Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko???? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko???? (xem 5325)

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko????

anh tay bịt chặt miệng nó lại, ko thì việc chưa thành đã cùng nhau dắt tay vào bệnh viện kiểm tra màng nhĩ rồi .
-Ta ko ngờ nhà ngươi cũng tới đấy_Lấy lại bình tĩnh, Kì Như nhìn tôi quắc mắc, cái giọng ko thể mỉa mai hơn được nữa, dám cá nó đang giận dai đấy mà.
-Xin lỗi bạn đẹp, bỗng dưng người ta quên mất_Tôi le lưỡi, hai lòng bàn tay úp lại với nhau, lạy lạy vẻ cầu xin, chút nũng nịu phát ra thấy ớn lạnh cả người_Chẳng nhẽ nhà ngươi nỡ cắt đứt duyên phận với ta sao?
-Đừng nịn, ta tha cho ngươi ko phải nợ cái duyên phận bèo bọt đó đâu nha, ta vì tương lai ông anh nên mới cho ngươi thêm cơ hội đó_Nó chống chế.
-Biết mà! Biết mà! Chồng ta đâu?_Tôi đánh trống lảng, nhướn cái chân lùn tịt của mình lên cao, đưa tầm mắt hạn ngó nghiêng giả bộ tìm kiếm.
-Ở trong ấy, kia kìa!_Kì Như nhanh miệng, đưa tay chỉ về đôi trai gái đang nói chuyện trong cửa hàng: tên con trai với mái tóc đen cắt tỉa thời thượng đang quay lưng về phía chúng tôi chắc hẳn là anh trai Kì Như còn bà chị đang ngồi e lệ kia chắc hẳn là “hồ ly tinh trong truyền thuyết”.
-Đẹp đấy!_Tôi chép miệng đánh giá.
-Đồ ngốc, kẻ thù ngươi đó._Nó cốc đầu tôi rõ đau, nhân việc chung trả thù riêng.
-Biết! Ta chỉ khen tí thôi! -Khen kẻ địch là sỉ nhục chính mình đấy_Nó lườm tôi, lại giở câu châm ngôn tâm đắc ra giáo huấn_Giờ việc của ngươi là thể hiện sao cho đẹp hơn nó, quyến rũ hơn nó như trong kế hoạch ấy, ko quên chứ?
-Oki!_Tôi giơ tay ra hiệu “cứ yên tâm” rồi nở nụ cười roi rói che mắt, ko dám nghĩ đến thảm cảnh mình đánh ghen sẽ ra sao nữa, thôi thì cứ diễn đại vài cảnh đánh ghen như trong phim, cứ lấy tóc “hồ ly tinh” mà giật lấy giật để, miệng cười ha hả như mấy mụ bán rong nhặt được tiền tỉ là xong nghĩa vụ quân sự, về nhà ăn cơm và đào thảo quá khứ theo dạ dày, khỏe.
Tự an ủi chính mình tôi nhận lệnh Kì Như cưỡi ngựa tác chiến trận đầu, đợi quân địch khí lực giảm đi một nửa, đích thân nó sẽ ra tay yểm trở. Vuốt mái tóc lấy lại vẻ tự tin rực rỡ đến thái quá của một cô nhóc lớp 10 non choẹt, tôi gõ gót giày từng bước, từng bước hùng hồn tiến về đôi gian phu dâm phụ.Lúc đi còn ko quên tạo dáng, liếc mắt đưa tình với mấy tên thanh niên khá điển trai trong quán, dáng người yển chuyển như những cô nàng chân dài lượn lờ trên sàn catwalk cuốn hút bao ánh mắt vô hướng xung quanh ko hẹn mà bị hớp hồn hướng về phía tôi đầy kinh ngạc.
Như kịch bản, tôi đến đúng địa điểm gây án, hếch mặt lên trần nhà trắng muốt hợp với phương thẳng đứng 1 góc anfa 120 độ, nét mặt trịch thượng nếu thêm chiếc kính râm nữa là chính thức trở thành bộ mắt tiểu biểu của giới phụ nữ gangxto thời đại:
-Ra là cô?
-Cô là ai?_”Hồ ly tinh” ngẩng mặt nhìn tôi, nét mặt ko thay đổi
-Tôi nghĩ tôi cần có lời giải thích, được chứ?_Lơ đẹp câu hỏi của cô ta, tôi ném ánh mắt sát thủ đàn áp
-Sao tôi phải giải thích với cô?_”Hồ ly tinh” cười, mặt dày hỏi ngược lại tôi, dám cá cô ta nghĩ tôi hâm
-Tôi là vợ tương lai của người mà cô đang thả câu đấy_Đưa tay chỉ về phía bên phải mình, tôi quắc mắt, nhếch mép cười khẩy, chẳng thèm nhìn thằng chồng “bội bạc” lấy một
-Vợ tương lai?_Cô ta cời cợt vẻ ngạc nhiên, mặt cô ta chứa mấy lớp mỡ thế ko biết
-Tất nhiên! Hai gia đình đều đã đồng ý_Tôi làm bộ đắc chí, khả năng bịa chuyện của mình vẫn ko hề thuyên giảm
-Thật?_Nhíu mày vẻ ko tin, cô ta đảo mắt hướng về người đối diện, cần lời giải thích thỏa đáng.
-Anh yêu!_Tiếp tục cười duyên, tôi trưng bộ mặt hạnh phúc như lúc ăn tù tì 12 cây kem, quay sang “người đàn ông của tôi”_Nói…
“Người đàn ông của tôi” thật đẹp, đẹp đến nỗi tôi muốn đào lỗ chôn thân cho khỏi tủi hổ. Quả thật, nếu tôi chưa gặp hắn lần nào, nhất định tôi sẽ cuốn theo chiều gió mà lịm đi vì say trai, còn giờ thì dẹp đi, “Người đàn ông của tôi” chính là kẻ…được tôi “tỉnh tò” qua lời văn diễn cảm của cô Hóa, bí thư lớp 10C8, Lăng…Tử…Thần…Tiêu rồi….
Run, run, hết chân rồi đến tay ko khỏi, tim ngỡ như nằm trên chảo đập mạnh liên hồi, mặt mũi tôi lạnh cóng cùng bộ não to tướng đông lại thành cục nặng như chì, đôi mắt mở căng tròn nhìn con người bằng xương bằng thịt trước mặt, lòng ko khỏi tự vấn mình:
“Hắn…ở…đây…làm…gì? Chẳng nhẽ hắn là…anh trai Kì Như”,
“Ko thể nào”.
“Nếu thế sao lại đáng ghét hơn cả nó zậy”
“Hay hắn biết mình tới đây nên bắt cóc anh trai Kì Như nhằm phá chuyện tốt của mình”
“Cũng có thể hắn chỉ vô tình, là do mình nhìn lầm”
“Hoặc hắn thầm thích mình, nhờ Kì Như giúp đỡ”
Hồn chiến trong tôi bắt đầu mở hội nghị Diên Hồng, hàng tá giả thuyết được các chị em nhiệt tình nêu ra nhưng chả có cái nào hợp tình hợp lí cả, đa số toàn phi thực tế đến mức ko tưởng. Nếu thực hắn là anh trai Kì Như thì giấy khai sinh thuở còn ăn lông ở lỗ của hắn phải là Hạ Kì Thiên chứ ko phải là cái tên nghe đã mẫn cảm-Lăng Tử Thần. Hơn nữa nếu là anh em thì sao hai người này lại cùng tuổi được trong khi nó chỉ có thằng anh trai già đầu độc nhất vô nhị hơn nó 1 tuổi. Càng nghĩ càng thấy mình thông minh ra phết, bỗng dưng muốn đầu quân cho FBI làm thám tử ghê á.
Tôi căng mắt tìm bóng hình con bạn thân yêu của mình nhằm phát tính hiệu SOS, nhưng đáp lại tôi là sự mất tăm của nó. Bình thường, mỗi khi tôi định chén cái gì, ko mời nó nó cũng tự vác xác đến ăn chung, còn lúc thực sự cần như bây giờ thì đến cái mặt ngây ngốc của nó cũng chẳng thấy đâu. Sao hồi trước mình lại kết bạn với nó nhỉ, mà xui quỷ khiến gì lại làm tri kỉ của nó, giờ thấy hối hận cũng đã quá muộn, chỉ còn biết ở đây đối mặt với phong ba bão táp
Tống khứ hình ảnh con bạn ra khỏi bộ nhớ, tôi đưa mắt nhìn cái tên này giờ đang chiếu tướng mình lần cuối trước khi bôi tro, trát bùn lên mặt, khai toẹt toàn bộ sự cố vạn lần ko muốn này. Chết trong câm lặng là phỉ báng chính mình, là xỉ nhục dòng họ, là bôi nhọ tổ tong, tôi đe dọa lòng mình, ko cho phép nhụt chí, quyết lấy hết can đảm cuối cùng giải thích.
.-A…thực ra…
-Nói!_”Hồ ly tinh” hét, cô ta dám cả gan lơ đẹp tôi, coi tôi như ko khí mà ra lệnh cho Lăng Tử Thần, quả là ko thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, trai đẹp luôn chiếm ưu thế hơn nữ xinh thật chí lí.
-Tôi có thể giải thích_Tôi gắng gượng chem. chân dù biết mình ko hề có tiếng nói ở đây.
-Hai người là thực?_Lúc muốn cô ta tin thì đánh chết cũng ko chịu tin, lúc muốn cô ta đừng tin thì là cứ đâm đầu vào mà tin, đời sao kì thế, mồ hôi tôi lại chảy ròng ròng.
Tôi nuốt nước mắt, đưa ánh nhìn thê thảm của mình lướt trên gương mặt quỷ mị của cô ta, chút xinh đẹp tôi ngưỡng mộ ban đầu như chiếc mặt nạ bị lột tả tơi, nằm chễm chệ trong thùng rác công cộng
-Xin nghe tôi nói một chút!…
-Câm! Tôi hỏi cô sao?_Lại hét, người đâu mà dư hơi thế ko biết, cô ta dám ra lệnh cho tôi cơ à, đứng là có mắt ko tròng. Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng nhá. Tôi đã muốn giải thích mà cô ko cho nhá, đừng trách lão bà đây ko nương tay.
-Nghe tôi nói đã_Sao tôi ko thể

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Người hôm nay ta từ bỏ là người ngày mai ta muốn tìm lại nhất

“Được thôi, cho tôi 200 ngàn tôi sang phòng ô sin giải quyết”

Chồng tôi thản nhiên rút 500 ngàn đưa cho gái lạ rồi tiễn cô ta ra về mà không hề nhìn tôi lấy một lần…

Khi ngồi ăn tối cùng nhau, tôi mới thấy bầu không khí kỳ dị này là từ bạn thân của người yêu mà ra

Điện hạ, thần biết sai rồi!