Thế giới này điên rồi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Thế giới này điên rồi (xem 4485)

Thế giới này điên rồi

rận, nhưng không thể không thừa nhận cậu ta nói rất đúng, Cố Bách còn thân với cậu hơn cả người thân trong gia đình.


Chuyện hôm qua thật sự khiến Kì Nhạc bị tổn thương, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, cậu chợt nhớ một tháng trước khi làm phẫu thuật, cậu từng nói với Cố Bách mình chưa từng hẹn hò với ai, lỡ như phẫu thuật thất bại sẽ cảm thấy rất tiếc nuối, mấy ngày sau, Tiểu Dĩnh liền tới tìm cậu.


Tiểu Dĩnh rất dịu dàng, cô nàng là cô gái mà cậu quen lâu nhất, cậu cũng rất thích Tiểu Dĩnh, vì thế hai người quyết định hẹn hò với nhau. Trong một tháng hẹn hò đó, tất nhiên bọn họ đã tay trong tay dắt nhau đi dạo, nhưng hoàn toàn không có cảm giác tim hồng bay phất phới hay mặt đỏ tim đập, bây giờ nghĩ lại, Kì Nhạc cũng không chắc tình cảm đó có phải là tình yêu hay không, nhưng có một điều cậu dám chắc là: Tuy Cố Bách và Tiểu Dĩnh thông đồng với nhau lừa gạt cậu, nhưng đó cũng chỉ vì không muốn cậu phải tiếc nuối mà thôi.


Sau khi suy nghĩ thông suốt, Kì Nhạc cảm thấy thoải mái hơn hẳn, không còn tức giận nữa, chỉ là không ngờ hôm nay đến nghĩa trang lại gặp được Cố Bách. Kì Nhạc thầm nghĩ, mới sáng sớm cậu ta chạy tới đây làm gì? Chẳng lẽ tới đây sám hối? Chuyện này không hợp lí! Sau khi đấu tranh tư tưởng một lúc, cậu quyết định đến gần xem thử. Thấy Cố Bách đang nói gì với bia mộ của mình, Kì Nhạc tò mò bước nhanh hơn, đến khi tới gần rồi, cậu lại đứng ngây ra tại chỗ.


— Cố Bách khóc.


Bọn họ quen nhau lâu như vậy, tính đến nay đã hơn mười mấy năm, Kì Nhạc chưa từng thấy Cố Bách khóc bao giờ, thế mà hôm nay người này lại khóc, tuy trên mặt chỉ còn lưu lại một hàng nước mắt mỏng do đã bị lau chùi nhưng vẫn có thể nhận ra điều này.


Cố Bách ngồi trước mộ, bên cạnh là vỏ mấy chai bia, sau khi phát hiện có người đến gần mới ngẩng đầu lên liếc một cái, tiếp theo chuyển tầm mắt về chỗ cũ, không nói lời nào.


Kì Nhạc không khỏi chấn động, thiếu chút nữa đã khóc theo, trong mắt Cố Bách hằn đầy tơ máu, hiển nhiên không phải mới đến đây vào sáng sớm mà đã đến đây từ hôm qua, ngồi đến tận bây giờ.


Tớ không có nhỏ nhen như vậy đâu, tớ sẽ bỏ qua lời nói dối thiện ý của cậu, cậu không cần làm quá như vậy chứ bạn hiền? Hay là tớ chết rồi nên cậu cảm thấy cô đơn? Không lí nào, cậu còn có Tiểu Dĩnh mà, chẳng lẽ còn nguyên nhân nào khác? Kì Nhạc buồn chán ngồi xuống, đặt bó hoa cúc lên mộ, nghiêng đầu nhìn vẻ tiều tụy của Cố Bách, cảm thấy trái tim hơi nhói lên. Cậu định mở miệng nói chuyện, Cố Bách đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu: “Cậu quen Tiểu Nhạc? Sao tôi lại không biết cậu ấy có quen với người trong giới?”


“. . . . .” Kì Nhạc nói, “. . . . . . Hả?”


Cố Bách nhìn cậu: “Cậu là Trịnh Tiểu Viễn phải không? Cậu rất nổi tiếng trong giới.”


Kì Nhạc: “. . . . . .”


Chết tiệt, người trong giới biết cậu, nữ sinh biết cậu, bây giờ ngay cả Cố Bách cũng biết, thế quái nào mà khi còn sống cậu chưa từng nghe tới tên Trịnh Tiểu Viễn? Hơn nữa tại sao Cố Bách biết một người thần kì như vậy mà lại không kể cho cậu nghe? Chuyện này quá vô lí!


A, khoan đã. . . . Kì Nhạc híp mắt, Cố Bách đã giấu cậu chuyện quen biết Trịnh Tiểu Viễn, rất có thể Cố Bách vẫn còn giấu cậu nhiều chuyện khác, có khi nào cậu vẫn chưa biết được bí mật của Cố Bách không?


Cố Bách nhìn đống vỏ chai trên mặt đất, phát hiện còn hai chai chưa uống, vì thế đưa một chai qua: “Uống không?”


Kì Nhạc im lặng cầm lấy rồi mở nắp ra: “Anh đã ngồi đây cả đêm?”


“Không.”


Kì Nhạc chớp mắt mấy cái: “Nửa đêm mới tới?”


“Cũng không.”


“Vậy tới từ lúc nào?”


Cố Bách quay đầu lại: “Liên quan gì đến cậu?”


Bạn hiền, tớ đã mất hơn mười ngày rồi, ngay cả bố mẹ tớ cũng đã dọn đi, cậu cứ như vậy để làm gì? Thật ra tớ cũng rất muốn biết lí do, nếu chỉ vì áy náy, tớ sẽ độ lượng tha thứ cho cậu, nếu không phải vì áy náy. . . . Đương nhiên phải tìm hiểu rõ ràng rồi.


“Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Kì Nhạc thăm dò, “Tôi biết hai người là bạn thân, nhất định cậu ấy cũng không muốn nhìn thấy anh như vậy, người chết không thể sống lại, anh cứ hành hạ bản thân mình để làm gì? Tôi không biết anh đã làm lỗi gì với cậu ấy, tôi chỉ nghe cậu ấy nói anh chăm sóc cậu ấy rất chu đáo, trừ phi anh làm sai hoặc có chuyện gì giấu diếm cậu ấy mà thôi.” Kì Nhạc bước tới gần, dịu dàng khích lệ, “Thôi vậy đi, nếu thật sự có chuyện giấu diếm, bây giờ anh cứ nói rõ với cậu ấy, coi như thỏa mãn tâm nguyện của cậu ấy, anh thấy thế nào?”


Cố Bách không trả lời, chỉ chăm chú nhìn cậu.


Kì Nhạc bày ra vẻ mặt vô tội: “Sao vậy?”


“Tôi cảm thấy cậu không giống trước kia.”


Kì Nhạc đổ mồ hôi lạnh, cười gượng: “Vậy sao, tôi cũng không biết ha ha ha. . . . . Anh thật sự không có lời gì muốn nói với cậu ấy sao?”


Cố Bách đánh giá cậu thêm vài lần, cuối cùng không kiên nhẫn nữa, anh nhìn ảnh chụp trên bia mộ: “Bây giờ thì không, tôi đã nói cho cậu ấy nghe mấy bữa trước rồi.”


“Mẹ nó. . . .” Kì Nhạc không cam lòng rủa một tiếng, thì ra mình đã tới chậm một bước!


Cố Bách nghe không rõ, quay đầu sang hỏi lại: “Cái gì?”


“Không, không có gì.” Kì Nhạc giật giật khóe miệng, “Nếu đã nói rồi thì cần gì phải hành hạ bản thân nữa? Hơn nửa đêm chạy tới đây uống rượu vui lắm à?”


“Không phải nửa đêm, tôi thật sự không ngủ được, nằm trên giường đến hơn bốn giờ sáng mới chạy tới đây nhìn cậu ấy một chút, tôi không có hành hạ bản thân, chỉ là. . . .” Giọng nói của Cố Bách rất trầm thấp, anh dừng lại một chút, không nói tiếp mà hỏi ngược lại, “Nếu Ninh Tiêu chết, cậu sẽ cảm thấy thế nào?”


Kì Nhạc trả lời ngay tắp lự: “Tôi sẽ vui vẻ đốt pháo ăn mừng!”


Cố Bách: “. . . . .”


Kì Nhạc chớp chớp cặp mắt vô tội: “Sao vậy?”


“Không phải cậu rất yêu Ninh Tiêu sao?”


“Đó là trước kia, bây giờ tôi chưa dùng roi quất xác hắn là đã nhân từ lắm rồi.”


Cố Bách quan sát Kì Nhạc một lúc, thấy đối phương không giống như đang nói dối, anh dời tầm mắt về ngôi mộ trước mặt: “Cậu có thể buông tay, nhưng tôi thì không.” Cố Bách vuốt ve khuôn mặt trên ảnh chụp, “Tôi yêu cậu ấy nhiều năm như vậy, bây giờ cậu ấy chết rồi, tôi cảm thấy cả người trống rỗng. . . . .”


Kì Nhạc định uống một ngụm bia để thấm giọng nói tiếp, ai ngờ bất chợt nghe được câu này, nhịn không được phun sạch bia, đã vậy còn phun hết vào ngôi mộ trước mặt, không bỏ sót một giọt nào.


Má ơi, mình vừa nghe được cái gì thế này? Đây là Nhị Quyển mà mình quen thật sao? Đây là thế giới mà mình sống thật sao?!


Cố Bách sững sờ, sau đó chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng.


Chết tiệt, ánh mắt của cậu là thế nào? Tớ phun nước vào bia mộ của mình đó, rồi sao? Hả? Rồi sao?! Kì Nhạc từ từ lui về phía sau, không dám nói tiếng nào, hồi đó chỉ cần có ai động một ngón tay vào cậu, Cố Bách nhất định sẽ tìm người đó tính sổ, bây giờ cậu lại phun cả ngụm bia lên mộ, hơn nữa người xưa có câu gì ấy nhỉ, phải biết tôn trọng người quá cố.


“Tôi không có cố ý. . . . .” Thấy sắc mặt Cố Bách càng lúc càng đen, Kì Nhạc l

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Mày không phải con tao, tao không có loại con hư hỏng như mày” ai ngờ đứa con 18 tuổi tỉnh bơ: “Ít ra con có bầu còn biết cha đứa bé là ai, mẹ có biết cha của con là ai không?”

Ngày Gió Không Còn Thổi Lá Bay

Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh

Interpol Phần 3

Truyện Trại Hoa Vàng Full