Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng (xem 2541)

Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng


[h3'>Tác giả: Mạc Hề Trừu Phong[/h3'>

Diệp Khinh Châu có một tuổi thơ đầy đau thương, gặp nhiều bất hạnh: bố mẹ li hôn vì có người thứ ba xen vào, sau đó cha cô nghiện thuốc phiện và tự tử. Năm Diệp Khinh Châu mười tuổi, cô theo mẹ gả vào nhà họ Kiều, khi đó, cô bỗng dưng có thêm một người anh trai hơn cô hai tuổi, cũng từ khi đó, câu chuyện cô bé Lọ Lem phiên bản siêu thực đã bắt đầu, có một người mẹ dịu hiền, một người cha dượng thương yêu, nhưng lại thêm một ông anh… Một người anh trai có phần “quỷ dị” dù ban đầu không ưa gì cô em gái trên trời rơi xuống nhưng anh không ngờ mình lại là chỗ dựa cho cô em ấy suốt thời thơ ấu.


Diệp Khinh Châu, một cô gái nhát gan, cái gì cũng sợ, một cô gái tốt bụng, luôn chăm lo cho những người xung quanh và coi đó là nhiệm vụ của mình. Cô là một người rất mâu thuẫn, vừa lạc quan lại vừa bi quan, cô luôn bi quan với những gì chưa xảy ra, nhưng lại rất lạc quan với những gì đã xảy ra. Đối với người anh trai có ham muốn chiếm hữu rất mạnh cô luôn phục tùng một cách vô điều kiện, lại còn lý giải với những lý lẽ lạc quan đầy thuyết phục. Cô từng chạy chốn anh bảy năm nhưng vẫn bị anh “bắt” lại, đến khi biết tình cảm của anh dành cho mình không đơn thuần là tình anh em thì cô lại một lần nữa chạy trốn, nhưng liệu cô có thoát nổi không?


Không, chắc chắn là không bởi vì Diệp Khinh Châu khi sống là người của Kiều Lạc, khi bệnh là bệnh nhân của Kiều Lạc, khi chết, cũng là người chết của Kiều Lạc!


Chương 1: Dòng Sông Vạn Dặm – Một Chiếc Thuyền


Sau khi Diệp Khinh Chu lăn lộn trên đất vì viêm ruột thừa cấp tính đã bị đưa thẳng vào bệnh viện lớn nhất thành phố, giống như một con chuột giữa xế chiều, nàng bị hai hộ sĩ hộ tống ra khỏi nhà, vừa bị thái dương rọi thẳng vào đã lạnh ngắt ngay lập tức.


Cô bạn thân Âu Dương cũng không thể hiểu được vì sao, vội vàng kêu lên hoảng hốt: “Sao đang rên la ầm ĩ, các anh vừa chạm vào một cái đã không còn lăn lộn gì nữa vậy ?”


Một hộ sĩ khá lớn tuổi liếc nàng một cái rất lạnh lùng: “Còn không qua đây giúp một tay!”


Âu Dương vội vàng chạy tới nhấc một chân, hỗ trợ hai hộ sĩ nâng nàng lên đẩy vào trong xe cứu hộ, sau đó những tiếng còi rú lên ầm ĩ, lập tức chạy thẳng tới bệnh viện đệ nhất của thành phố.


Hộ sĩ vội vàng đẩy giường cứu hộ, vừa chạy vừa nói với một y tá dọc đường: “Mau báo bác sĩ Kiều, viêm ruột thừa cấp tính, chuẩn bị giải phẫu, người nhà mau đi ký tên.”


“A… “Âu Dương kêu lên: “Ký tên là sao ?”


Hộ sĩ liền đáp: “Đúng vậy, chẳng lẽ cô không phải người nhà sao ?”


“Mặt tôi giống nó lắm hay sao “Âu Dương liền chỉ vào mặt mình trả lời.


Hộ sĩ liếc một cái từ trên xuống dưới rồi đáp: “Vậy cô gọi người nhà của cô ấy tới.”


Âu Dương liền trả lời: “Lúc cấp bách thế này làm sao mà gọi được bây giờ?”


“Cô đừng cho rằng viêm ruột thừa cấp tính chỉ là một loại tiểu phẫu, kéo dài cũng có thể gây ra chuyện không may đấy.”Hộ sĩ tưởng nàng nói đùa, đáp lại một cách lạnh lùng.


“Tôi ký có được không ?”Âu Dương liền hỏi: “Tôi là bạn thời đại học, cũng là đồng nghiệp của nó.”


“…”Hộ sĩ nói không nên lời, đột nhiên có một thanh âm trong trẻo vang lên: “Vậy kêu cô ấy tự ký đi”


Âu Dương quay đầu lại nhìn, là một vị thầy thuốc mặc áo blue trắng, đeo ống nghe, trên mắt là một cặp kính viền vàng không gọng, cặp kính thoáng phản chiếu lại dưới ánh đèn trong hành lang, nên không nhìn rõ ánh mắt của anh: “Tự cô ấy ký sao ?”Âu Dương liền chỉ tay vào Diệp Khinh Chu đang nằm thẳng cẳng rên hừ hừ trên giường, nhìn qua như sắp chết.


Thầy thuốc kia gật đầu, đi tới gần, duỗi tay phải ra, năm ngón tay mảnh khảnh trắng nõn, anh giơ ngón tay cái lên bấm mạnh vào huyệt nhân trung của Diệp Khinh Chu một cái, Khinh Chu lập tức cong người lên vì đau đớn: “Ôi…”


“Ký đi”Anh nói xong, lập tức bước thẳng vào phòng thay đồ bên cạnh phòng giải phẫu, không thèm quay đầu lại dẫu chỉ một lần.


“Cái này … cái này… Ai vậy chứ ?”Âu Dương bắt đầu lắp bắp.


Diệp Khinh Chu vừa mới tỉnh lại, trông bộ dáng đã như muốn ngất tiếp, Âu Dương nhanh chóng kéo nàng dậy: “Ký một cái đã rồi hãy ngất tiếp.”


“Ký cái gì ?”Diệp Khinh Chu rên hừ hừ đáp: “Mình không giải phẫu đâu… chết thì sao ?”


“Không ký thì cậu chết ngay lập tức…”Âu Dương liền quát lớn: “Xem cậu có biết sợ chưa ?”


Diệp Khinh Chu lập tức trợn trắng hai mắt, chẳng biết tại sao Âu Dương cảm thấy đồng tử của nàng đang phóng đại gấp mấy lần. Diệp Khinh Chu vội vàng ngồi dậy, phảng phất như cái người vừa rồi còn đau đến co rút chỉ là nhục thể của nàng, hiện tại linh hồn nàng đã chiếm lĩnh lại được cơ thể, lập tức ký một chữ như rồng bay phượng múa, cuối cùng còn cố gắng kéo Âu Dương lại dặn dò: “Nhớ đưa tiền lì xì cho bác sĩ nhé, có tiền chưa ? Chưa có thì cầm thẻ của mình ra rút đi. Nếu không thì cậu nói với bác sĩ, giải phẫu xong lập tức đưa bổ sung, lại cả y tá gây mê, hộ lý hộ sĩ, không sót bất kỳ người nào nhé…”


Âu Dương vừa lắc đầu vừa đứng nhìn nàng được đẩy vào phòng giải phẫu, rồi mới thở phào một tiếng, nàng sống tới từng này tuổi rồi, những người quen biết chung quanh, nếu muốn đánh giá coi người nào xinh đẹp nhất, người nào nhiều tiền nhất, người nào thông minh có học vấn nhất, thì còn phải tranh cãi, nhưng nếu chọn ra người nào có lá gan nhỏ nhất, thì không cần tranh luận gì cả, ngoại trừ Diệp Khinh Chu ra, không ai tranh nổi nàng ta.


Hàng hiệu có thể không cần mua, nhưng không thể không đóng tiền bảo hiểm. Qua đường đương nhiên không thể vượt đèn đỏ, nhất định phải đi trên vạch. Trước khi đi ngủ phải kiểm tra cửa sổ ba lượt coi đã đóng kín chưa, tiền mặt trong nhà không bao giờ vượt qua bốn số không, toàn bộ đều gửi ngân hàng hết.


Trước khi ăn gì đều phải xem ngày sản xuất và hạn sử dụng, những sản phẩm loại ba tuyệt đối không mua. Trước khi ăn bất kỳ loại hoa quả gì nhất định phải sục ôzôn khử độc và gọt vỏ, kể cả dâu tây.


Mỗi khi nhận được lương phải lập tức mua quà cho cấp trên, vì sợ người ta gây khó dễ, nói tới đây, Âu Dương không biết phải nói sao nữa: “Mỗi tháng nhận lương còn đi chia đông chia tây, vậy cậu làm việc để làm gì hả ?”


Diệp Khinh Chu đáp một cách cẩn thận: “Có công việc thì sau này mới có lương hưu á. Vạn nhất sau này lúc mình về hưu rồi bị bỏ rơi, không có con cái, mà những thứ tích lũy được bị lừa đi mất, lúc đó nếu mỗi tháng mình đều có lương hưu, thì ….”


“Diệp KhinhChu!”Âu Dương phẫn nộ rít lên: “Cậu có thể nào dừng ngay cái kiểu chuyện gì cũng nghĩ theo chiều hướng xấu không hả ???”


“Cậu có biết nước mình có bao nhiêu người thất nghiệp không …. Bây giờ lại có nguy cơ khủng hoảng tài chính nữa…”Diệp Khinh Chu vẫn tiếp tục lo lắng tính toán



Nàng ngẩng đầu lên nhìn ba chữ Đang Giải Phẫu còn đang sáng đèn, viêm ruột thừa mà cũng phải đưa tiền lì xì sao ? Lại muốn nằm viện nữa sao ? Lại muốn đi mua nhân sâm nhung hươu để tẩm bổ sao ?


Phật nói: nhân sinh có bốn nỗi khổ: Sinh, lão, bệnh, tử.


Không cần nghi ngờ là xã hội ngày nay chẳng m

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Con muốn làm vợ ba

Cho bạc hà thêm đường

Nhìn con dâu đấm đá con con trai mình túi bụi, tôi lao vào tát con dâu chảy máu mồm nhưng sững sờ khi biết sự thật

Miracles In December

Phòng Trọ Ba Người