Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi (xem 2021)

Tên Sở Khanh Ta Ghét Ngươi


Nó chưa kịp hiểu chuyện gì thì đằng sau đã nghe tiếng thổi, tiếng kêu réo thân thương.
-Cậu kia, đứng lại!hú..hú..đứng lại…
Nó cố quay lại phía sau thì giật bắn mình, hối thúc Minh.
-Trời ạ! Giao thông đuổi theo kìa!_Nó hét lên.
Minh tăng tốc, nó ôm chặt cậu mắt nhắm tịt tai ù ù chỉ nghe tiếng còi hú phía sau của giao thông.
Một lát sau, nhờ tài chạy lượn như diều hâu của Minh, cuối cùng cậu cũng ngừng lại, nó mở mắt ra, thở phào nhẹ nhõm. Trời ơi, cái này giống như mới chơi tàu lượn siêu tốc vậy, cảm giác lượn lờ với tốc độ như rớt từ trên trời xuống rồi từ dưới đất thảy lên trời. Ôi cảm giác thật Yomost!
-Chúa ơi, con ghét ngài….!_Nó than thở.
Minh bật cười to ha hả, nó liếc nhìn cậu trách.
-Cậu còn ngồi đó cười sau, trời ư.._Nó nghiến răng ken két.
-Hì..đi thôi.._Cậu kéo tay nó lên xe.
-Đi đâu nữa?_Nó nhăn mặt.
-Ớ..em chở cô đi ăn! Hè hè..
Rồi cậu chờ cô đi tới một quán ăn bình dân đang khai trương, trong quán sạch sẽ thoáng mát và có vẻ khá đông khách. Cả hai bước vào quán, sau khi ổn định chỗ ngồi, thì chị phục vụ bước tới. Có thể thấy rằng gương mặt chị ta đang đỏ như cà chua chín. Ánh mắt hiện lên hình trái tim to đùng đang chăm chú nhìn Minh.
-Quý..quý..khách dù gì ạ?_Chị ta lắp bắp nói.
Minh quay sang cười nói với chị phục vụ.
-Chị chờ em hỏi bạn gái em nhé!
Trời ơi, chị ta té xỉu vì nụ cười đó luôn rồi. Đúng là hám trai có khác mà. Ơ mà khoan, cậu gọi nó là gì cơ chứ? Bạn gái sao? Nó nhìn cậu chằm chằm như muốn hỏi rằng vừa nãy cậu nói gì.
Cậu nhìn nó, biết nó muốn hỏi gì nhưng đáp lại vẫn là nụ cười tươi ấy, cậu nói.
-Ăn gì nào?
-Gì cũng được, có gì ngon mang ra hết đi._Nó nói
Cậu quay sang nói với chị phục vụ đang chưng nguyên cái trái tim bự chảng trên mặt. Chắc chắn rằng đây là lần lầu tiên bả thấy trai đẹp nè.
Bữa ăn trôi qua nhanh chóng, tự cho đời mình sướng như điên ý lộn như tiên vì lúc nào cũng có người sẵn sàng chở đi ăn, thật khỏi lo tốn tiền à nha!
Trên con đường nhựa vắng lưa thưa chỉ vài người tản bộ vào buổi tối, một chiếc xe chạy lạng qua lách lại với tiếng rú của Minh và tiếng la của nó. Ai cũng nhìn theo chiếc xe vừa chạy qua, khẽ lắc đầu.
-Trại tâm thần bị hư cửa nữa rồi..haizz
Về tới nhà, nó mở cử bước vào và Minh tự dưng theo luôn vào trong, cô ngạc nhiên hỏi.
-Nè, về đi chứ!
-Hôm nay thứ tư có một buổi học! Cô nhớ chứ ạ?_Cậu xách cái cặp trong cốp xe ra, tươi cười nói rồi chạy vào nhà.
-Hừ.._Nó bực bội đóng cổng, bước vào trong. Thật rõ phiền phức với cậu nhóc kia mà!
Nó vào trong, bảo cậu chờ nó tắm rửa sạch sẽ thì mới dạy nỗi. Lúc bước ra, nó tức giận khi cậu lấy abum ảnh hồi nhỏ của nó để trên kệ vừa xem vừa cười như muốn lộn ruột. Nó chạy lại giật phắt lại, chả là hồi nhỏ nhìn nó tưng tửng, hồn nhiên như con điên vậy. Tóc nhuộm đỏ cột hai chùm, ăn mặc vô cùng sexy, mỗi lần chụp hình là nó cười lộ mấy cái răng sún xấu kinh, chính nó xem mà còn ngồi cười như tâm thần nữa kìa.
Nó gầm gừ nhìn cậu.
-Ai cho cậu lục lấy xem, lung tung thế hả?
Cậu vẫn còn đang cười, thấy nó thế thì cố nhịn nói.
-À..ừm..hồi nhỏ trong cô thật đẹp..ha ha.._Nói rồi cậu ôm bụng cười. Nó tức giận nhào vô đá cậu mấy phát, nhéo cậu mấy hồi thế mà không chịu nín cười.
-Cười nè..cho cậu chết nè!_Nó vừa nhéo cậu vừa nói.
-Á..đau cô!_Cậu la oai oái.
Rồi sau một hồi đấu tranh, nó và cậu cũng ngay ngắn ngồi học. Nó luyên thuyên chỉ cho cậu, thế nhưng cậu cứ nhìn nó mà không chịu nhìn vào sách.
-Cô!_Cậu gọi nó.
-What?_Nó hỏi.
-Sao hồi nhỏ nhìn cô lạ thế?_Cậu nói và khẽ cười.
-Grừm.. Còn nói nữa tui đuổi cậu ra ngoài bây giờ!_Nó cầm quyển sách đập vào vai cậu một cái làm cậu nhăn nhó.
Lát sau, bên ngoài có tiếng chuông cửa. Nó bảo cậu ngồi im rồi ra mở cửa. Nó hơi bất ngờ khi thấy hắn tới. Hắn thì mỉn cười nói.
-Hê..mở cửa coi heo ngốc!
Nó mở cửa, nhìn hắn hỏi.
-Có chuyện chi?
-Sang chơi, không được à?_Hắn nó và tự nhiên bước vào nhà. Vừa lúc đấy Minh chạy ra, hai tên chạm mặt nhau. 1s..2s..3s..
-Cái gì thế?_Cả hai tên quay sang nó hỏi.
-Cái gì là cái gì?_Nó bực dọc bước vào trong nhà.
Hai tên kia cũng lũi thũi chạy theo nó vào trong.
-A, nhóc này qua học thêm à? Để anh dạy cho nhé!_Hắn ngồi xuống, cầm quyển sách lên nói, miệng cười như mắt toé lửa.
Minh cũng không vừa, nói mà nghiến răng ken két.
-Dạ vâng, em không cần anh dạy đâu! Anh dạy có mà em ngày đi xuống ạ! Tránh sang một bên để cô Ngọc dạy em..gừ..
-Thằng nhóc này, miệng còn hôi sữa mà bày đặt yêu đương hử?_Hắn gầm gừ nói.
-Thế liên quan gì tới anh, tôi nghĩ không chừng anh chẳng đấu lại tôi đâu..khà khà.._Minh nói giọng kiêu ngạo.
-Gừ..không biết chọn ai đâu mà nói..
-Tất nhiên là tôi..gừ gừ..
Nó ngồi nghe hai cái tên cứ gầm gừ như muốn ăn thịt nhau thì hắc giọng ho khan vài tiếng nói.
-Chắc tôi phải gọi sở thú tới chở hai người đi, nhà tôi không có nuôi động vật!
-Cô.._Cả hai quay sang nó đồng thanh gọi.
-Gì?_Nó nhìn hai kẻ trước mặt, ai cũng nghiêm nghị như quan toà xét xử nó là tội phạm vậy.
-Nói đi.._Lại đồng thanh.
-Ơ hay, nói gì!_Nó ngạc nhiên hỏi.
Chương 39: Tiểu thiếu gia mặt lạnh
Ngày hôm nay, mặt trời vẫn mọc, gió vẫn thổi, hoa vẫn nở và nó vẫn phải đi làm. Sáng nào cũng bận bịu thế cơ đấy, giờ nó mới hiểu làm người lớn thật khổ, ước gì có thể như hồi bé suốt ngày hết ăn rồi tới chơi, chả lo chi mấy chuyện này. Haiz, nói qua nói lại nói tới nói lui thì vẫn không thay đổi được gì, sống là phải mưu sinh, vật lộn với thời gian. Mọi thứ điều cần phải có tiền. Là tiền đấy, tuy rằng tiền không phải là tất cả nhưng nếu không tiền thì có tồn tại trên đời này hay không? A ha, sống bằng niềm tin ư?
Trong căn phòng mát lạnh, rộng rãi, nó đang ngồi giải quyết một số giấy tờ thì điện thoại chợt reo. Là số của mẹ nó, không biết là có chuyện gì, nhưng chắc cũng rất quan trọng lắm bà mới điện nó.
-Dạ, con nghe thưa mẹ._Một tay cầm điện thoại nghe, một tay bấm máy tính, nó nói.
-
-Vâng, ổn cả, có chuyện gì không mẹ?_Nó đáp, tay vẫn không ngừng ghi ghi viết viết xấp tài liệu trên bàn.
-
Biết ngay mà, nó thở dài nói tiếp.
-Mẹ nói xem con có thể giúp được gì?
-_Bà ấp úng.
-Mẹ muốn con trông thằng nhóc đó sao?_Nó đập mạnh tay xuống bàn. Trời ạ, cái thằng đó hồi trước sang nhà nó chơi, thấy cái mặt lạnh tanh là nó không ưa nổi, lại thường hay bắt bẻ nó nữa. Nhưng kể cũng lạ, nhóc đấy chẳng thèm chơi với ai hết, muốn nhóc mở miệng nói thì còn khó hơn lên trời, cái thói công tử ấy mà, nhưng chỉ duy nhất nó là thằng nhóc mở miệng móc méo, chẳng lẽ nó đáng ghét thế cơ sao?
-_Bà nói giọng năn nỉ van xin tha thiết.
Ầy, bổn phận làm con thật khổ, nó bất lực thở dài nói.
-Rồi rồi, thế thằng nhóc đó khi nào qua đây?
-_Ơ hay, thì ra là bà sắp xếp sẵn hết rồi chỉ còn chờ nó gật đầu thôi sao?
Trời ạ…nó đập mặt xuống bàn. Trong đầu không ngừng rủa cái thằng oát con khó tính kia chọn ai không chọn lại chọn nó. Khổ!!! Nó ngước mặt lên, trên trán in nguyên chữ “Gian Ác” rõ rệt.
-Nhóc Boo cưng sẽ chết dưới tay chị! Kha kha…
-Giám đốc chuyển sang làm phù thủy hồi nào vậy?_Chàng quản lý bước vào, cười cười nói.
Nó liếc nhìn cái tên vừa

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đọc Truyện Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ Online

Bạn trai ép tôi bỏ thai sau khi cùng “SỐNG THỬ”

Giờ sinh biểu lộ điều gì về tính cách của bạn

Truyện Hay Mối Tình Đầu Full

Truyện Biệt Thự Hoàng Tử