hau giữa con nít và người lớn. Chúng nó luôn biết sợ đúng lúc!
.
Nim nhanh chóng chạy lại bế thằng nhóc bị đánh lên, một cảm giác rất lạ khi cô bé nhìn vào gương mặt nó….
.
– Cháu làm gì mà để bị tụi nó đánh thế ? Ai lại đi gây sự với kẻ mạnh hơn mình !
.
– Tại chúng nó gây chuyện trước ! Tụi nó chơi xấu ! – Thằng nhóc nhăn mặt bực mình. Nim phì cười với cái vẻ người lớn của nó.
.
– Cháu đau lắm không ? Nhà cháu ở đâu cô đưa cháu về !
.
Thằng nhỏ không nói gì, chỉ gục gặc đầu, chắc nó cũng đang đau và mệt lắm. Nim bế hẳn nó lên rồi đi ra ngoài đặt vào xe. Không hiểu sao cô bé có một sự cảm tình đặc biệt với đứa trẻ này. Một thứ cảm xúc khó tả….
.
Theo lời chỉ dẫn của thằng nhóc, Nim lái xe vào một khu đô thị lớn.
.
– Đó ! Nhà cháu đó ! Căn nhà có giàn hoa giấy !
.
Nim đột ngột lạc tay lái khi nghe thằng nhóc nhắc đến cụm từ « giàn hoa giấy » ! Nhưng cũng may cô bé nhanh chóng lấy lại tinh thần để chỉnh lại hướng dừng của xe.
Nim bàng hoàng đưa mắt nhìn. Lại một lần nữa, nỗi đau trở về trong im lặng. Căn nhà này…đúng là….có một giàn hoa giấy màu đỏ tươi trước cổng ! Một căn nhà có lối kiến trúc cực kì lạ mắt. Chỉ có hai màu chủ đạo là đen và trắng ! Nim lắc đầu để bản thân không nghĩ đến những điều tiếp theo……Cô đã đau lắm rồi ! Đây chỉ là một sự trùng hợp, sự trùng hợp mà thôi !
.
Nim mở cửa xe và bế thằng nhỏ ra. Nó có vẻ là rất đau, mặt mày sưng vù lên.
.
Nim tiến lại cổng và bấm chuông, một lát sau, một người giúp việc già chạy ra, thấy mặt mày thằng nhóc bầm tím thì la ó lên :
.
– Trời ơi ! Cậu chủ ! Cậu chủ của tôi ! Cậu làm sao thế này ?????
.
– Tôi thấy cháu nó bị tụi bạn đánh ! Xem chừng cũng khá nghiêm trọng ! – Nim nói, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào người phụ nữ này, mọi giác quan đều cho rằng, Nim đã gặp người này ở đâu đó rồi.
.
Bà giúp việc nhanh chóng mở cửa để Nim bế thằng nhóc vào nhà. Nhìn dáng vẻ hốt hoảng lo lắng của bà Nim hiểu rằng bà rất thương thằng bé này. Bà cũng hết lời cảm ơn Nim đã đưa nó về. Cô bé chỉ cười hiền.
.
– Cháu mới học lớp 1 thôi à ? – Nim hỏi vậy khi thấy bản tên trên bộ đồng phục đã đen đi vì đất cát của thằng nhỏ.
.
– Dạ ! – thằng bé tinh nghịch gật đầu. Nó mạnh mẽ thật ! Dù chỉ mới rất nhỏ thôi nhưng cái cách mà nó đang thể hiện làm cho Nim thấy đây là một thằng con trai có bản lĩnh.
.
– Mời cô uống nước ! Hôm nay may mà có cô ! Nếu không thì… – bà giúp việc lăn tăn bưng ly nước chạy ra, mặt mày phúc hậu. Nim gật đầu nhận lấy, lòng vẫn không nguôi thắc mắc về người phụ nữ quen thuộc này. Mọi thứ dường như đang thôi thúc Nim trở về với ngày xưa….
.
Nim ngồi nhìn bà giúp việc lấy bông băng thuốc đỏ ra chữa trị cho thằng nhỏ. Có vẻ như việc này đã trở thành chuyện bình thường đối với họ thì phải. Mấy thằng bé tuổi này thường thích thú với trò đánh nhau.
.
– Rõ khổ cô ạ ! Từ khi đi học đến giờ không biết bao nhiêu lần cậu chủ đánh nhau ! Nhiều quá nên tôi cũng bất lực ! – bà giúp việc than thở.
.
– Bà đừng có nói thế ! Đánh nhau mới thể hiện bản lĩnh của đàn ông !
.
Câu nói đầy khí khái của thằng nhóc khiến Nim và bà giúp việc bật cười.
.
– Ngồi yên cho tôi nhờ ông cụ non ! – bà giúp việc mỉm cười, lắc đầu mắng yêu.
.
– À mà bà ơi ! Cô này giống mẹ cháu bà nhỉ ?
.
Câu hỏi đột ngột của thằng nhóc khiến Nim khựng lại. Một câu hỏi khó hiểu. Nhưng lại khiến Nim giật mình.
.
– Cô đừng có để ý lời cậu chủ nói ! Cậu còn nhỏ ! Hay ăn nói lung tung ! – bà giúp việc lúng túng.
.
Nim không còn cười được nữa. Mọi thứ cứ như đang cố sức tạo ra một chuyện gì đó….Một chuyện gì đó mà linh tính mách bảo rằng sẽ khiến Nim không thể chịu đựng được !
.
…………………………
.
Ngồi được một lát thì Nim đứng dậy cáo từ. Bà giúp việc đon đả tiễn khách. Nhưng vừa bước chân ra khỏi cổng chính. Một chiếc xe ô tô đen lù lù tiến vào. Nim nheo mắt nhìn. Không hiểu sao ruột gan cô bé lại cứ nóng hổi hổi….
.
– A ! May quá ! Ông chủ và bà cũng đã về ! – bà giúp việc reo lên.
.
Nim vẫn đứng yên. Nhưng lòng thấy bất ổn….
.
Từ trong xe, một dáng người bước ra.
.
Một người đàn ông…
.
Rất cao…
.
Rất trẻ….
.
Rất đẹp…
.
Và khi thằng nhóc từ trong nhà chạy ù ra nhảy chồm lên cất tiếng gọi « Ba » đối với người đàn ông ấy thì Nim cảm giác mình không còn có thể đứng vững được nữa….
.
Gương mặt ấy…
.
Hình bóng ánh….
.
Dáng người ấy….
.
Chính là tình yêu ! Là niềm đau bấy lâu của Nim !
.
Sao lại thế cơ chứ ???
.
Nim thấy cơ thể mình vỡ vụn….
.
Mọi thứ chao đảo….
.
– Ba ơi ! Hồi nãy con bị bạn đánh ! Chính cái cô đẹp đẹp giống mẹ đã cứu con đó ! – thằng nhỏ vô tư chỉ tay về phía Nim cười.
.
Và người đàn ông đó…
.
Cũng như chết đi cùng im lặng……………..
.
Ai thế kia ?
.
4 năm cho một cuộc tình dang dở…
.
Bây giờ…
.
Vòng tròn tình ái lại quay ngược ….
.
Đưa mọi thứ về lại với nhau sao ?
.
Phải !
.
Người đàn ông đó…
.
Không ai khác chính là Thái Trình Kha ! – Người anh cùng cha khác mẹ và cũng là người yêu dấu nhất cuộc đời của Nim.
.
Mọi thứ dường như đứng yên…
.
Mặc cho dòng ký ức ùa về phá tan trái tim hai con người đau khổ…
.
Vài phút sau thì người phụ nữ trong xe cũng bước ra…
.
Một bà lão trung niên…
.
Và đó cũng không phải là người lạ…
.
Khi bà chính là Hoàng Thoại Mỹ. Nữ hoàng sắc đẹp một thời….
.
Nim lấy tay chống vào thành cửa để không phải ngã quỵ xuống. Lúc còn ở Mỹ, biết bao nhiêu lần cô tự nhủ sau này nếu như gặp lại Devil thì mình sẽ phải can đảm như thế nào, nhưng bây giờ đây, khi mà 4 năm đã trôi qua, khi tình yêu đã trở thành nỗi đau chôn dấu, hình bóng người con trai ấy, người con trai duy nhất bước qua cuộc đời Nim vẫn khiến cô bé rung động xen lãn đau xót đến như vậy.
.
Nhưng sao Devil vẫn đứng đó? Vẫn chẳng có chút biểu hiện gì? Vẫn chỉ nhìn Nim???? Tại sao???? Chẳng lẽ anh ấy đã chấp nhận số phận rồi sao? Anh ấy đã thật sự nguôi ngoai tình yêu trong lòng rồi sao?????
.
Hàng loạt câu hỏi cứ đập vào tâm trí Nim…. Devil thì vẫn đứng đó….trong yên lặng và ngắm nhìn…..
.
Không hiểu sao Nim vội vã bỏ chạy….
.
Cô chạy thật nhanh ra khỏi cổng…Chạy nhanh như thể muốn trốn tránh…cũng như thể sự giận hờn….
.
Và Devil vẫn đứng đó…
.
Không đuổi theo….
.
– Con ! Con …con….Nim….đó là Nim phải không ???? Sao con không đuổi theo ?????? – bà Thoại Mỹ bây giờ mới lấy lại tinh
.
Nim nhanh chóng chạy lại bế thằng nhóc bị đánh lên, một cảm giác rất lạ khi cô bé nhìn vào gương mặt nó….
.
– Cháu làm gì mà để bị tụi nó đánh thế ? Ai lại đi gây sự với kẻ mạnh hơn mình !
.
– Tại chúng nó gây chuyện trước ! Tụi nó chơi xấu ! – Thằng nhóc nhăn mặt bực mình. Nim phì cười với cái vẻ người lớn của nó.
.
– Cháu đau lắm không ? Nhà cháu ở đâu cô đưa cháu về !
.
Thằng nhỏ không nói gì, chỉ gục gặc đầu, chắc nó cũng đang đau và mệt lắm. Nim bế hẳn nó lên rồi đi ra ngoài đặt vào xe. Không hiểu sao cô bé có một sự cảm tình đặc biệt với đứa trẻ này. Một thứ cảm xúc khó tả….
.
Theo lời chỉ dẫn của thằng nhóc, Nim lái xe vào một khu đô thị lớn.
.
– Đó ! Nhà cháu đó ! Căn nhà có giàn hoa giấy !
.
Nim đột ngột lạc tay lái khi nghe thằng nhóc nhắc đến cụm từ « giàn hoa giấy » ! Nhưng cũng may cô bé nhanh chóng lấy lại tinh thần để chỉnh lại hướng dừng của xe.
Nim bàng hoàng đưa mắt nhìn. Lại một lần nữa, nỗi đau trở về trong im lặng. Căn nhà này…đúng là….có một giàn hoa giấy màu đỏ tươi trước cổng ! Một căn nhà có lối kiến trúc cực kì lạ mắt. Chỉ có hai màu chủ đạo là đen và trắng ! Nim lắc đầu để bản thân không nghĩ đến những điều tiếp theo……Cô đã đau lắm rồi ! Đây chỉ là một sự trùng hợp, sự trùng hợp mà thôi !
.
Nim mở cửa xe và bế thằng nhỏ ra. Nó có vẻ là rất đau, mặt mày sưng vù lên.
.
Nim tiến lại cổng và bấm chuông, một lát sau, một người giúp việc già chạy ra, thấy mặt mày thằng nhóc bầm tím thì la ó lên :
.
– Trời ơi ! Cậu chủ ! Cậu chủ của tôi ! Cậu làm sao thế này ?????
.
– Tôi thấy cháu nó bị tụi bạn đánh ! Xem chừng cũng khá nghiêm trọng ! – Nim nói, mắt vẫn chăm chăm nhìn vào người phụ nữ này, mọi giác quan đều cho rằng, Nim đã gặp người này ở đâu đó rồi.
.
Bà giúp việc nhanh chóng mở cửa để Nim bế thằng nhóc vào nhà. Nhìn dáng vẻ hốt hoảng lo lắng của bà Nim hiểu rằng bà rất thương thằng bé này. Bà cũng hết lời cảm ơn Nim đã đưa nó về. Cô bé chỉ cười hiền.
.
– Cháu mới học lớp 1 thôi à ? – Nim hỏi vậy khi thấy bản tên trên bộ đồng phục đã đen đi vì đất cát của thằng nhỏ.
.
– Dạ ! – thằng bé tinh nghịch gật đầu. Nó mạnh mẽ thật ! Dù chỉ mới rất nhỏ thôi nhưng cái cách mà nó đang thể hiện làm cho Nim thấy đây là một thằng con trai có bản lĩnh.
.
– Mời cô uống nước ! Hôm nay may mà có cô ! Nếu không thì… – bà giúp việc lăn tăn bưng ly nước chạy ra, mặt mày phúc hậu. Nim gật đầu nhận lấy, lòng vẫn không nguôi thắc mắc về người phụ nữ quen thuộc này. Mọi thứ dường như đang thôi thúc Nim trở về với ngày xưa….
.
Nim ngồi nhìn bà giúp việc lấy bông băng thuốc đỏ ra chữa trị cho thằng nhỏ. Có vẻ như việc này đã trở thành chuyện bình thường đối với họ thì phải. Mấy thằng bé tuổi này thường thích thú với trò đánh nhau.
.
– Rõ khổ cô ạ ! Từ khi đi học đến giờ không biết bao nhiêu lần cậu chủ đánh nhau ! Nhiều quá nên tôi cũng bất lực ! – bà giúp việc than thở.
.
– Bà đừng có nói thế ! Đánh nhau mới thể hiện bản lĩnh của đàn ông !
.
Câu nói đầy khí khái của thằng nhóc khiến Nim và bà giúp việc bật cười.
.
– Ngồi yên cho tôi nhờ ông cụ non ! – bà giúp việc mỉm cười, lắc đầu mắng yêu.
.
– À mà bà ơi ! Cô này giống mẹ cháu bà nhỉ ?
.
Câu hỏi đột ngột của thằng nhóc khiến Nim khựng lại. Một câu hỏi khó hiểu. Nhưng lại khiến Nim giật mình.
.
– Cô đừng có để ý lời cậu chủ nói ! Cậu còn nhỏ ! Hay ăn nói lung tung ! – bà giúp việc lúng túng.
.
Nim không còn cười được nữa. Mọi thứ cứ như đang cố sức tạo ra một chuyện gì đó….Một chuyện gì đó mà linh tính mách bảo rằng sẽ khiến Nim không thể chịu đựng được !
.
…………………………
.
Ngồi được một lát thì Nim đứng dậy cáo từ. Bà giúp việc đon đả tiễn khách. Nhưng vừa bước chân ra khỏi cổng chính. Một chiếc xe ô tô đen lù lù tiến vào. Nim nheo mắt nhìn. Không hiểu sao ruột gan cô bé lại cứ nóng hổi hổi….
.
– A ! May quá ! Ông chủ và bà cũng đã về ! – bà giúp việc reo lên.
.
Nim vẫn đứng yên. Nhưng lòng thấy bất ổn….
.
Từ trong xe, một dáng người bước ra.
.
Một người đàn ông…
.
Rất cao…
.
Rất trẻ….
.
Rất đẹp…
.
Và khi thằng nhóc từ trong nhà chạy ù ra nhảy chồm lên cất tiếng gọi « Ba » đối với người đàn ông ấy thì Nim cảm giác mình không còn có thể đứng vững được nữa….
.
Gương mặt ấy…
.
Hình bóng ánh….
.
Dáng người ấy….
.
Chính là tình yêu ! Là niềm đau bấy lâu của Nim !
.
Sao lại thế cơ chứ ???
.
Nim thấy cơ thể mình vỡ vụn….
.
Mọi thứ chao đảo….
.
– Ba ơi ! Hồi nãy con bị bạn đánh ! Chính cái cô đẹp đẹp giống mẹ đã cứu con đó ! – thằng nhỏ vô tư chỉ tay về phía Nim cười.
.
Và người đàn ông đó…
.
Cũng như chết đi cùng im lặng……………..
.
Ai thế kia ?
.
4 năm cho một cuộc tình dang dở…
.
Bây giờ…
.
Vòng tròn tình ái lại quay ngược ….
.
Đưa mọi thứ về lại với nhau sao ?
.
Phải !
.
Người đàn ông đó…
.
Không ai khác chính là Thái Trình Kha ! – Người anh cùng cha khác mẹ và cũng là người yêu dấu nhất cuộc đời của Nim.
.
Mọi thứ dường như đứng yên…
.
Mặc cho dòng ký ức ùa về phá tan trái tim hai con người đau khổ…
.
Vài phút sau thì người phụ nữ trong xe cũng bước ra…
.
Một bà lão trung niên…
.
Và đó cũng không phải là người lạ…
.
Khi bà chính là Hoàng Thoại Mỹ. Nữ hoàng sắc đẹp một thời….
.
Nim lấy tay chống vào thành cửa để không phải ngã quỵ xuống. Lúc còn ở Mỹ, biết bao nhiêu lần cô tự nhủ sau này nếu như gặp lại Devil thì mình sẽ phải can đảm như thế nào, nhưng bây giờ đây, khi mà 4 năm đã trôi qua, khi tình yêu đã trở thành nỗi đau chôn dấu, hình bóng người con trai ấy, người con trai duy nhất bước qua cuộc đời Nim vẫn khiến cô bé rung động xen lãn đau xót đến như vậy.
.
Nhưng sao Devil vẫn đứng đó? Vẫn chẳng có chút biểu hiện gì? Vẫn chỉ nhìn Nim???? Tại sao???? Chẳng lẽ anh ấy đã chấp nhận số phận rồi sao? Anh ấy đã thật sự nguôi ngoai tình yêu trong lòng rồi sao?????
.
Hàng loạt câu hỏi cứ đập vào tâm trí Nim…. Devil thì vẫn đứng đó….trong yên lặng và ngắm nhìn…..
.
Không hiểu sao Nim vội vã bỏ chạy….
.
Cô chạy thật nhanh ra khỏi cổng…Chạy nhanh như thể muốn trốn tránh…cũng như thể sự giận hờn….
.
Và Devil vẫn đứng đó…
.
Không đuổi theo….
.
– Con ! Con …con….Nim….đó là Nim phải không ???? Sao con không đuổi theo ?????? – bà Thoại Mỹ bây giờ mới lấy lại tinh