Thầy, Em Yêu Thầy! - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Thầy, Em Yêu Thầy! (xem 2249)

Thầy, Em Yêu Thầy!

;, lúc quay lại thì đã không cánh mà bay. Đời chán thế đó .
Lam vui vẻ ra về, thôi kệ, coi như tập thể dục, điện thoại không mất là tốt rồi.
– Á, xin lỗi.
Lam vừa nói vừa nhặt mấy quyển sách, vừa ngẩng đầu nhìn người nó lỡ va phải. Là…thầy !
– Không sao, lỗi là của…tôi mà.
Lam không nói gì nữa, nó cúi đầu nhặt sách. Bỗng, tay nó và tay thầy cùng chạm vào nhau. Nó giật mình rút tay lại, tim đập thình thịch . Nam cũng có vẻ bối rối. Nam nhìn nó, rồi hỏi nhỏ:
– Em, em…, còn nhớ tôi không?
Lam bất ngờ trước câu hỏi của Nam. Nó nhìn thầy chăm chú, (lại) cúi đầu đáp nhỏ:
– Thưa thầy, dạ nhớ .
Nhặt xong mấy cuốn sách, nó đưa cho thầy, lặng lẽ bước xuống cầu thang. Nó vui. Vì thầy còn nhớ nó. Nhưng nó lại thấy lòng nặng trĩu…Tại sao nó không thể tự nhiên nhìn vào mắt thầy? Tại sao nó không thể nói chuyện vô tư với thầy như trước? Tại sao thầy xưng hô với nó như thế? Biết bao câu hỏi ” Tại sao” trong đầu nó. Những câu hỏi nó biết nó biết không có đáp án…
Nhà Lam
– Mẹ, mẹ ơi !!!!!
Vừa dắt xe vào cổng, Lam đã gọi mẹ loạn xị cả lên.
– Mẹ chưa về đâu chị Hai.
– Ủa, sao bữa nay mẹ về trễ vậy Hiển? Ba cũng chưa đi làm về hả?
– Mẹ gọi điện về, nói hôm nay Sở Y tế gì đó về kiểm tra, nên về trễ một chút. Ba đi đám nhà mới rồi.
– Haiza, chán chưa. Hiển nấu cơm chưa?
– Rồi, mẹ bảo thức ăn mẹ nấu cả rồi, chỉ cần hâm lại thôi.
– Ờ, vậy khỏe. Nè, thầy, à quên, anh Nam về nước rồi, Hiển biết không?
– Không, bữa đó Hiển đi học mà. Nhưng nghe mẹ kể, mẹ nói ảnh đẹp trai hơn trước nhiều luôn đó.
– Ặc, biết đẹp trai rồi, khỏi khen. Sao mẹ không kể cho chị Hai mà kể cho Hiển nhỉ?
– Ủa, mẹ không kể chị Hai hả? Chắc mẹ quên á.
Lam định gật đầu với thằng em thì mẹ về.
– Mẹ ơi, thầy, à, anh Nam về sao mẹ không nói cho con biết?
-Ủa, mẹ chưa nói cho con à? Mẹ nhớ mẹ đã nói rồi mà.
– Híc, chắc mẹ nhớ lộn đó. Mẹ chỉ kể thằng Hiển thôi.
– Ờ, dạo này đầu óc mẹ lú lẫn quá.
– Hôm đó tới chơi lâu không mẹ?
– Không, nó tới lúc mẹ chuẩn bị đi làm mà. À, tối mai đi ăn nhà hàng con nhé. Nhà thằng Nam mở tiệc mừng nó về. Ai cũng bận bịu, cuối tuần mới rảnh rỗi tổ chức.
– Yeh, được đi ăn nhà hàng !!!!
– Xì, hồi nào nghe ăn cũng mừng hết, đi nhà hàng có gì vui. Ở nhà ăn cơm còn ngon hơn.
-Bữa nay con lạ vậy? Mấy bữa con thích đi lắm mà, cứ tíu tít với Ti mãi.
-Mấy bữa khác, giờ khác, con không thích.
-Con bé này…
Lam nói rồi vùng vằng bỏ lên phòng.
– Mẹ, chị Hai bị sao vậy?
– Mẹ chịu, con lên hỏi chị con á…
Lam ngồi trong phòng, bực bội nghĩ đến chuyện tối mai phải “đối mặt” với thầy. Nếu là trước kia, nó đã vui và hớn hở vì gặp Ti, hai chị em tha hồ nói chuyện. Nhưng bây giờ…Giá Nam không phải thầy nó, giá Nam là Nam của ngày xưa, nó sẽ mừng rỡ, trông chờ ngày mai biết bao nhiêu…
Chap 6
Quán Trà sữa K-pop
– Mi kể chuyện hồi sáng mi hứa kể đi Lam.
– Uh, đúng đó. Kể đi mi.
– Được rồi, ta kể đây.
…..
– Oa, lãng mạn quá. Vậy là sau bao năm xa cách, hoàng tử Nam đã trở về với công chúa Lam của chúng ta rồi, hi hi.
– Giỡn hoài đi My, hoàng tử với chả công chúa. Ta chẳng thấy lãng mạn gì hết, đang rầu thúi ruột nè. Híc.
– Có gì mà mi phải rầu, vui mới đúng chứ. Prince đã quay về mà, ha ha…
– Dẹp đi. Hết con My tới mi hả Diệu, ta không thèm chơi với tụi mi nữa.
– Thôi mà, giỡn chút cho vui mà, xin lỗi được chưa, công chúa hết giận giùm đi !!!!!!!!!
– Xì, ghét. Tha lỗi đó. Lần sau còn giỡn ta nghỉ chơi thiệt đó.
– Ok, ok…
– Mà mắc chi mi buồn?
– Ta không biết, chắc, vì bây giờ khác trước. Đã là thầy của ta rồi, không thể gần gũi, thoải mái nói chuyện, cũng không được phép nghĩ đến quá tình cảm thầy trò. Vậy không buồn mới lạ !
– Trời ơi, con này. Tưởng gì, mắc chi mi buồn chuyện vớ vẩn thế chứ? Mi cứ cư xử như trước, cứ nói chuyện, cứ cười đùa, cứ thoải mái, cứ…thế nào mi thích là được. Hi hi. Thầy thì thầy chứ, có phải ma đâu mà sợ. Đi học mi gọi “thầy”, ở nhà mi gọi “anh” hay … “oppa” cũng được,à à, sorry, ta không giỡn.
– My nói đúng đó. Mi cứ bình thường đi, đừng phức tạp hóa vấn đề, để mọi chuyện tự nhiên là tốt nhất, cái gì đến sẽ đến thôi. Thời gian sẽ trả lời tất cả.
– Tụi mi nói như dễ lắm ấy.
– Chứ sao, dễ còn hơn, hơn gì Diệu? À, hơn uống trà sữa í. Với lại, mi là ai chứ? Mi có bao giờ biết chữ “ngại” viết như thế nào đâu? Ta nhớ mi kể mi còn chủ động tỏ tình với thằng nào học chung lớp với mi năm 12 nữa mà .
– Lam “dũng cảm” của chúng ta không lẽ chỉ vì một ông thầy mà mất hết chí khí thế hả? Sao ta thấy tầm thường quá, My nhỉ? ( vừa nói Diệu vừa nháy mắt với My )
– Ờ, ta thất vọng quá đi thôi !!!!
Lam vẫn không phản bác gì. Như mọi lần thể nào nó cũng bặm môi trợn mắt với hai con bạn , rồi sau đó sẽ chứng tỏ nó là “nữ anh hùng hào kiệt” ra sao. Giờ có lẽ ” thời thế đổi thay”, “nữ anh hùng” Lưu Trà Lam oanh liệt trong lòng My và Diệu đã “gục ngã” trước “đạo tặc” Hoàng Hải Nam “vô danh tiểu tốt” . Đáng buồn thay, đúng là khó thoát nỗi “mỹ nam kế” của tên “đạo tặc” này .
– Lam, LƯU TRÀ LAM, có phải mi không hả?
– Thôi My ơi, kiểu này con Lam nó trúng “mũi tên tình ái” của thầy Nam rồi !!!!
– Ô mô ( cái từ này bị nhiễm từ Lam ^^), ta không dám tin đâu Diệu. Mi nói gì đi Lam.
– Ta biết nói gì đây? Tụi mi nói đúng hết, không sai.
Diệu chạy lại ngồi sát Lam hơn.
– Lam, thật đó hả?
– Uh, ta còn phải nói bao nhiêu lần nữa hai tụi bây mới tin?
– Thật sự tụi ta cũng không nghĩ mi thích thật đâu. Có lẽ, chỉ là sự ngưỡng mộ thôi.
– Ngưỡng mộ hả?
– Ời, mi đọc Trà sữa nhiều như vậy làm gì không biết, chẳng rút được kinh nghiệm chi hết. Theo như truyện thì hầu hết các tình cảm đều là ngộ nhận cả, sẽ có một nhân vật xuất hiện, giúp mi nhận ra sai lầm. Và thế là…
– Khùng quá đi !!!!!!


– Khùng gì, mi không tin thì thôi, còn nói ta khùng, đừng hòng kể chuyện cho ta, nhờ ta tư vấn nữa.
– Híc, ta xin lỗi mà Diệu, đừng vậy mà . Nhưng, thực tế và truyện đâu giống nhau.
Diệu chưa kịp trả lời, My đã nói:
– Không có thực tế thì làm gì có truyện. Truyện cũng từ cuộc sống đời thường mà ra thôi nhóc. Ta thấy con Diệu nói cũng đúng đó. Mi cứ từ từ suy xét tình cảm của mi đi, thời gian còn dài. Nhưng trước mắt là thái độ của mi á. Bình thường đi, mi như vậy bị nghi ngờ liền. Con bé Ti gì gì đó, ta cảm giác nó thông minh lắm, không khéo “lộ tẩy”.
– Ti còn phải nói, nó thông minh hệt như thầy vậy. Nhưng nếu nó biết thì khỏi lo, ta với nó thân như hai chị em mà ^^.
– Vậy thì được. Quan trọng nhất là thái…
– Ta biết rồi mà, quan trọng nhất là thái độ của ta, hi hi. Ta sẽ cẩn thận .
– Uh, í, gần 5h rồi tụi bây

Từ khóa: Thầy, Em Yêu Thầy!,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Trọng sinh tiểu địa chủ – Phần 4

Vừa báo có thai bạn trai gửi tin nhắn ngày anh cưới vợ, cô gái uất hận lao tới nhà người yêu làm cho ra nhẽ và cái kết sốc

Búp Bê Tử Thần

Nếu bạn đang mất niềm tin vào tình yêu và không có gì trong tay

Hạ Vũ Ngã Rồi Thì Đứng Dậy