Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko???? - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko???? (xem 5417)

Thừa Nhận Đi, Cậu Yêu Tôi, Phải Ko????

người trong chốc lát, tôi quay người đưa mắt chiếu tướng Lâm Khải Phong, phải, quả thật là hơn thế. Song nghĩa tiếng Việt rất mực phong phú, liệu mấy người này có hiểu đúng theo nghĩa những người trong cuộc chúng tôi hiểu ko mới đáng nói. Hơn thế…tức ko gì ngoài đồ chơi
-Là sao, cậu nói rõ hơn đi_Bọn người kia ko chịu nổi nháo nhào cả lên, cũng phải thôi, giờ đối tượng của bọn họ là Lâm Khải Phong, tốt nhất nên tìm hiểu kĩ càng một chút trước khi tấn công, may ra còn cớ cơ hội
-Phải nói sao đây, Tử Di?_Thay vì trả lời, Lâm Khải Phong ko chịu từ bỏ việc áp đảo tôi, nụ cười ko tắt mà tăng thêm cường độ. Ra là vậy, chắc hắn nghĩ tôi vẫn là Hàn Tử Di trước đây, mỗi lần được người khác hỏi về mối quan hệ giữa tôi và hắn, lúc đó, tôi đã ko ngần ngại vỗ ngực gọi hắn là bạn trai tôi, kèm theo đó là nụ cười hạnh phục. Giờ hắn vẫn muốn thế sao, nhưng thật lòng xin lỗi nhé, Lâm Khải Phong, vết thương quá sâu để lành lại
-À, chuyện đó…_Cố giữ chút bình tĩnh cùng niềm kiêu hãnh đang vơi dần, tôi nhắm tít mắt cười rạng rỡ ban phát cho lũ bạn, quyết cho hắn thấy, tôi đã dứt tình với hắn và cho dù ko có hắn hiện hữu, tôi vẫn sống tốt, rất tốt mới đúng. Loại người luôn cho mình là trung tâm vũ trụ, nghĩ rằng bất kì ai cũng phải khom lưng phục tùng mình như hắn, nếu tôi đoán ko nhầm, sẽ rất tức giận trước hành động và lời nói của tôi lúc này, nhưng ko sao, vì giờ tôi ko sống dựa vào niềm vui của hắn nữa_…các bạn cũng biết đấy, ai mà chẳng thích người khác khi thấy người đó đẹp trai, phong độ, menly chứ, bạn Khải Phong đây cũng có nét gì đó tương tương thế nên hồi trước mình cũng có chút tình cảm. Nhưng mà lúc còn bé tâm hồn còn trong trắng, biết gì được, lớn lên, tình cảm thay đổi là chuyện thường, những dại dột, điên rồ rồi cũng trôi theo quá khứ và bị lãng quên đi. Nên giờ, đối với tớ mà nói, cậu ấy ko khác gì một người bạn cùng bàn cả, ko có gì thì hỏi nhau thôi, đừng để ý làm gì
-Vậy sao?_Nheo mắt đáp trả, Lâm Khải Phong thoáng vẻ ngạc nhiên hỏi lại, đáy mắt bắt đầu sẫm lại, đen hơn nhiều
-Thế thôi! Giờ tớ đi ăn đây, mấy bạn ở lại chơi nhá_Nhanh chóng vẫy tay tạm biệt, tôi ra đi quang minh chính đại mà ko cần phải lén lút như lúc nãy, lòng như trút đi được một gánh nặng to đùng, nhẽ ra, tôi nên làm điều này từ trước mới phải, mà ko sao, biết quay đầu thì chẳng bao giờ muộn cả.
Lấy tay che miệng đang mở to hết cỡ để ngáp, tôi khoan thai bước ra khỏi lớp, mắt phóng ra xa tìm bóng hình con bạn thân đáng ghét, chắc nó lại lảng đi ăn một mình ko thèm chờ bạn bè gì rồi, tham ăn hết chỗ nói.
-Giải quyết xong rồi hả?_Dựa người vào bức tường phía ngoài lớp cạnh cửa ra vào, Lăng Tử Thân khoanh tay để trước bụng, lãnh đạm hỏi han, đôi mắt lạnh khoáy sâu vào người tôi như muốn lục tìm thứ gì đó
-Giải quyết gì chứ?_Nhướn mày lên khó hiểu, tôi thắc mắc lại, cái tên oan gia họ Lăng này luôn hỏi mấy câu khó hiểu, báo hại tôi phải chau mày nhíu mặt lên suy nghĩ, làn da trẻ trung cũng vì thế mà hằn lên nhiều nếp nhăn khủng bố
-Rảnh ko?_Đứng thẳng người dậy, lấy tay phủi áo, Lăng Tử Thần hỏi tiếp, luôn luôn chẳng nghe lọt câu hỏi của người khác, nói thẳng ra là lơ đẹp
-Hỏi làm gì?
-Vậy đi_Ko cho tôi thời gian tiêu hóa câu nói của mình, Lăng Tử Thần nắm chặt lấy cổ tay tôi, lôi tuột đi một mạch như thể tôi đi ngoại tình bị hắn bắt quả tang rồi thì anh em ta về nhà đống cửa bảo nhau ấy
-Ế! Đi đâu!_Bước chân mà như chạy bám theo thân hình cao lớn của hắn phòng trường hợp đi quá chậm sẽ bị hắn kéo lê đi như xác chết giữa bàn dân thiên hạ, tôi hét lớn, mấy dấu chấm hỏi trên đầu ko ngừng căng lên hết cỡ.
-Đến sân bay_Đáp gỏn lọn, Lăng Tử Thần ko hề giảm tốc độ cũng chẳng thương tiếc gì cho tôi, cứ thế mà thẳng tiến về nơi cần đến
-Đến đó làm gì chứ??
***
Chạy một hồi đến mệt, cuối cùng với sự nỗ lực ko chịu thua thiệt ai thì cũng ko để Lăng Tử Thần đi nhanh hơn mình, tôi đã yên vị ngồi trong chiếc xe đen bóng đậu trước cửa trường, liên tục thở hắt lấy lại sự điều hòa cho cơ thể
-Mệt à?_Ngồi ngay bên cạnh tôi, Lăng Tử Thần ngả người dựa vào thành ghế, chăm chú quan sát nạn nhân
-Hỏi vô duyên, ko mệt tôi là thánh_Bực bội vì tự dưng bị kéo đi, tôi lấy tay xoa xoa đôi chân mệt lả của mình. Nếu kiểm tra chạy bền, tôi còn ko kêu mỏi vì có động lực thúc đẩy nhưng khi ko lại đi chạy bán sống bán chết thế này chẳng khác gì tự đày mình cả, vả lại, tôi vẫn chưa có gì bỏ bụng, sao ko mệt được chứ
-Ăn chưa?
-Này! Sao hỏi toàn mấy thứ vô duyên vô nợ vậy hả? Tại cậu mà chỗ bánh tôi mới mua bị ôi thiu bốc mùi nồng nặc lên kìa_Tức nước vỡ bờ, đừng có trách tôi, ai khiến hắn đi tò mò mấy chuyện mà người ngoài vừa nhìn vào đã biết rõ chứ, đồ ko có não, sao hắn vào được lớp thiên tài 10C8 này được nhỉ, chắc lại đi “bồi bổ” thầy hiệu trưởng đây mà, có tiền sao ko vào quách ban B cho xong.
-Đừng có thấy tôi chiều mà làm càn nhé!_Một tay bịt lấy lỗ tai vô tội của mình phía bên tôi, một tay sờ soạng tìm kiếm thứ gì đó, Lăng Tử Thần khó chịu đến rồ, nói một câu khiến tôi ko kìm nổi cơn giận đang căng phòng trong lòng ngực, như cái kim chích quả bóng nổ toang vậy
-Chiều? Cho xin đi, làm như ba tôi ko bằng ấy_Bĩu môi tỏ thái độ ko tưởng tượng nổi, tôi thầm công nhận cái tính đề cao bản thân thái quá của bí thư Lăng rồi đập trán cầu chúa, nghiệm ra một chân lý để đời: thiên tài cũng có thể hóa điên
-Sao ko nói như chồng cậu, tôi trẻ hơn ba cậu nhiều_Ko biết moi đâu ra hộp sôcôla trông khá ngon mắt, Lăng Tử Thần mân mê bóc vỏ mà chẳng thèm hỏi tôi có ăn ko, Lăng Tử Thần tiếp tục chủ để dơ dang
-Thôi đi! Thần kinh tôi vẫn lành lặn lắm, chưa đứt, khi nào tôi công nhận cậu làm chồng tôi, lúc đó chắc tôi đi trại rồi_Khua tay múa chân minh họa, tôi vừa giải thích vừa trân trân ngắm miếng sôcôla đang bị Lăng Tử Thần cởi bỏ y phục, clo trong miệng dâng lên càng nhiều và có nguy cơ vỡ đê trào ra ngoài
-Ăn ko?_Đưa miếng sôcôla trần trụi chưng hửng giữa ko trung, tên oan gia hôm nay trở trời nói nhiều kinh khủng, đầu óc cũng chẳng nhạy bén như mọi khi
“Ko được, ăn là nhục” Một tinh linh đột ngột xuất hiện, ra sức kéo cái đầu đang dần nghiêng về phía miếng sôcôla lôi cuốn kia trở lại vị trí cân bằng
“Đúng, lỡ hắn ta bỏ thuộc mê vào trong đó, nhân lúc thân chủ ăn ngất xỉu ngáy luôn rồi giở trò xằng bậy thì sao? Ngàn vạn lần ko được” Tinh linh thọ nhất lên tiếng, ban phát lệnh cấm lên trung ương não rồi từ não truyền về mọi ngóc ngách cơ thể tôi khiến tôi bừng tỉnh
Lấy hai tay vỗ vỗ vào má cho tỉnh táo tôi quay mặt ngắm cảnh vật đang lướt qua, trốn tránh mọi cám dỗ
-Ko có thuộc mê đâu mà lo_Hiểu ý, Lăng Tử Thần giải bày nỗi niềm, miệng nói thế nhưng ai dám bảo đảm chứ, thú tính cánh con trai có thể trỗi dậy bất kì lúc nào, cẩn trọng đề phòng là việc nên làm
-Ko ăn_Tôi cương quyết mặc cho nước mắt chảy ngược vào trong, đành nhìn, khi nào về nhà thì ăn bù vậy
-Bướng_Nhận xét một câu cực chuẩn, bí thứ Lăng trơ trẽn đưa sôcôla cắn một miếng nhỏ trước sự chứng kiến của tôi_Thấy chưa, tôi ko bị làm sao cả, ăn đi
-Ko ăn
-Thua_Lắc đầu bất lức, Lăng Tử Thần cười nhạt, ng

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Thấy cậu chủ liệt giường đã lâu, ô sin xin bà chủ cho cưới vì mình quá lứa lỡ thì nào ngờ đêm ấy khi lật tấm chăn mỏng lên thì…

Bản sắc thục nữ

Vợ cấm vận 2 tháng, vẫn chưa muốn dừng lại

Vợ Lạnh Tanh Tuyên Bố Lý Do Ngoại Tình

Câu được con rùa vàng