Tam cô nương nhà nông - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Pair of Vintage Old School Fru

Tam cô nương nhà nông (xem 6874)

Tam cô nương nhà nông

t chút, theo lẽ thường thì Diêu Tiểu Cải ngồi chồm hổm trong sân ói, Lục Cạnh Ba bưng ly nước ấm, yên lặng ngồi chồm hổm bên cạnh.


Diêu Tiểu Cải thật ra không yếu ớt, ói xong rồi, vẫn đi ăn cơm, cố gắng để mình ăn no. Khẩu vị cũng hết sức tráo trở, hôm nay muốn ăn bầu ngâm dấm chua, ăn một bữa, ngày mai lấy một lần nữa cho cô, ngồi trước bàn cơm vừa ngửi thấy, không được, nhanh chóng chạy đi phun. Có một lần một lòng muốn ăn hương xuân * kho, năm đó nhà họ Diêu không phơi, Trương Hồng Cúc tìm vài nhà hàng




Giọng nói giống như truyền từ góc tây nam đến, Diêu Tam Tam dĩ nhiên đi qua bên đó tìm, vừa nói: “Anh Kim Đông, anh ở đâu vậy?”


Mông lung nhìn thấy đường nhỏ d1end4nl3q21yd0n giữa các ao xi măng, cô vẫn luôn đi theo về phía nam, đột nhiên nghe thấy một tiếng cười khẽ, “Cô nhóc chết tiệt kia, em thật sự đi lại đây!”


Diêu Tam Tam nghe ra có gì đó không bình thường, cô dừng chân lại một chút, hỏi: “Anh Kim Đông, anh đang làm gì vậy?”


“Anh đang tắm rửa. Buổi chiều thả cá chạch bùn giống, khiến cho toàn thân đầy nước bùn.”


Tắm – rửa -!


Diêu Tam Tam lập tức hiểu ra.


Người này, hóa ra dùng một ao xi măng trống tắm rưa.


Khí trời đầu mùa hè, trong ao đổ nước sạch, mặt trời chiếu nắng khiến nước ấm lên, anh thanh niên trai tráng, tắm rửa cũng




Sáng hôm sau, Diêu Tam Tam sớm đã không ăn cơm rồi, theo thói quen ra cửa trước đi bộ một vòng.


Đi bộ đến khu ươm giống, sớm như vậy, đã có người đến mua cá chạch bùn giống rồi, Bào Kim Đông đang giúp đưa lên xe.


Diêu Tam Tam nhìn lên, điệu bộ quá lớn, đánh một xe vận tải nhỏ đến, đưa vào đầy một thùng xe.


Người mua chừng ba mươi tuổi, nói chuyện với Bào Kim Đông, nghe giọng nói không giống người địa phương.


“Ông anh, anh đến từ đâu vậy?” Diêu Tam Tam chủ động hỏi thăm.


“Từ Đông Hương, hơn một trăm dặm đó.” Người nọ cười ha hả trả lời, “Nghe người thân nói ở đây có cá chạch bùn giống, tối hôm qua tôi đã đi rồi, muốn thừa dịp sáng sớm kéo về, sợ đi chậm trên đường bị mặt trời phơi nắng, ảnh hưởng tới con giống. Theo ý tôi, chỗ này của các vị di3n~d@n`l3q21y’d0n đáng lẽ ra nên làm quảng cáo, ví dụ như đi đài truyền hình trên huyện, thành phố tốt hơn rồi, chỗ chúng tôi nhiều ao nước, nuôi thứ này quá tốt, thức ăn gia súc thiếu, bán lấy tiền không ít, thứ này cũng dễ bán, hơn nữa nhà các cô còn thu mua lại nữa.”


“Năm nay cũng không có nhiều giống, rất nhiều năm trước đã dự định rồi, không lo bán.” Diêu Tam Tam cũng cười, “Sang năm nếu lại mở rộng, tôi nhất định làm quảng cáo. Ngài trở về cũng không cần đề phòng cứ tuyên truyền giúp, chung quanh có người muốn nuôi cá chạch bùn, sang năm đến sớm mua, xong rồi tự mình bán cũng được, đưa đến cho tôi tôi cũng thu về.”


Năm nay dù sao công nhân ngượng tay, khu ươm giống mới vừa mở, làm quảng cáo, nếu người mua tới rất nhiều, cô không có con giống bán, chẳng phải không giữ chữ tín với người? Một miếng ăn không thành tên béo *, đổi ngược lại, cô ngược lại tình nguyện còn lại một chút, dù sao luôn có chỗ nuôi.


(*) Chuyển từ câu một miếng thành tên béo (一口吃个胖子), ý chỉ nóng nảy cầu thành, nóng vội, chỉ vì cái trước mắt.


“Cô bà chị nhỏ này, nghe giọng điệu khu ươm giống này do cô làm chủ.” Người nọ giống như không tin tưởng cô lắm, khu ươm giống to lớn, nào có đạo lý do một cô gái mười bảy mười tám tuổi làm chủ?


Người nọ nhìn Bào Kim Đông, chịu hết nổi hỏi: “Người anh em Bào, rốt cuộc ai là chủ vậy?”


Người thôn Đông Hương, theo thói quen gọi cô gái trẻ tuổi là bà chị nhỏ.


“Tôi là ông chủ, cô ấy là bà chủ.” Bào Kim Đông nói xong liếc mắt nhìn Diêu Tam Tam,




“Mẹ, con biết rồi.” Diêu Tam Tam vội nói, “Con sẽ để ý.”


Chào mẹ Bào, chân mày Diêu Tam Tam lập tức nhíu lại. Hôm nay mắt nhìn thấy mấy đứa nhà chú hai, chú ba, không có một đứa nào có tiền đồ, Đại Văn lười biếng mềm yếu, Nhị Văn nhị lang tám trứng, hai đứa tiểu nhân, Trụ Tử và Tam Văn, cũng phải gọi là trong nhà quản không thành người. Cô mới phát hiện Hồng Hà này có chút giác ngộ, nếu lại dính dáng đến chuyện như vậy, danh tiếng nhà họ Diêu nguy rồi không nói, cô nhóc Hồng Hà này sẽ tèo mất.


Coi như không phải là em họ của cô, bây giờ con bé đã là thợ trong khu ươm giống của cô, cũng không nên xảy ra chuyện gì ở chỗ này.


Diêu Tam Tam lặng lẽ nói chuyện này cho Bào Kim Đông, vừa nghe Bào Kim Đông chậc một tiếng, “Anh nói! Mấy ngày trước anh thấy Vương Lục Tử ngồi chồm hổm hút thuốc trên đất phía nam khu ươm giống của chúng ta, anh còn nói làm sao, lúc công việc bận rộn đồ lười biếng này không đi làm việc nhà nông, chạy tới đây ngồi làm gì!”


“Anh nói làm sao giờ?” Diêu Tam Tam vội hỏi.


“Cái gì mà làm sao giờ!” Bào Kim Đông nói, “Hồng Hà cũng không phải em ruột của em, nếu không anh cho hai thằng đó cũng không dám! Đây là chuyện nhà thím ba em, sao em phải quan tâm!”


“Lời không thể nói như vậy. Làm thân con gái, vốn đáng thương, không dễ dàng.” Diêu Tam Tam ngẫm nghĩ trong lòng, “Con bé Hồng Hà này, dù sao cũng không giống như thím ba, rơi vào trong tay bà nội em, vào trong gia đình thím ba em, cũng là đáng thương. Nếu như thật sự có chuyện gì, đời này của Hồng Hà sẽ tèo mất.”


“Cũng đúng, mới mười sáu tuổi!” Bào Kim Đông nói, “Anh nhìn Hồng Hà này, bình thường vẫn coi là chịu khó, không nói nhiều, thấy anh cũng luôn nghiêm túc gọi anh ba, đoán chừng do tuổi còn nhỏ, dễ dàng bị người ta dụ dỗ.”


Diêu Tam Tam thầm cân nhắc một hai trong lòng hồi lâu, gọi Bào Kim Đông: “Anh Kim Đông, anh phải lưu ý giúp em một chút.”


Hai ngày sau, lúc chiều tối tan việc, Diêu Tam Tam gọi Diêu Hồng Hà lại.


Công nhân đều đã tan việc, chị hai




Nói đơn giản, người đời mắc mớ gì tới em? Anh ấy có thể phụ tất cả người trong thiên hạ, chỉ đối xử rất tốt với một mình em thôi!


Đoán chừng Diêu Hồng Hà này, chưa từng xem mấy vở kịch đang lưu hành lúc này.


“Vậy em nói đi, rốt cuộc anh ta đối xử tốt với em như thế nào? Chính là trò chuyện với em, lời ngon tiếng ngọt, chỉ biết nói ngọt, muốn dẫn em tới thành thị lớn từng trải, cái này có thể chứng minh dinendian.lơqid'>on anh ta đối xử tốt với em rồi hả? Nếu đúng như vậy, đối xử tốt với một người cũng quá đơn giản, toàn bằng há miệng. Hồng Hà, chị ba em cũng là người tốt đó, chị ba nói cho em, muốn dẫn em tới Bắc Kinh Thượng Hải ngắm cảnh, ăn xong đồ, em nói chị ba đối xử với em tốt hay không tốt?”


Diêu Tam Tam cố gắng nén giận, nhưng vẫn không nhịn được giọng nói hơi nóng vội, Hồng Hà không lên tiếng, cũng không biết có nghe vào hay không.


Giọng Diêu Tam Tam lại chuyển, tiếp tục nói: “Nhưng mà vừa xoay mặt, chị lập tức dẫn em ra ngoài, bán tám ngàn đồng, em nói rốt cuộc chị tốt thật hay tốt giả? Chị nghe nói ở thôn bên cạnh có một lão




Không tới khu ươm giống tìm? Cứ như vậy, không tới khu ươm giống tìm, đương nhiên có thể đổi chỗ khác, đây còn không phải là không đoạn tuyệt sao!


Diêu Tam Tam nói: “Tới chỗ nào tì

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
“Em lừa mẹ chồng hay gã chồng ngốc của em thì được…” (P2): Đi bắt vạ, tôi gặp cảnh tượng đau đớn hơn mình

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh Full

Truyện Cổ Tích: Phân Xử Tài Tình

Vợ vượt giới hạn với rất nhiều người có quyền, chức