Ông xã thần bí không thấy mặt - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Easter eggs.

Ông xã thần bí không thấy mặt (xem 5508)

Ông xã thần bí không thấy mặt

p'>“Hôm nay là một ngày tốt lành, bọn nhỏ vừa lòng đẹp ý, hai người kết làm vợ chồng, trở thành người một nhà, từ nay cùng họa phúc, cùng vinh nhục, Chân thần nhất định sẽ phù hộ hai người!”


Phỉ Nhi và Lujia thành kính quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái về phía trời không.


Con yêu của Herga kết hôn, tâm trạng hết sức sung sướng, từ đầu đến cuối trên mặt đều treo nụ cười hạnh phúc, nhìn quanh một vòng, “Nếu như họ hàng bạn bè không có ý kiến khác, tôi tuyên bố hai người trở thành vợ chồng hợp pháp. Sau nghi thức bộ lạc lấy chứng nhận của chính phủ địa phương, có hiệu quả pháp luật.”


Luja và Phỉ Nhi nhìn nhau cười, hai cánh tay đan chặt lại với nhau.


Đôi mắt Lãnh Dực đau đớn thật sâu, lòng cũng theo đó mà nhéo thành một đoàn. Bọn họ sẽ lập tức trở thành vợ chồng chính thức, anh sẽ không có cơ hội nữa? Nhưng mà…


“Không! Tôi có ý kiến!” Anh đột nhiên xông tới giữa hai người Lujia và Phỉ Nhi, tách tay hai người ra, kéo Phỉ Nhi từ dưới đất dậy, kéo vào trong ngực mình, lớn tiếng tuyên bố: “Tôi có ý kiến! Phỉ Nhi là cô dâu của tôi!”


Lujia thấy thế, đứng lên kéo cánh tay Phỉ Nhi, muốn kéo Phỉ Nhi ra khỏi ngực anh, “Lãnh tiên sinh, hôm nay tôi đây kết hôn, hy vọng Lãnh tiên sinh không phá hư mới phải!”


Phỉ Nhi cũng giãy giụa trong ngực anh, dậm chân nhỏ giọng quát lớn, “Lãnh Dực, anh điên rồi! Mau buông tôi ra! Đừng làm rối nữa!”


“Không! Anh cứ muốn làm rối! Anh cứ muốn không để cho em gả cho cậu ta!” Cho tới giờ Lãnh Dực chưa bao giờ to gan như vậy, mắt thấy người yêu sắp ngả đầu vào ngực người khác, tình thế lập tức cấp bách mới bộc lộ ra, anh ôm chặt Phỉ Nhi không cho cô lộn xộn, nhìn cô thổ lộ thâm tình, “Phỉ Nhi, anh không muốn em gả cho Lujia, bởi vì em là người của anh, em quên sao? Lúc em tám tuổi đã định rồi, ai nhặt trái cầu vàng lên cho em sẽ là hoàng tử ếch của em, cho nên, em chỉ có thể là công chúa của anh!”


Chương 348: Ngoại truyện 45


Phỉ Nhi giống như không quen biết anh, ngơ ngác nhìn anh, nước mắt dần ngập tràn hốc mắt, đột nhiên gào to với anh, “Anh cho rằng anh là ai! Lúc muốn tôi thì tôi chính là công chúa của anh, lúc không muốn tôi thì sỉ nhục nhân cách của tôi, ai cho anh nhặt trái cầu vàng của tôi? Thật sự hy vọng người nhặt trái cầu cho tôi không phải là anh! Anh hại tôi phí thời gian thanh xuân nửa đời trước anh có biết không? Bây giờ anh còn muốn hại nửa đời sau của tôi sao? Khó khăn lắm tôi mới gả ra ngoài, anh lại đến làm rối loạn, Lãnh Dực, anh có phải là ma quỷ trong sinh mạng của tôi không! Đời trước tôi nợ anh cái gì? Đời này phải trả anh như vậy! Tôi hận anh! Hận anh chết đi được!”


Cô bị Lãnh Dực giam cầm không cách nào nhúc nhích, chui đầu vào trong ngực anh khóc lớn mắng to để phát tiết.


Lãnh Dực lộ vẻ xúc động, nâng mặt cô lên, ngón tay xù xì lau nước mắt trên quai hàm cho cô, “Phỉ Nhi, xin lỗi, anh sẽ dùng nửa đời sau bồi thường cho em, không cần gả cho cậu ta, được không?”


“Được -” Phỉ Nhi không trả lời, nhưng chung quanh lại vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi.


Lãnh Dực kinh ngạc nhìn, chỉ thấy tất cả mọi người đều híp mắt vỗ tay nhìn hai người bọn họ, ngay cả Herga và Lujia cũng ở đây phụ họa, chuyện gì xảy ra ở đây?


“Anh cả ngu hết biết! Lại không nhìn ra ai mới là nhân vật chính của hôn lễ, anh nhìn quần áo hai người đi!” Duy Nhất lắc đầu thở dài.


Lúc này Lãnh Dực mới phát hiện ra, chỉ có quần áo của anh và Phỉ Nhi là áo khoác màu trắng, hơn nữa mang theo vòng hoa giống nhau, còn áo khoác của Lujia lại màu vàng! Anh thật sự tức đến chập mạch rồi, hoàn toàn không phát hiện!


“Ngu ngốc! Lujia người ta mới là phù rể!” Duy Nhất dẩu môi, tỏ vẻ không có thuốc chữa.


Luja nở một nụ cười chân thành về phía anh, Lãnh Dực bừng tỉnh hiểu ra, chỉ và mọi người, “Thì ra mọi người… Lập bẫy cho tôi! Phỉ Nhi, em cũng giúp bọn họ lừa anh?” Anh cúi đầu, dịu dàng nhìn Phỉ Nhi.


Phỉ Nhi bĩu môi, “Em không lừa gạt anh, em thật sự định gả cho Lujia đó!”


“Em dám!” Lãnh Dực cậy mạnh bóp eo cô.


Phỉ Nhi khẩn trương liều mạng đánh tay anh, “Anh nhẹ một chút! Đừng làm tổn thương tới cục cưng!”


Lãnh Dực mừng rỡ như điên, “Cục cưng? Không phải em nói bỏ cục cưng đi sao?”


“Em không độc ác như anh!” Phỉ Nhi trừng mắt liếc anh, ánh mắt dần chuyển thành mềm mại.


Tộc trưởng Herga lắc chuông cổ trong tay, “Được rồi được rồi! Sau cơn mưa trời lại sáng, hôn lễ chính thức bắt đầu rồi!”


Lãnh Ngạn không ngừng bận rộn đưa một xấp tài liệu lên, “Anh, mau ký tên! Máy bay trực thăng đưa giấy đăng ký kết hôn tới.”


Lãnh Dực kinh ngạc chỉ thiếu quai hàm rớt đất, “Anh nói mấy người thật nhanh chóng mà, đăng ký kết hôn cũng chuẩn bị xong?”


“Đó là đương nhiên! Hiệu suất làm việc của em trai anh, Kỳ Thịnh quá rõ ràng! Cho tới bây giờ còn chưa bao giờ ra một quyết định sai lầm! Mau ký đi! Ký rồi sẽ không hối hận nữa!” Lãnh Ngạn đưa cả bút ký tên lên.


“Nói cái gì? Cái gì gọi là hối hận?” Lãnh Dực bất mãn lườm em trai, cùng Phỉ Nhi ký tên trên đăng ký kết hôn, quăng bút ra, “Các người còn trò bịp bợm bất ngờ nào nữa, xuất toàn bộ ra đi!”


“Có!” Cầu Chí Dương ép ra ngoài, “Đây là chiếc nhẫn do máy bay riêng của Cầu Thế đưa tới, bởi vì việc khẩn cấp, cho nên còn chưa trả tiền, vốn định tặng cho hai người cũng không phải không thể, nhưng kết hôn mà, nhẫn chắc chắn phải do chú rể mua, bởi vì Lãnh tiên sinh, không, giờ nên gọi em rể! Em rể, đây là phiếu nợ, tiện thể ký cho!”


Cầu Chí Dương đưa cho anh một chiếc hộp trang sức xinh xắn và giấy tờ…


Mắt thấy Lãnh Dực há hốc miệng thành chữ O, Cầu Chí Dương nở nụ cười, “Ha ha, trả tiền mặt cậu nhất định không có nhiều như vậy, ở đây lại không thể quét thẻ đúng không? Cho nên, ký tên đi!”


“Lợi hại! Bội phục sát đất!” Lãnh Dực ư nhặt bút lên, soạt soạt soạt ký tên mình trên giấy nợ Cầu Chí Dương tự tiện viết.


Cầu Chí Dương thổi vù vù trên tờ giấy một hơi, mặt mày hớn hở, “Một khoản buôn bán lớn!”


Lãnh Dực đột nhiên nhớ tới không nhìn trên giấy nợ bao nhiêu tiền, thò đầu qua cẩn thận đếm, dãy số không trên phiếu nợ đã có thể mua được mười chiếc nhẫn như vậy…


“Cậu lường gạt!” Anh lại giữ chức coi tiền như rác.


“Dường như nghe được một câu danh ngôn, kiếm tiền kiếm luôn bạn, lừa tiền lừa người thân, chúng ta vừa là bạn vừa là người thân, vậy không bằng nên đối xử tốt với cậu hả?” Cầu Chí Dương vội vàng nhét giấy nợ vào trong túi, để miễn cho Lãnh Dực cướp đi.


Lãnh Dực im lặng, “Đây là câu danh ngôn của người nào?”


Phỉ Nhi bên cạnh cũng không vui mừng, hừ hừ một tiếng, “Đương nhiên là c

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Độc hậu ở trên, trẫm ở dưới!

Bài học cho các cô nàng hậu chia tay

Câu nói vô tình của bé gái trong hôn lễ khiến cô dâu hủy bỏ đám cưới với hôn phu ngay lập tức

Cô Dâu Mạo Danh

Thơ Radio: Đừng tự trói mình vào nỗi cô đơn