Thú nhân chi long Trạch - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Duck hunt

Thú nhân chi long Trạch (xem 5286)

Thú nhân chi long Trạch

n dây phơi, đem đóng các cửa sổ lớn, thu dọn cẩn thận xong thì cả người ướt sũng, cô vào phòng tắm rửa gội đầu thì cơn đau đầu lại ập tới.


Bầu trời bên ngoài vẫn tối đen như mực, trong phòng những ngọn đèn sáng rực, Tiết Đồng nằm trên sofa nhìn ra ngoài cửa, những nhánh cây như đang nhảy múa điên loạn trong gió cảm thấy đầu mỗi lúc một đau hơn hình như là sốt nhẹ, Tiết Đồng ngây người một lúc rồi quay trở về phòng nằm ngủ, đặt lưng xuống tấm nệm mềm mại nhưng cô không thể chợp mắt được, toàn thân trở nên mất cảm giác.


————


Đến giờ làm cơm chiều, Long Trạch vào phòng gọi cô xuống nấu cơm, thấy cô mê man trong phòng hắn liền đi đến bên giường, gọi cô: “ Tiết Đồng, làm sao vậy?.”


Tiết Đồng mơ màng mở mắt, trả lời: “ Có chút khó chịu.”


Giọng nói của Tiết Đồng khàn đặc, hắn xốc chăn lên hỏi: “ Nghiêm trọng sao?.”


“ Vẫn tốt, chỉ là cảm nhẹ.” Tiết Đồng hít hít mũi, vươn một tay ra vén chăn lên, chầm chậm ngồi dậy. Long Trạch ở bên cạnh thấy hai mắt cô đục ngầu, tinh thần không được tỉnh tảo liền đắp lại chăn cho cô: “ Không được khỏe thì nên nghỉ ngơi, tôi đi nấu cơm, tôi sẽ đem đồ ăn lên phòng cho cô.”


“ Tôi không muốn ăn, anh nấu bữa của anh thôi.” Tiết Đồng khó khăn nói.


“ Hay ăn cháo yến mạch đi. Tôi đi mang thuốc đến đây cho cô, cô tự tìm thuốc uống.”


Tiết Đồng gật đầu.


Long Trạch mang hòm thuốc đến giường Tiết Đồng, cô ăn hai thìa cháo yến mạch, người ốm thường mất khẩu vị, cô ăn được vài thìa rồi lại không ăn nữa, chui vào chăn nằm ngủ.


Long Trạch ăn qua loa cơm chiều rồi lại lên phòng chăm sóc Tiết Đồng, thấy cô trong chăn ngủ yên ổn, liền thay cô kéo rèm cửa sổ, bên ngoài gió thổi mãnh liệt, cây cối xung quanh đều lay động dữ dội.


Đến tối hắn vẫn lo lắng tình trạng của Tiết Đồng liền đến phòng xem cô, Long Trạch mở chiếc đèn ngủ chỉnh chế độ dịu nhẹ nhất, chỉ thấy khuôn mặt ửng hồng của cô, mơ màng giống như rất khó chịu, hắn dùng tay xờ lên trán Tiết Đồng, quả nhiên là nóng đến rẫy tay, Long Trạch trở nên khẩn trương, vỗ nhẹ vào mặt Tiết Đồng gọi lớn: “ Tiết Đồng! Tiết Đồng!.”


Tiết Đồng mơ màng “ Ưm” một tiếng nhưng không có mở mắt.


Long Trạch ôm Tiết Đồng vào người, tiếp tục gọi cô.


Tiết Đồng khẽ mở mắt, cổ hạng phát ra âm thanh nỉ non: “ Tôi khó chịu.”


Tay Tiết Đồng muốn đẩy Long Trạch ra nhưng không còn chút sức lực nào, cô đành để kệ hắn.


“ Khó chịu ở đâu?.”


“ Đau đầu, tôi bị sốt.” Mặc dù cô đã uống thuốc nhưng cơn đau đầu không hề thuyên giảm, ngược lại càng nghiêm trọng, cô không thể nhờ người khác đưa tới bệnh viện như mọi khi, Tiết Đồng mở miệng: “ Trạch, tôi cần bác sĩ.”


Bị sốt đối với con người không phải chuyện nhỏ, cần phải đưa tới bệnh viện cấp cứu kịp thời, Long Trạch liền an ủi cô: “ Tôi đi tìm bác sĩ cho cô, cô chờ tôi.”


Long Trạch chạy về thư phòng cầm điện thoại bấm dãy số, đầu dây bên kia chưa kịp trả lời hắn đã nói liền một hơi không ngừng nghỉ: “ Tôi cần một bác sĩ, ngay bây giờ, anh lập tức dùng trực thăng đưa tới đây.”


Đầu bên kia im lặng vài giây, giọng nói của người đàn ông trong ống nghe vang lên: “ Trạch, anh bị ốm sao?.”


“ Không phải tôi, là người khác. Nhanh lên, không cần nói những lời vô nghĩa.”


“ Là người phụ nữ kia? Rất ít khi thấy anh sốt ruột. Trong điện thoại lại phát ra tiếng cười: “ Tôi giúp anh chuẩn bị.”


“ Nhanh chút.”


Long Trạch cúp điện thoại, chừng hai phút hắn khẩn trương cầm điện thoại bấm số, vì quá vội vàng mà bấm sai cả số, Long Trạch bình tĩnh bấm, bên kia nhấc điện thoại, hắn liền lên tiếng: “ Có thể lập tức xuất phát chưa?.”


Người trong điện thoại khó xử: “ Trạch, ngoài đảo đang nổi gió lốc, loại thời tiết này không có biện pháp đưa người lên đảo. Chờ gió lốc ngừng tôi sẽ đưa người đến.”


“ Tôi muốn ngay bây giờ!” Long Trạch nói tiếng lớn.


“ Hiện đang mưa bão thuyền không thể ra khơi, máy bay cũng không thể cất cánh.”


“ Tôi muốn bây giờ!.” Long Trạch tiếp tục gằn từng chữ vào điện thoại.


“ Bây giờ đang bão không thể dùng thuyền hay máy bay được, sớm nhất cũng phải ngày mai.”


Long Trạch quát lớn trong điện thoại: “ Anh chẳng phải thích tiền sao? Được! Tôi thay anh kiếm tiền.”


Bên kia âm thanh có chút bất đắc dĩ: “ Vấn đề không phải tiền. Ai cũng muốn được sống, bác sĩ cũng không muốn ra đảo vào thời tiết này.”


“ Tôi muốn bác sĩ ngay bây giờ, mặc kệ anh dùng cách nào, lập tức đưa tới đây! Bằng không vài ngày tới tôi sẽ không ra ngoài!” Long Trạch uy hiếp.


“ Trạch, anh xem thời tiết bên ngoài, thực sự không có cách nào. Chờ trên biển gío lốc ngừng, tôi sẽ đưa người tới.”


Ngoài trời, tiếng gió lốc gầm rú trong đêm, tiếng lá cây xít trong gió giống như gươm đao đang giao đấu, hắn biết người trong điện thoại nói đều là sự thực nhưng vẫn tiếp tục cao giọng: “ Trình Thiên, anh không đưa bác sĩ tới đây, tôi sẽ không thay anh làm việc!”


Đầu dây bên kia, giọng người đàn ông vẫn ôn hòa như nước, không chút tức giận: “ Trực thăng hay thuyền cũng không thể lên đảo trong thời tiết này. Anh chịu khó đợi khi thời tiết chuyển biến tốt, tôi lập tức đưa người tới.”


Long Trạch cúp điện thoại, trên mặt vẫn đang đầy tức giận, quay đầu lại nhìn Tiết Đồng cau mày vì khó chịu, giống như đang chịu đựng cơn đau dữ dội, nó giằng xé thân thể cô.


Hắn lục tung hòm thuốc tìm được mấy hộp thuốc cảm nhưng lại không biết dùng loại nào mới thích hợp, cẩn thận quan sát Tiết Đồng một thời gian mới lấy một viên thuốc hạ sốt ngồi xuống mép giường: “ Tiết Đồng, dậy uống thuốc.”


Tiết Đồng chỉ cảm thấy toàn thân như đang đặt trên lò lửa, cổ họng khô rát, híp mắt nhìn Long Trạch, vẫn là ánh mắt ngây dại không chút phản ứng của cô.


Long Trạch ôm Tiết Đồng ngồi dậy, đem gối đặt sau lưng cô, dịu dàng nói: “Lại uống thuốc.”


Hai tay bất lực, chút ý thức còn sót lại nhận thức được hắn muốn cho cô uống thuốc, Tết Đồng nhận thuốc trong tay Long Trạch, đặt vào miệng, Long Trạch vội vàng cầm nước kề miệng cô nhìn cô nuốt viên thuốc xuống hắn mới yên tâm. Trên tay Long Trạch vẫn cầm cốc nước, không có ý định rời đi, dịu giọng nói: “ Sốt nên uống nhiều nước!”


Tiết Đồng cầm cốc nước trong tay Long Trạch uống hai ngụm, tay buông cốc nước xuống, đỡ cô nằm xuống giường: “ Nghỉ ngơi cho tốt, tôi gọi bác sĩ rồi, lát nữa sẽ tới.”


Chương 19: Chăm Sóc


Trong phòng chỉ có ánh sáng dịu phát ra từ chiếc đèn ngủ đầu giường, Tiết Đồng cũng lười trả lời Long Trạch, cố gắng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, nhiệt độ cơ thể không thuyên giảm mà mỗi lúc một khó chịu, cũng không biết mình ngủ được bao lâu, cô muốn mở mắt nhưng mí mắt như đang có tảng đá đè nặng,chỉ cảm giác được có ánh sáng nhàn nhạt, có bóng người, cũng không biết là mơ hay thật, cô nói mớ: “ Trạch, tôi khó chịu.”


Long Trạch vẫn chưa rời khỏi phòng, thấy cô sốt cao không có dấu hiệu giảm, hắn biết con người là loại sinh vật yếu ớt, mắc bệnh vặt cũng có dẫn đến chết người, nỗi lo lắng trong

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Định Mệnh Nghiệt Ngã….

Nửa đêm, ô sin cố tình mở cửa rồi rên thật to để trêu tức chị vợ liệt giường, ai ngờ 5′ sau phải nhận cái kết

Giám đốc U50 giàu sụ ngậm phải trái đắng chỉ vì một phút ham hố cô trợ lý xinh đẹp, nóng bỏng

Con trai bảo vệ bố ngoại tình và bài học đánh thức sự ích kỷ bồng bột của người lớn

Tưởng giả vờ hóa ra thành chồng của bạn thân thật