Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko???? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko???? (xem 5455)

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko????

c vài bước thì bất chợt từ đâu bay đến một lon côca rỗng toếch ko biết vô tình hay cố ý đập mạnh vào đầu cô
-Gì thế?_Xoay người lại cùng cơn giận chưa nguôi, Tử Di hét lớn, mặt cau có nhăn lại
-Xin lỗi! Mình lỡ tay_Một cô nàng cất lên chất giọng nhẹ nhàng pha chút cời cợt, tay vân vân mớ tóc vàng sậm uốn thành lọm của mình
Cười nhạt 1 cái rồi tiếp tục về lớp, Tử Di đã sai khi nghĩ đó chỉ là vô ý, bởi lẽ, đằng sau cú lỡ tay ban nãy là một cú lỡ tay khác mạnh hơn trước
-Rốt cuộc mấy người muốn gì hả?_Khoanh tay nhìn 3 cô nàng điệu đà trong bộ đồng phục ban B trước mặt, Tử Di như chẳng thể nhẫn nhịn được nữa, ánh mắt khinh miệt thấy rõ.
-Ko có gì đâu_Vung vẩy tay ra hiệu, cô nàng đứng cạnh người ban nãy tiếp lời
-Tôi ko biết mấy người muốn làm gì, nhưng đừng chọc tức tôi lên, ko hay đâu_Buông lời cảnh cáo lần cuối, Tử Di đảo mặt một lược ghi nhớ khuôn mặt của bọn họ rồi mới quay vào lớp, trong đầu sắp xếp lại những gì mình nhớ được, xác nhận gia thế, thân phận của bọn họ. Chuyện gì chứ chuyện “lục tìm người thân” này, cô rất có năng khiếu, vì từ nhỏ đến lớn, nó luôn là một trong những cách thức dạy con của Hàn phu nhân
“Nếu mình đoán ko lầm, người ở giữa ở giữa là Lý Nhã Linh, cô con gái rượu của Lý Thái Lâm khá nổi tiếng trong lĩnh vực xây dựng, 2 người 2 bên một là Nguyễn Minh Thy, cháu gái Nguyễn Minh Long-tổng giám đốc công ty khai thác khoáng sản, một người là Võ Khánh Đình, con gái thứ của Võ Khánh Nguyên cũng rất có tiếng trong giới bất động sản. Bọn họ đều có quan hệ mật thiết với Trịnh Gia, nếu vậy thì hành động ban nãy hoàn toàn có chủ ý, và người đứng sau cầm dây rối điều khiến ko ai khác là Trương Tịnh Nhu, xem ra cậu ta đang có kế hoạch chơi mình đây”_Mỉm cười mong chờ, Tử Di hít một hơi thật sâu rồi nhanh chân vào lớp trước khi hồi trống báo hiệu vào học cuối cùng vừa dứt
***
Gõ mạnh gót chân lên sàn đá hoa cương mát lạnh, ông thầy dạy Lí nghiêm nghị lướt qua lướt lại hầu khắp các dãy bàn, chăm chú quan sát từng động tác hết cặm cụi gặm bút đến vò đầu bứt tai của đám học trò tinh quái rồi dừng lại trước bàn Tử Di, đăm đăm nhìn vào mớ hình vẽ vời lung tung trong cuốn vở nháp của cô, tỏ ý ko hài lòng
-Chỗ của em ở đây sao?_Ko hề đề cập đến những gì mình vừa thấy, ông thầy chuyển lẹ sang đề tài mà cô cả đời ko muốn đụng đến
-Dạ?_Ngẩng đầu chườm khuôn mặt vô tội ngơ ngác như con gà con vừa lọt vỏ trứng nhìn ông thầy, Tử Di cắn môi
-Tôi hỏi chỗ của em ở đây sao?_Ông thầy nhắc lại đều đều, đôi mắt đen sâu như chọc vào nỗi đau của người bị hỏi cung, nghiêm đến ghê rợn, ép bầu ko khí xung quanh đã yên lặng lại còn ngột ngạt hơn trước
-Chuyện này…
-Trí nhớ tôi vốn rất tốt đấy_Như cảnh cáo cô học trò, ông thầy nhắc nhở về niềm tự hào của mình
-Dạ ko ạ_Cúi đầu hối lỗi, Tử Di ra chiều oán hận phận mình đen đủi chỉ vì nhan sắc trời cho quá hảo hạng nên đi đâu cũng bị người khác bắt gặp, làm gì cũng bị bắt quả tang
-Vậy sao em lại ngồi đây?
-Thầy!_Đưa đôi mắt ngấn lệ ngẩng cao đầu nhìn người đối diện, Tử Di buồn sầu kể nỗi oan khuất của mình, sắc mắt dần trắng bạch đi thấy rõ_Em có lí do ạ
-Là gì?_Chút động lòng cũng ko có, ông thầy tiếp tục tra khảo, chẳng để ý gì đến mớ bài tập khó nhằn mình vừa ra cho đám học trò nữa, chuyên tâm đi lo chuyện thiên hạ
-Phải…nói sao thầy?_Dè chừng nửa muốn nửa ko, cô nàng họ Hàn ấp úng, khẽ liếc sang bàn có bí thư danh cao trọng vọng đang an tọa
-Cứ nói
-Vậy ạ…_Mừng thầm trong bụng, Tử Di đứng dậy, hướng mắt về Lăng Tử Thần rồi đặt lên mặt ông thầy, bắt đầu kể về quãng thời gian ngày xửa ngày xưa_Nói thật với thấy, ngày trước, khi em ngồi ở chỗ bí thư, cứ mỗi lần em nhập tâm giải một bài toán, một mạch điện nào đó là y xì, 5 phút sau, từ một nơi nào đó ko rõ nguồn cội, một làn hương cực kì khó chịu lại xông vào mũi em, nhổ phang hàng loạt sợi lông mũi rồi chạy xộc vào cơ quan cảm giác. Nếu nó bình thường như thương binh đi bộ, em còn cho qua nhưng nó…nó khiến bụng em cồn cào, gan em nổi lửa, tim em đập thình thịch như đánh trận, cơ hồ chẳng thể chuyên tâm được nữa. Lần này đến lần khác, cuối cùng em thấy bực mình, quyết tìm ra nguyên nhân xuất xứ của đống hương phản cảm vô đạo đức kia và thật ko may, người sở hữu nó lại là bí thư 10C8 ạ.
-Rồi sao?_Khoanh tay để trước ngực, ông thầy căng tai lên
-Trấn tĩnh mình lại, cố dặn lòng phải thông cảm cho bạn ấy…_Liếc nhìn bí thư 10C8 một cách thánh thiện, Tử Di cười đáp trả nụ “thích quá còn giả vờ” của ai kia rồi tiếp tục hành trình minh oan cho bản thân_…nhưng sức cùng lực cạn thì biết làm sao thầy. Đêm qua em đã trằn trọc suy nghĩ, uống biết bao tách cafe để có thể tỉnh táo đưa ra quyết định sáng suốt cho mình và đến gặp bạn Chiêu Anh, đề nghị bạn ấy làm ơn làm phước gánh trọng trách nặng như chì cho mình rồi từ giã chỗ ngồi thân yêu chuyển sang đây ạ. Lí do chỉ ngắn gọn như thế thôi thầy ạ
-Ồ!_Bọn quỷ sức 10C8 sau khi nghe bài diễn văn đã đồng loạt hướng ánh mắt ưu ái về bí thư của mình, ồ lên một tiếng rồi vác dưa lê ra chợ buôn bán nồng nhiệt. Còn Tử Thần-nạn nhân vô tội trong câu chuyện-thì lại khác, vẫn im lặng như thường, chỉ đặt lên mình một nụ cười hài lòng
-Vậy à?_Xoa chiếc cằm mọc đơn độc một cọng râu vô duyên, ông thầy đưa nhãn thần nhìn bí thư 10C8 rồi lại nhìn cô trò nhỏ lẻo mép đang cười tươi roi rói trước mặt, mắt ánh lên ý cười_sao em ko nói với thầy chủ nhiệm mà lại tự ý đổi chỗ
-Em ko gặp được thầy nên chưa nói được ạ!_Vò đầu xảo biện, Tử Di cắn môi, chốc chốc lại nhìn trộm ông thầy đoán xét phản ứng
-Thế thì giờ em hãy về lại chỗ đi, khi nào thầy chủ nhiệm đồng ý mới được đổi, nghe rõ chưa
-Vâng_Chán nản đáp trả, Tử Di ngồi bệt xuống ghế, sửa soạn lại sách vở rồi trở về ngôi nhà thân yên bằng bộ mặt ko phục, lườm nguýt kẻ ngồi cạnh liên hồi ko thôi.
***



Rảo bước cầm đống vở to đùng đặt lên bàn thầy dạy Lý của mình, Tử Di nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ được rao, chơi vận tốc cực đại chạy đến cănteen nạp điện. Được vài chặng, bỗng có một đoàn người mặc áo vest đen nhảy từ mấy chiếc máy bay đang phành phạch trên bầu trời P&P đu người xuống nhảy vào hành lang nơi cô đang đứng, người ngợm ko khác gì mafia đứng chắn lối đi của cô, tay người nào người nấy đều lắm le khẩu M76 chĩa thẳng nồng súng về phía cô.
Hoảng loạn, Tử Di quay người định chạy lại theo lối cũ nhưng lại bị đám người còn lại phong tỏa, cơ hồ mọi con đường đều bị chắn lối
-Cô Hàn, mời đi theo chúng tôi_Một người đàn ông hung tợn lên tiếng, khuôn mặt nghiêm túc đến khó ngờ
Chương 22: Vụ bắt cọc đáng ngờ
-Mẹ à, Tử Di đang ở đây…với con
– 3…2…1_Nở nụ cười nhẹ mãn nguyện nhìn 3 chiếc kim đồng hồ chồng lên nhau thành một đường thăng tắp trên mặt đồng hồ đeo tay, chàng trai nọ gập cuốn sách đang đọc giở, đứng dậy rời khỏi chiếc ghế sôfa màu cafe trong một cửa hàng nào đó, nhanh chân tiến đến chiếc xe đen bóng đang đợi mình ở bên ngoài. Ngẩng đầu nhìn bầu trời ko một gợn mây, chàng trai nọ lại mỉm cười lần nữa, ánh mắt đen sâu toát lên niềm hi vọng, sự chờ đợi lạ kì. Chần chừ vài g

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Cặp đôi nghịch ngợm

Đọc Truyện Không Hứa Hẹn Full Online

Yêu Em Nhanh Thế

Truyện Kết Thúc Một Tình Yêu Full

Osin của hotboy