The love of stars (Tình yêu của những ngôi sao) - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polaroid

The love of stars (Tình yêu của những ngôi sao) (xem 1924)

The love of stars (Tình yêu của những ngôi sao)

ì anh định đợi đến khi nào mới tìm em? – Diệp Tuyết giả vờ giận dỗi, giọng điệu trách móc anh.


– Chắc là thêm mấy năm nữa không chừng. – Devil cố ý trêu chọc Diệp Tuyết.


Cô hừ lạnh, đẩy anh ra, trèo lên giường nằm, không thèm quan tâm đến anh.


Biết là mình đã chọc vào tổ kiến lửa, anh đành phải hạ mình, thành thật nói:


– Anh định sẽ đợi đến sinh nhật lần 21 của em, đến tặng quà và nói hết mọi chuyện.


Diệp Tuyết cười vui vẻ, mặt mày hớn hở:


– Thật sao?


Devil cũng đặt người lên giường, ôm lấy cô vào lòng, khẽ gật đầu.


– Anh…định tặng quà gì cho em?


– Đợi ba tháng nữa đi.


– Biết rồi. À, em vẫn luôn có một nghi vấn từ lâu mà quên không hỏi anh… – Thấy anh im lặng như đang lắng nghe, Diệp Tuyết tiếp tục nói – Người đàn ông cùng anh thân mật ở khách sạn là ai vậy?


Devil lại nghĩ cô chất vấn chuyện gì quan trọng, thì ra là chuyện này. Bản tính đùa dai lại nổi lên. Không hiểu sao mỗi lần nhìn thấy cô là anh lại muốn đùa cô, khác hẳn với cá tính của anh. Anh bị cô làm cho điên mất rồi.


– Đến bây giờ em còn nghi ngờ anh là gay sao?


– Anh…!!!


Diệp Tuyết lè lưỡi rất đáng yêu nhìn anh. Anh nhịn không được đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng rất lâu. Đến khi hai người dừng lại thì cô đã thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng. Đã nhiều lần thân mật như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ.


– Là em trai anh, Thiên Tuấn.


– Anh còn có anh trai nữa?


– Ừ, còn một em gái nữa.


Gia đình anh nhiều thành viên như vậy sao?


Cô đúng là chưa biết nhiều về gia đình anh. Lúc nhỏ cũng chỉ cố gắng tiếp cận anh, vui đùa cùng anh, chứ cô không biết rõ những người trong nhà anh, trừ cô Huyên.


Mà nhắc đến chuyện hồi nhỏ mới nhớ, nghĩ lại từ đầu đến cuối, từ lúc gặp nhau đến giờ, Devil vẫn chưa bao giờ thừa nhận anh là anh Thiên thì phải. Sao anh không chịu nói sớm với cô chứ?


Diệp Tuyết nói ra thắc mắc này, anh chỉ nhíu mày, nhẹ nhàng trả lời:


– Anh đang chờ em nhận ra anh, vậy mà em phải nhờ đến khung ảnh mới nhận ra anh. Thật thất vọng.


Nói là thất vọng nhưng giọng điệu của anh không hề có chút chán nản, lại còn có vẻ hứng thú nữa. Diệp Tuyết có ngu cũng biết được. Cô im lặng, không nói gì nữa, nhắm mắt lại, từ từ đi vào giấc ngủ.


Nhìn cô đang ngủ rất ngon, khuôn mặt hồng hào, Devil hôn nhẹ lên trán cô rồi ôm chặt cô, cùng cô đi vào giấc ngủ.


Chương 32


Đã là ngày thứ bảy từ khi Devil cùng thành viên trong tổ chức tham gia vào một kế hoạch nhằm tiêu diệt toàn bộ bang Hắc Long mà vẫn chưa trở về. Anh cùng mọi người phải tập trung ở trụ sở của tổ chức nên không thể về nhà được. Kế hoạch này rất nguy hiểm, vì vậy, Diệp Tuyết là người mới nên không cần tham gia, cô đành phải ở nhà chờ anh về.


Mấy ngày này cuộc sống của Diệp Tuyết diễn ra rất bình yên. Đi học về rồi lâu lâu ghé thăm bố mẹ nuôi, đặc biệt cô thường xuyên đến ký túc xá thăm Hạ Vũ rồi cùng Đinh Nhi đưa Hạ Vũ đi chơi nhiều nơi để làm cho tâm trạng của Hạ Vũ tốt hơn.


Trong ba người, chỉ có Đinh Nhi là ham mua sắm, Hạ Vũ thì chẳng bao giờ hứng thú với chuyện này, còn Diệp Tuyết thì trước giờ không thích mua sắm nhiều và vì thế nên Hạ Vũ và Diệp Tuyết phải chán nản tháp tùng Đinh Nhi đi hết cửa hàng này nọ, túi đồ càng ngày càng nhiều.


Mua sắm xong, Hạ Vũ muốn đưa hai người bạn của mình đến cô nhi viên mà trước khi được bố mẹ nhận nuôi và sau khi họ chết Hạ Vũ đã sống. Diệp Tuyết và Đinh Nhi háo hức đồng ý, cũng lâu rồi họ đã không đến thăm các sơ trong cô nhi viện Thiên Giao.


Đây cũng là một trong rất nhiều lần ba người cùng đến cô nhi viện này với nhau. Các cô đều rất thân với các sơ và các em nhỏ bất hạnh nơi này.


Sơ Nhậm rất vui mừng chào đón họ, bà là người quản lý toàn bộ cô nhi viện này. Cô nhi viện này do một nữ thương nhân giàu có đồng ý tài trợ rất nhiều chi phí, giúp cô nhi viện trụ vững đến ngày hôm nay.


Sơ Nhậm vui vẻ mỉm cười, xoa đầu Hạ Vũ như một đứa trẻ:


– Con bận chuyện học hành thì không cần đến đây thường xuyên đâu Vũ Vũ à.


Hạ Vũ cũng cười rất tươi, khác hẳn với nét mặt buồn chán lại lạnh lùng mấy ngày trước:


– Con rảnh mà, mẹ Nhậm yên tâm.


– Mẹ Nhậm, sao chỉ quan tâm đến Vũ Vũ mà bỏ mặc bọn con thế? – Diệp Tuyết ra vẻ hờn giận nói


– Phải đó, người thiên vị quá à – Đinh Nhi cũng bắt chước Diệp Tuyết.


– Được rồi, được rồi…Mẹ làm sao quên hai con chứ…- Ánh mắt sơ Nhậm hiền hậu nhìn hai cô gái dễ thương kia.


Diệp Tuyết và Đinh Nhi đồng loạt chạy tới nắm lấy tay sơ Nhậm cười hì hì.


– Sơ Nhậm được bọn trẻ yêu quý thật.


Giọng nói của một người phụ nữ vang lên. Đó là một người phụ nữ trung niên, chắc cũng hơn 40, quần áo nhìn rất sang trọng, khuôn mặt lộ ra nét cười nhẹ. Nhưng đột nhiên nét cười đó lại biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc kì lạ.


– Bà Lưu, bà lại đến à? – Sơ Nhậm cúi đầu chào người phụ nữ họ Lưu đó rồi quay sang nói với các cô gái – Đây là bà Lưu Giao Giao, người tài trợ cho cô nhi viện hai năm nay.


– Chào cô ạ. – Ba cô gái lễ phép cúi đầu chào.


Thấy khuôn mặt bà Lưu trở nên trắng bệch, sơ Nhậm lo lắng tới gần bà Lưu, quan tâm hỏi:


– Bà không sao chứ?


Đôi mắt bà Lưu vẫn hướng về phía ba cô gái, mà cụ thể là Diệp Tuyết. Điều này khiến Diệp Tuyết không tự chủ nhìn lại mình rồi lại nhìn bà ấy, mắt không chớp hỏi:


– Cô à, cháu…có vấn đề gì sao?


Nếu không có vấn đề gì thì tại sao lại nhìn cô như vậy chứ?


Bà Lưu cố gắng kìm chế, khóe môi mấp máy:


– Cháu…cháu…là…


– Dạ? – Diệp Tuyết nghi hoặc hỏi lại, trong lòng không khỏi thắc mắc.


– Bố mẹ cháu tên gì?


Tại sao lại hỏi giống như Lăng Mặc Sơn vậy? Không lẽ là… quen với bố mẹ Diệp Tuyết sao?


– Cô biết bố mẹ cháu?


– Mẹ cháu là Lưu Thiên Thiên đúng không?


– Dạ, phải ạ.


Bà Lưu nhất thời xúc động, đưa tay ôm ngực, nhìn thì có vẻ rất khó chịu nhưng thật ra là đang vui mừng vô cùng.


– Cô à…cô không sao chứ ạ?


Diệp Tuyết lo lắng, giữ cánh tay bà Lưu. Bà Lưu nắm chặt bàn tay Diệp Tuyết, giọng nói không giấu nổi kích động:


– Cháu…tên Hạ Yên Tuyết?


Đúng là bà ấy có quen biết bố mẹ cô, ngay cả tên thật của cô cũng biết. Vậy…bà ấy là ai? Lưu Giao Giao…Mẹ cô là Lưu Thiên Thiên…Phải chăng bà ấy là…


Diệp Tuyết mơ hồ đoán:


– Cô là…em của mẹ cháu?


Trước đây mẹ của cô từng nói có một người em gái, bà ấy cũng từng đến nhà cô nhưng lúc đó cô còn rất nhỏ nên không có ấn tượng gì.


Bà Lưu khẽ gật đầu, nước mắt đã chảy ra từ lúc nào. Hốc mắt Diệp Tuyết cũng đã đỏ lên, từng giọt nước mắt trào ra, cô đứng lặng một lúc rồi ôm lấy người dì xa cách đã lâu của mình:


– Dì…dì ơi…hic….


– Cháu gái của dì…Dì tìm con đã lâu lắm rồi…cuối cùng cũng tìm được con….Yên

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Bản sắc thục nữ

Truyện Đã nhớ một thời

Đọc Truyện Chuyện Thời Sinh Viên Full Voz

Tôi đang phụ giúp đám tang thì mẹ tôi xộc vào gọi: “Ra mà xem vợ mày mặc cái gì về này”

Ở nhà chăm con bị chồng xem là đồ ăn bám, bà mẹ xuất chiêu khiến chồng tái xanh mặt