Phượng ẩn thiên hạ - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Phượng ẩn thiên hạ (xem 4408)

Phượng ẩn thiên hạ


Một gương mặt quen thuộc hiện lên trong đám người, Hoa Trứ Vũ giật bắn mình, không chút suy nghĩ đứng lên rời khỏi khán đài. Tìm kiếm hồi lâu, nhưng người kia đã hoàn toàn biến mất, không thể tìm thấy.


Nàng bị hoa mắt? Hay là đã nhận nhầm người?


Nhưng, đã một thời sớm tối kề vai sát cánh sao có thể nhận nhầm? Đó rõ ràng là Thái Tiểu Tứ, đứng hàng thứ tư trong Bình An Khang Thái, nhưng sao hắn lại ở đây?


Hoa Trứ Vũ bước ra ngoài đám đông, đi tới ven hồ Tháp Nhĩ, nơi đó thật yên tĩnh, trong hồ có những dòng nước gợn lăn tăn. Ven hồ trồng đủ loại cây cối, có mấy gốc liễu cổ thụ, thả mái tóc dài vào nước, mỗi khi có gió, cành cây lại lay động duyên dáng như một người thiếu nữ đầy quyến rũ.


Hoa Trứ Vũ ngồi dưới một gốc liễu, dựa lưng vào thân cây nghe tiếng gió thổi qua mặt nước, trong lòng có một cảm giác cô độc khó tả. Có lẽ, lúc nãy là mình nhìn nhầm. Nhưng bọn Tiểu Tứ, bây giờ thế nào rồi?


“Đan Hoằng, sao cô lại chạy tới đây rồi?” Hồi Tuyết vội vã thoát ra khỏi đám người, chạy về phía nàng.


“Không có gì, bên trong ồn ào quá, ta chỉ muốn yên tĩnh một chút. Sao cô không xem tiếp đi, thi đấu xong rồi sao?” Hoa Trứ Vũ lãnh đạm hỏi. Dù sao, ai thắng ai thua cũng không có liên quan tới nàng.


“Xong rồi, Đấu Thiên Kim kia cũng không phải chỉ có hư danh, có thể đánh ngang tay với điện hạ. Hai người bọn họ, mỗi người đều hái một đóa tuyết liên trở về.” Hồi Tuyết cười nói, sau đó lại kéo tay Hoa Trứ Vũ, “Đan Hoằng, chúng ta đi nhìn xem bọn họ sẽ đem tuyết liên tặng cho ai?”


Hoa Trứ Vũ đi theo Hồi Tuyết chưa được mấy bước, đã nhìn thấy dòng người náo nhiệt đi về phía này. Mà hai người cưỡi ngựa chạy dẫn đầu, một người là Tiêu Dận, người còn lại là Đấu Thiên Kim.


Hai người cũng không còn vẻ tiêu sái như lúc bắt đầu nữa, thậm chí còn có phần chật vật. Chắc khi tới đỉnh núi cũng có đánh nhau một trận, quần áo có vài chỗ rách, còn có những vết thương nhẹ. Nhưng trên tay bọn họ, cũng treo đầy các đai gấm đủ màu, tung bay trong gió trông thật đẹp mắt.


Hai người đều cười rất tươi, một tay nắm chặt dây cương, một tay cẩn thận che chở cho đóa thiên sơn tuyết liên.


Hai con tuấn mã chạy tới trước mặt Hoa Trứ Vũ mới ngừng lại.



Đấu Thiên Kim quay đầu cười với Tiêu Dận, chậm rãi nói: “Thái Tử điện hạ, sao ta dám tranh giành với ngài, nhưng yểu điệu thục nữ – quân tử hảo cầu, bản vương cũng muốn thử một lần, nói không chừng, vị cô nương này sẽ lựa chọn bản vương thì sao!”


“Nếu vậy, hay chúng ta so chiêu với nhau, nếu ngươi thua thì phải cách xa nàng ra, vĩnh viễn không được lại gần nàng.” Tiêu Dận lạnh lùng cười, giọng lạnh như tuyết.


“Không cần!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói, “Cả hai đóa tuyết liên này, ta đều không nhận.”


Đám người vốn đang yên tĩnh bắt đầu sôi trào, thậm chí còn có tiếng cô nương thét chói tai.


Lời nói của Hoa Trứ Vũ là lời nói chấn động nhất mà bọn họ nghe được trong lễ hội hôm nay.


Việc tranh đoạt tuyết liên đã gặp rất nhiều nguy hiểm, chỉ cần hơi sơ ý đều có thể ngã khỏi vách núi, tuy nói bên dưới có lót thảm cỏ, nhưng ngã từ trên cao như vậy không chết cũng trọng thương. Do đó, tuyết liên càng thêm phần trân quý. Từ trước tới này, chưa từng nghe thấy có người từ chối không nhận tuyết liên. Người con gái này dù không thích người đàn ông tặng tuyết liên, nhưng chỉ cần qua việc tranh đoạt đầy nguy hiểm này, phần lớn đều bị tình cảm mãnh liệt của người đàn ông làm cho cảm động.


Thế nhưng, cô gái này lại cự tuyệt.


Người bị cự tuyệt lại chính là Thái tử điện hạ của bọn họ.


Bảo bọn họ không kinh ngạc sao được.


“Giết chết cô ta, dám từ chối Thái Tử điện hạ, đây là tội đại bất kính, cũng là bất kính với Hoàng Thượng, bất kính với thần Tát Mãn.” Tất cả cùng xông lên công kích nàng.


Trên trán Hoa Trứ Vũ toát ra ba đạo hắc tuyến, tội danh này cũng thật quá lớn.


“Vì sao?” Tiêu Dận trầm mặt xuống, ánh mắt tĩnh mịch như thủy tinh tẩm trong băng tuyết.


“Thái Tử điện hạ có thể nói vì sao lại tặng tuyết liên cho ta không? Ta nghe nói, tuyết liên này là để tặng cho người trong lòng ngài.” Hoa Trứ Vũ chậm rãi hỏi.


Tiêu Dận trầm mặc.


Đúng là tuyết liên này phải tặng cho người trong lòng hắn.


Vấn đề là, hắn yêu nàng sao? Thậm chí hắn còn chưa từng nói, hắn thích nàng sao?


Hắn cũng không làm rõ được cảm giác trong lòng mình.


Hắn cảm thấy nàng rất đặc biệt, không hề giống người bình thường. Cảm giác của hắn đối với nàng, có tán thưởng, cũng có khâm phục, nhất là nàng đã giúp hắn thu phục ba bộ lạc lớn trong một đêm, giúp hắn thống nhất toàn bộ thảo nguyên.


Nhưng sau đó, phong thưởng gì nàng cũng không cần, chỉ thản nhiên nói, nàng muốn bình an ở lại phủ Thái tử vài tháng.


Một trí tuệ tuyệt đỉnh như vậy là người phụ nữ duy nhất có khả năng sánh vai với hắn. Hắn mới hạ quyết tâm đối tốt với nàng, làm cho nàng cảm động, nên hắn tham gia thi đấu lần này. Nhưng không ngờ, nàng lại không hề phản ứng lại.


Hoa Trứ Vũ nhìn vẻ mặt Tiêu Dận dần trầm mặc lạnh giá trở lại, nàng cười cười, vẻ mặt như vậy mới thích hợp với hắn.


“Cũng được, đóa tuyết liên này nàng có thể không nhận, nhưng nàng vẫn phải trở thành người phụ nữ của Tiêu Dận ta!” Tiêu Dận bá đạo tuyên bố, giống như lần hắn tuyên bố nhất định phải thu phục ba tộc kia vậy.


Hắn quẳng tuyết liên vào trong tay thị vệ đứng sau, xoay người lên ngựa. Hắn ngồi trên ngựa nhìn xuống chỗ nàng, ánh mắt thâm sâu khó dò.


Đấu Thiên Kim đứng ở một bên, cầm tuyết liên mỉm cười. Bông tuyết liên hắt lên phản chiếu gương mặt tuấn tú của hắn, mị hoặc không nói nên lời.


“Cô nương, ta rất thích cô, hay là bây giờ cô nhận lấy hoa của ta đi?”


“Ta không quen ngươi!” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nói, xoay người rời đi.


“Đứng lại!” Có một tiếng quát vang lên, là giọng một cô nương.


Hoa Trứ Vũ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh lả lướt đi về phía nàng. Mặc kỵ trang màu hồng, mái tóc bồng bềnh như mây búi thành một búi tóc đẹp mắt, trên đầu mang theo mũ cài trâm, xem ra không phải là người ngoại tộc, mà là tiểu thư quý tộc Bắc Triều. Cô nương này cũng không tệ, lông mi cong dài, ánh mắt trong suốt như suối tuyết, chỉ là bây giờ đang bốc hỏa nhìn chằm chằm về phía nàng.


“Kì Kì Cách ta đến khiêu chiến với cô, thi thứ gì tùy cô chọn!” Giọng nói cô ta lanh lảnh mà ngập tràn địch ý.



Kì Kì Cách tức không nói nên lời, một lúc lâu sau cô mới cắn răng nói: “Được, không biết đao pháp với xạ kỵ thì bỏ qua đi, vậy cô biết cái gì? Ca hát, nhảy múa, dù cô chọn thứ gì, nhất định bản quận chúa phải đấu với cô đến cùng.”


Hoa Trứ Vũ cảm thấy hết chỗ nói.


Kì Kì Cách này không dễ đuổi đi chút nào.


Những con dân Bắc Triều đang vây xem, liền la hét ủng hộ: “Đấu đi! Đấu đi!”


Lại nhìn về phía Tiêu Dận, hắn vẫn ngồi yên trên ngựa, làm như những chuyện này không có liên quan đến hắn, xem ra, hôm nay hắn đã hạ quyết tâm muốn xem kịch hay.


Hoa Trứ Vũ ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy so tài ca h

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tôi coi tình cảm vợ chồng đã chết rồi, vì mẹ vì chị tôi chấp nhận ngủ trong cái nhà kho đầy chuột bọ hôi hám

Có những mối quan hệ càng thân thiết lại càng dễ chia xa

Truyện 7 Ngày Làm Gia Sư Voz Full

Hợp Đồng Lọ Lem Và Hai Chàng Hoàng Tử

Cuộc đời có bao nhiêu ngày vui?