Long Trạch nói khách sạn cái gì cũng có, cô không cần chuẩn bị gì cả, chỉ mang theo đồ dùng cá nhân cần thiết là được rồi, Long Trạch nhìn thấy vòng cổ khắc chữ: “ Tiết Đồng của tôi “ được treo trên túi xách của cô, khóe miệng cong lên, nói: “ Tiết Đồng, thay quần áo khác đi, em mặc váy rất đẹp.”
Tiết Đồng cảm thấy lời đề nghị của hắn cũng không có gì quá đáng cô liền nhanh trở về phòng thay váy, Long Trạch ôm cô ngồi dưới phòng khách chờ Trang Lăng tới.
Bầu trời hôm nay đặc biệt xanh trong hơn mọi ngày, ánh nắng xuyên qua lá cây khẽ đáp bóng xuống mặt đường nhựa. Trên bầu trời cao, những đám mây nhỏ vụn như dải lụa xanh điểm xuyết những bông hoa trắng ngần.
Tiết Đồng lần đầu tiên nhìn thấy trực thăng, thân máy khổng lồ, hai cánh dài, thân máy bóng loáng rất thích hợp với phong cách giàu sang của người sử dụng nó, cô thầm nghĩ: “ Rất đẹp.”
Long Trạch đứng bên cạnh thấy cô sửng sốt ngắm nhìn trực thăng trước mắt, ôm bả vai cô: “ Làm sao vậy? Em bị say máy bay?.”
“ Không phải.” Long Trạch ra ngoài thường đi thuyền, lần này được tận mắt nhìn thấy thân trực thăng trắng muốp khổng lồ, cô có chút hoài nghi: “ Tôi tưởng sẽ đi thuyền.”
“ Không phải em nói say tàu sao, nên tôi mới kêu Trình Thiên đưa trực thăng tới đây.”
“ Uhm” Tiết Đồng nghĩ lại, hồi đấy cô chỉ muốn trốn tránh hắn nên mới viện đại một lí do nào đó để từ chối, không ngờ Long Trạch lại nhớ đến vậy. Cảm giác ấm áp dâng lên, cô nử nụ cười nhìn hắn: “ Cảm ơn.”
“ Cảm ơn cái gì.” Khóe miệng Long Trạch khẽ nhếch lên, tâm tình liền bay lên tận trời, rất sảng khoái. Hắn nắm chặt tay cô, kéo cô ngồi lên trực thăng.
Cabin được mở sẵn, ghế ngồi được lót bằng da thật ngồi rất thoải mái, Long Trạch thay cô thắt dây an toàn, chuẩn bị chỗ ngồi ổn định cho cô xong xuôi mới bảo người điều khiển khởi động.
Cánh quạt xoay tròn phát ra tiếng gầm rú lớn, Long Trạch một tay đỡ bả vai cô, luồng khí lớn thổi vào cây cối xung quanh lay động dữ dội, Tiết Đồng rất nhanh có thể kích ứng, đối với lần đầu được ngồi trực thăng cô cảm giác rất mới mẻ, liền phóng tầm nhìn về bầu trời xanh rộng.
Trực thăng từ từ bay lên cao, tầm nhìn của Tiết Đồng ngày càng trống trải, đầu tiên là cây xanh ở trong gió nhẹ lay động, toàn bộ mặt biển xanh thẳm trải dài trước mắt, từ trên cao khu biệt thự trở nên bé xíu, khu đảo rộng lớn cũng dần thu hẹp lại.
Từ trên cao nhìn xuống đảo, cây cối rậm rạp cũng dần thưa thớt, màu xanh nhạt của lá cây, màu xám của những dải đá mấp mô, lúc đậm lúc nhạt vô cùng thú vị, mặt biển như một khối đá ngọc thạch xanh lam.
Nước biển xanh trong sáng ngời như thủy tinh, toàn khu đảo giống như một viên minh châu được chạm khảm tỉ mỉ. Nhìn ngắm góc độ khác cảnh vật vô cùng mới lạ, Tiết Đồng hơi mỉm cười, đôi mắt sáng trong hấp háy đầy vẻ thích thú.
Long Trạch bên tai cô nói lớn: “ Đẹp sao?.”
Tiếng máy bay quá lớn, Tiết Đồng gật gật đầu.
“ Cho nên tôi mới thích nơi này.” Long Trạch ở bên cô nói.
Đảo càng ngày càng nhỏ, Tiết Đồng cảm thấy như tâm tình được giải thoát, phía dưới là nước biển, dần dần máy bay càng bay lên cao, phía dưới vẫn là biển nước mênh mông.
Tiết Đồng thu mắt quay lại khoang máy bay quan sát, ngồi thẳng người, chiếc túi nhỏ của cô đặt ở bên cạnh, Long Trạch cảm thấy nhàm chán nên bảo cô mang chiếc túi lại.
Cô đặt chiếc túi xách trên đùi, Long Trạch đưa tay vuốt ve sợi dây đá, nhìn trên đá có khắc chữ, trên mặt mang theo ý cười, tay kia nắm chặt lấy tay Tiết Đồng, cầm sợi dây đá giơ lên trước mặt cô, pha lẫn tiếng máy bay gầm rú Long Trạch hét lớn: “ Tôi … Tiết Đồng!.”
Giọng nói của Long Trạch rất lớn, nở nụ cười mãn nguyện.
Long Trạch đem Tiết Đồng dựa vào ngực mình, ngồi trên máy bay không có việc gì làm, Long Trạch cảm thấy nhàm chán, lúc thì nắm tay cô, khi thì lại chạm nhẹ lên má, chờ đến khi Tiết Đồng có phản ứng lại thì hắn cũng nhanh chóng thu tay, nhìn cô cười trừ.
Tiết Đồng không thể ngồi yên cho hắn nghịch ngợm như vậy được cô liền đẩy tay Long Trạch ra: “ Không được đùa.”
Có lẽ âm thanh của cô quá nhỏ, Long Trạch vẫn như cũ làm theo ý mình, chỉ đến khi Tiết Đồng trừng mắt với hắn thì mới dừng tay, dựa lưng vào ghế ngồi thẳng người.
Tiết Đồng đem túi nhỏ đặt bên cạnh mình, cô cũng thấy hơi chán nên đưa tay đùa nghịch với sợi dây đá treo trên túi, vốn dĩ là một món trang sức vô cùng xinh đẹp nhưng lại bị Long Trạch làm ra thế này. Tiết Đồng định làm sợi dây đá màu sắc có thể đeo đi khoe khắp nơi, nhưng giờ trở thành công cốc.
Máy bay bay thẳng đến thành phố Y, trong lòng Tiết Đồng có cảm giác hân hoan, một thời gian dài không được ra ngoài, cảm giác giống như xa cách đến cả một thế kỉ. Trực thăng dần dần tiến vào bầu trời của thành phố Y, nhìn xuống dưới, phố xá đông đúc xe cộ qua lại không ngừng, những ngôi nhà cao tầng san sát nhau, giống như những con kiến nối đuôi thành hàng dài, chứng kiến cảnh này Tiết Đồng cảm thấy rất thân thiết ấm áp.
Trực thăng đáp xuống khoảng đất trống, có hai nhân viên đứng chờ sẵn, Long Trạch xuống trước rồi đưa tay giúp Tiết Đồng đi xuống, phía trước là tòa nhà có kiến trúc tráng lệ, nơi này giống như phía sau của vườn hoa, xa xa có đài phun nước, phía xa thấy đoàn người tấp nập với công việc, dáng đi rất nhanh nhẹn.
Tiết Đồng bất giác kéo tay cánh tay của Long Trạch, Trang Lăng ở phía trước dẫn đường đi tới một quảng trường nhỏ, Long Trạch ở bên cạnh nói: “ Nơi này là khách sạn của Trình Thiên, cũng không tệ lắm.”
Long Trạch nói “ cũng không tệ lắm “ quả thực quá khiêm tốn, phía trước khách sạn là quảng trường được lát đá cẩm thạch xanh, vòi phun nước cao ngất, những quảng trường nhỏ cũng được trang trí xa hoa giống như sảnh chính của khách sạn, bước vào sảnh chính, đèn thủy tinh treo trên cao, giống như cung điện xa hoa tráng lệ, bốn phía trưng bày không ít đồ đắt tiền, màu đỏ của mã não, xanh tươi của ngọc bích, thủy tinh chói mắt, cả những đồ cổ bằng đồng, ngay cả những nhân viên cũng đều rất xinh đẹp, dáng người tao nhã.
Bước nhanh đến thang máy, Trang Lăng lễ phép hỏi: “ Ông chủ muốn gặp anh, anh có muốn đi luôn bây giờ hay không? Tiết tiểu thư chúng tôi sẽ có an bài.”
Tiết Đồng nằm chặt cánh tay của Long Trạch.
Long Trạch thản nhiên nhìn Trang Lăng: “ Tôi hôm nay tới hơi sớm, Trình Thiên cũng không có việc gì gấp, có việc gì anh ấy sẽ gọi cho tôi.”
“ Buổi tối có dạ tiệc, ông chủ có gởi thiệp mời anh đi cùng, anh cũng nên đi gặp ông ấy một chuyến.”
Long Trạch không kiên nhẫn nói: “ Đợi rồi nói sau, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi trước.”
Trang Lăng không nói nhiều, dù sao Trình Thiên với hắn cũng đã quen với tính cách này của Long Trạch, lần này còn dẫn theo phụ nữ, khẳng định trước mắt Long Trạch sẽ không đi, Trang Lăng hiểu ý cũng chỉ hỏi qua loa