Only You - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polaroid

Only You (xem 935)

Only You

ìn.
-Yên tâm đi, tôi không rẽ vào chỗ bậy bạ đâu! – Hạo Phong cười cười, vẫn chuyên chú xoay xoay bánh lái.
Chiếc BMW đen chạy một cách khó nhọc qua đám cỏ cây, lại đi tiếp vào một con đường đầy đất đỏ. Xe cứ lắc lư, lắc lư, cảm giác choáng váng nhanh chóng ập lên não Bảo Tuệ, khiến cô thấy buồn nôn không chịu được, khó khăn cất lời:
-Hạo Phong, làm ơn chạy chậm tý, tôi chóng mặt quá!
-Hừ, xem ra cậu đi xe khá tệ nhỉ? – Hạo Phong hừ nhẹ một tiếng, cũng không quên cất giọng trêu trọc Bảo Tuệ.
-Chứ ai bảo cậu lái xe quá tệ làm gì? – Bảo Tuệ nghe vậy cũng không chịu thua liền nói lại ngay, nhưng giọng nói yếu ớt của cô không có chút cảm xúc gì là giận dữ, mà khiến người khác nghe càng tội nghiệp.
Hạo Phong phì cười, một tay cầm bánh lái, còn tay kia lại vươn qua xoa xoa đầu Bảo Tuệ, hay nói trắng ra là vò rối mái tóc được chuẩn bị công phu của cô:
-Được rồi, chịu khó một chút đi, sắp đến nơi rồi!
Bảo Tuệ nhanh tay chụp ngay lại cái tay của người nào đó đang cố gắng khiến đầu mình thành tổ quạ, hậm hực không nói nữa, quay ra ngoài cửa sổ nhìn, mặc dù chẳng nhìn thấy cái gì cả.
Cho đến khi chiếc xe đỗ xịch lại một cái, khiến Bảo Tuệ hết sức ngạc nhiên quay sang Hạo Phong thì thấy cậu lúi húi tắt máy xe, mở cửa đi xuống, đồng thời cũng ngoắc ngoắc tay ra hiệu cô xuống xe. Bảo Tuệ có hơi khó chịu bởi hành động đầy vẻ kẻ cả của cậu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi xuống xe, bước đến bên Hạo Phong, nhìn quanh quất:
-Đây là chân đồi mà! – Cô cảm thán một câu.
-Ừ, nó là chân đồi! – Hạo Phong đáp lại với vẻ hết sức hiển nhiên, rồi cậu men theo con đường mòn đã có sẵn dọc theo sườn đồi, bước lên. Cũng không quên quay lại hỏi Bảo Tuệ đầy khiêu khích. – Định đứng đó đợi mọc cánh bay hay sao mà không chịu lên vậy? Nhanh đi, tôi không đợi lâu đâu.
-Phải leo lên sao? – Bảo Tuệ nhướng nhướng mày đầy nghi hoặc. Hôm nay cô mặc váy, lại còn là váy trắng, nếu không cẩn thận leo lên thì … thảm rồi!
Nhưng mà Hạo Phong có vẻ không quan tâm đến điều đó, cậu gật đầu “Ừ!” một tiếng, rồi bắt đầu sải những bước dài lên trên đồi. Có vẻ như cậu đã leo lên ngọn đồi này không biết bao nhiêu lần, nhiều đến nỗi nó trở nên thân thuộc với cậu.
Bảo Tuệ thấy vậy cùng đành gắng sức leo lên theo, mặc dù chiếc váy hết sức vướng víu, cô vẫn không muốn bị kẻ nào đó châm chọc.
Leo … leo … leo…
Bảo Tuệ dừng lại vịn cái váy đang bị gió trêu chọc.
Lại leo … leo … leo …
Bảo Tuệ suýt trượt vì đôi cao gót.
Lại tiếp tục leo … leo …
Lần này thì cô bị vấp phải cục đá giữa đường.

Bảo Tuệ thầm than trong lòng, sao mà hôm nay cô lại hậu đậu như vậy cơ chứ? Tất cả là tại Hoshimi mà ra, cô nhất định phải về hỏi tội con nhóc đó!
Nhưng mà trước khi “tra tấn” Hoshimi … phải leo tiếp cái đã!
Sao mà tên Hạo Phong này lại chọn ngay con đồi này để chơi chứ, vừa trơn lại vừa gồ ghề. Đã vậy … còn chẳng galan chút nào mà đi trước, bỏ cô chật vật một mình ở đây. Rõ ràng cậu ta là người rủ đi chơi mà!
Đang thầm bối rối trong tức tối, chợt Bảo Tuệ nghe thấy có giọng nói trầm trầm phát ra trên đỉnh đầu mình:
-Cậu thật là … – Sau đó là tiếng thở dài não nề, rồi một đôi tay rắn chắc bế bổng cô lên.
Bảo Tuệ bị bất ngờ “Á!” một tiếng, rồi mới ngẩng lên nhìn người đang bế mình với đôi mắt nhìn người ngoài hành tinh. Cô giật giật tay áo của người đó, nói lắp bắp:
-Hạo Phong … thả tôi xuống, tôi tự đi được. – Nhưng sự thật thì không phải vậy.
Hạo Phong tay vẫn bế cô không nhúc nhích, mắt lại liếc xéo cô một cái:
-Tôi không nghĩ vậy!
-Thì tôi … tôi gặp chút rắc rối thôi mà! – Cô nhăn nhó, lại tiếp tục giật giật tay áo cậu. – Cậu cõng tôi cũng được!
Thôi thì đành mặt dày vậy, dù gì cũng là Hạo phong tự nguyện bế cô trước.
Nhưng, Hạo Phong nghe vậy liền phán một câu làm Bảo tuệ hết đường để nói lại:
-Cậu đang mặt váy!
Bảo Tuệ cứng họng, sau một hồi trơ mắt nhìn “người tốt” kia với ý nghĩ: “Hôm nay chắc bão đổ bộ!” thì cô mới nhận ra tình cảnh của hai người, má lập tức liền hồng hồng.
Ừ thì là bạn bè với nhau, chơi cũng xem là thân, khi nhỏ cũng từng ôm nhau mà lăn lộn khắp nhà để giành đồ chơi rồi nhưng bây giờ tiếp xúc thân mật như vậy, cô vẫn thấy không quen! Nhất là khi gương mặt cô bây giờ lại kề sát vào bờ ngực rộng của cậu, có thể nghe rõ cả tiếng đập mạnh mẽ của trái tim cậu, khiến cô không khỏi bối rối.
Thế là cả đoạn đường lên đồi gì đó, hai người một mực giữ im lặng, chẳng nói với nhau câu nào.
Cho đến khi cảm nhận được gió thổi mạnh hơn và người đang bế mình cũng dừng chân lại, Bảo Tuệ mới ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn ra khỏi lồng ngực kia để quan sát xung quanh. Đồng thời cũng để kinh ngạc một phen.
Bởi hiện giờ hai người đang đứng giữa một đồng hoa chi anh màu tím nhạt!
Hoa chi anh tím là một trong những loài hoa mà Bảo Tuệ rất thích, nhưng chi anh chỉ có ở Nhật Bản, nên Bảo Tuệ chỉ được ngắm nó … qua màn ảnh mà thôi! Giờ đây, được chứng kiến chi anh nở rộ đẹp như vậy khiến Bảo Tuệ không khỏi cảm thấy … có chút gì đó gọi là thành tựu!
Nhưng mà, sự “cảm thấy thành tựu” đó lập tức bị một tên chẳng có tý máu lãng mạn nào phá hỏng ngay bằng cái giọng mà (bây giờ) Bảo Tuệ cho là hết sức đáng ghét:
-Này, tay tôi tê cứng rồi!
Chương 17: Ký ức hoa chi anh
Hạo Phong thấy Bảo Tuệ lấy đóa hoa trên mái tóc mình xuống ngắm nhìn,
cậu quay sang nhìn quanh cánh đồng hoa, cất tiếng:
-Nơi này rất có ý nghĩa với tôi!
Bảo Tuệ nghe vậy thì mặt lại tiếp tục đỏ lựng lên, nhanh chóng nhảy xuống khỏi vòng tay của Hạo Phong, cũng không quên lườm cậu một cái. Cô phủi phủi váy của mình rồi không quan tâm đến người nào đó nữa, đôi mắt đẹp sáng rỡ ngắm nhìn đồng hoa chi anh với vẻ thích thú khó kiềm nén.
Hoa chi anh so với hoa anh đào – Quốc hoa của xứ sở Mặt Trời Mọc thì không đẹp bằng, chi anh nhìn đơn giản hơn nhiều, nhưng nếu trồng một vườn hoa chi anh rồi quan sát từ trên cao sẽ thấy ngay điều kỳ diệu. Chi anh đứng cùng nhau, giống như tiếp thêm cho nhau sức mạnh để tỏa sáng, trở nên đẹp đến mức khiến người khác thấy khó thở. Thế nên mới nói, vẻ đẹp của hoa chi anh là vẻ đẹp e thẹn, không rực rỡ kiêu sa mà lại giản dị, dịu dàng, cũng chính điểm đó khiến Bảo Tuệ yêu thích loài hoa này.
Bảo Tuệ dịu dàng cuối xuống vuốt ve những đóa hoa chi anh, bàn tay búp măng trắng nõn lướt trên từng cánh hoa đầy trìu mến. Đôi mắt đẹp ngời sáng, khiến cương mặt đã được trang điểm nhẹ càng trở nên xinh đẹp rực rỡ. Trông cô lúc này giống như tiên nữ giáng trần, khiến Hạo Phong ngắm đến ngẩn ngơ.
Cậu bước đến bên cô một cách nhẹ nhàng, Bảo Tuệ vẫn còn mãi chăm chú với cánh đồng hoa chi anh nên không để ý đến cậu. Cho đến khi một bàn tay nhẹ nhàng vén lọn tóc mai nghịch ngợm rủ xuống bên má cô, Bảo Tuệ mới giật mình quay lại.
Hạo Phong thấy cô chăm chú nhìn mình, cậu nở một nụ cười nhẹ rồi cúi xuống ngắt một đóa hoa chi anh cài lên mái tóc cô.
Bảo Tuệ ngây ngốc, thật sự ngây ngốc. Cô chưa từng thấy Hạo Phong có biểu hiện dịu dàng đến thế! Cậu lúc này giống như một người khác hẳn, không phải là một tên Hạo Phong tính tình như con nít mà cô vẫn biết.
-Này, về nhớ cảm ơn Hoshimi nhé! – Hạo Phong cười cười. – Hô

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Lão hàng xóm đáng ghét

Biết mình mang thai, chồng đã ôm mình khóc nức nở vì xấu hổ

Em Là Thiên Thần Hay Là Phù Thủy

Đọc Truyện Và Nếu... Anh Yêu Em

Đọc Truyện Đồ Tồi! Tôi Yêu Anh Full