Ông xã thần bí không thấy mặt - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Ông xã thần bí không thấy mặt (xem 5927)

Ông xã thần bí không thấy mặt

thương vừa mỉm cười cứng cỏi, Duy Nhất đã từng cười như vậy, cô đột nhiên tràn đầy đồng tình với Tĩnh Lam.


Trái lại trước mặt cô ta, Duy Nhất có vẻ không nắm chắc, tạm thời không tìm được từ gì để nói, “Đúng… Tôi… Chúng ta…”


“Duy Nhất, tôi thật sự muốn gặp lại cô, người có thể để cho anh ấy yêu thích như vậy, tôi hơi tò mò, ngày mai cô có thể trở về cùng anh ấy không?”


Cô nhớ tới dáng vẻ của Tĩnh Lam, nhưng giọng nói như vậy trong đêm tối tĩnh lặng khiến cho cô có cảm giác nói không thành lời, người đàn ông mình yêu nhiều năm muốn ly dị với mình, tại sao có thể tỉnh táo đến thế?


Cô đi hay không đi?


Ngẩng đầu nhìn Lãnh Ngạn, dũng khí của cô tăng lên gấp bội, đi thôi, nên đối mặt luôn luôn phải đối mặt, nếu muốn đạt được hạnh phúc phải giải quyết triệt để một số vấn đề.


“Được! Tôi đồng ý với chị!” Cô cắn cắn môi, coi như củng cố quyết tâm của mình.


“Tốt lắm! Tôi ở nhà họ Lãnh chờ cô về! Bye bye!” Tĩnh Lam nói xong rồi cúp điện thoại.


Duy Nhất nghe âm thanh tút tút tút bên tai, trong lòng lướt qua chút lo lắng, cuộc gặp mặt ngày mai là tình hình như thế nào?


Cô nhíu chặt chân mày, trả điện thoại di động lại cho Lãnh Ngạn.


“Em đồng ý ngày mai tới gặp cô ấy?” Lãnh Ngạn kỳ quái hỏi.


Duy Nhất khẽ gật đầu, cười với anh, “Ừ, đồng ý!”


“Ngốc! Em có thể không đáp ứng!” Lãnh Ngạn lo lắng ôm lấy cô.


“Không có việc gì, em không sợ! Có anh ở bên người, không phải sao?” Duy Nhất vòng chặt hông anh, cười ngọt ngào, coi thường lo lắng trong lòng.


Chương 171: Tĩnh Lam 2


Ánh trăng lẳng lặng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, Duy Nhất nhìn đồng hồ, trời vừa rạng sáng, cô vẫn không ngủ, cô không biết vì sao trong tâm thần mãi không yên, giống như có dự cảm sao? Cô chưa bao giờ tin tưởng.


Lãnh Ngạn nằm sát bên cạnh cô, nắm tay cô, cô vẫn không dám động, nửa người đã nhức mỏi, cô khẽ nhúc nhích, e sợ khiến Lãnh Ngạn tỉnh giấc.


Lập tức, cô bị một cánh tay có lực ôm lấy, một giọng nói trầm thấp hiền hòa truyền đến bên tai, “Còn chưa ngủ?”


“Đánh thức anh sao?” Duy Nhất xoay người, đối diện với anh.


Nhờ ánh trăng, Lãnh Ngạn yên lặng nhìn cô, thở dài một tiếng, “Duy Nhất, không cần cho mình áp lực quá lớn, không muốn đi thì đừng đi, anh sẽ xử lý tốt tất cả, em không tín nhiệm anh sao?”


“Không phải!” Duy Nhất vùi đầu vào trong ngực anh, “Chỉ có điều hơi khẩn trương, em muốn đi.”


Trong ngực Lãnh Ngạn thật ấm áp, đột nhiên nhớ tới một câu hát, hai người rét lạnh, dựa vào bên nhau chính là ấm áp…


Cô không khỏi dán chặt anh hơn, giống như khi còn bé dán chặt mẹ, giống như sau này dán chặt lấy gấu tiểu Bố, thật ra thì cô cũng rất sợ lạnh…


Lãnh Ngạn rất nhạy bén mà vòng chặt tay, nhẹ nhàng hôn lên gò má, vành tai cô, “Duy Nhất, anh đã có lòng tin, em còn chưa có sao?”


Môi của anh mang theo nhiệt độ sưởi ấm da cô, rất chân thật, thật sự chân thật, cô rất quyến luyến nhiệt độ như vậy không kìm lòng được ngửa mặt lên, đón nhận môi anh, cô chủ động như vậy khiến Lãnh Ngạn hơi ngẩn ra, nhưng lập tức chiếm thế chủ động, thâm tình mà nhiệt liệt hôn cô, triền miên trong màn đêm dần ấm lên.


“Ngạn, yêu em.” Duy Nhất nỉ non dưới nụ hôn nóng bỏng của anh.


Cho tới nay, cô luôn cự tuyệt anh, nhưng mà hôm nay cô thật sự hy vọng nóng rực của anh thiêu đốt cô, để cho cô tin tưởng ấm áp này là thật, có lẽ chỉ có chút cảm giác sung sướng mới có thể khiến cho cô yên tâm…


Lãnh Ngạn hơi chần chừ trong chốc lát, nhưng cũng hiểu ý đồ của cô, anh rời khỏi môi cô, thì thầm bên tai cô, “Ngủ đi, quá muộn!”


“Không! Em muốn anh yêu em!” Duy Nhất cố chấp quấn lấy anh, ma sát trên người anh, khiêu chiến sự nhẫn nại của anh.


Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực bướng bỉnh quấn quýt si mê, ngọn lửa được Lãnh Ngạn đè nén thật lâu bị đốt lên đến cực hạn, anh hít vào một hơi, cúi đầu hôn cánh môi trơn bóng của cô, tay luồn vào bên trong áo cô, vuốt ve lưng bóng loáng…


Duy Nhất mê muội trong hơi thở của anh, say mê, chính là cảm giác như vậy, cảm giác dịu dàng và nhiệt liệt cùng tồn tại, cô dần buông lỏng, ý thức cũng dần xa xôi, bàn tay ấm áp trên lưng giống như tay mẹ vỗ về dụ dỗ cô lúc ngủ khi còn nhỏ…


Lãnh Ngạn hôn dọc theo từ cằm xinh đẹp của cô xuống, đột nhiên cảm thấy trong ngực yên tĩnh lại, anh nhìn kỹ, Duy Nhất thế mà lại yên bình ngủ thiếp đi…


Anh âm thầm buồn cười, cô thật sự quá mệt mỏi, chịu quá nhiều áp lực…


Chỉ có điều, cô ngược lại yên tâm thoải mái ngủ thiếp đi, anh sao có thể làm?


Cái này gọi là dục vọng đang ồn ào kháng cự!


Bất đắc dĩ lắc đầu, mỉm cười lần nữa giúp cô sửa quần áo ngay ngắn, ôm chặt cô, nhắm mắt lại, cùng nhau mong chờ ngày mai lại tới…


— ——Puck.d.đ.l.q.đ—- —–


Ngày hôm sau, xe Lãnh Ngạn chậm rãi dừng lại ở vườn hoa chính nhà họ Lãnh, Duy Nhất điều chỉnh lại tâm tình của mình, như không có việc gì nở nụ cười trầm tĩnh, “Đi thôi! Đi vào! Đã lâu không trở lại!”


Lãnh Ngạn bị nụ cười của cô lây đến, nắm tay cô nói, “Duy Nhất, có chuyện anh muốn làm rõ với em trước, sau khi anh và Tĩnh Lam ly hôn, anh muốn để nhà cũ này lại cho má Tằng, để cho một nhà ba người bọn họ có một nơi sinh hoạt, thật ra thì đây cũng là ý của cha, sau khi anh cưới để lại cho quản gia, sau đó anh mua nhà bên ngoài, coi như cảm tạ hai người bọn họ cống hiến cho nhà họ Lãnh!”


“Đây là chuyện của anh, không cần nói cho em, muốn xử lý tài sản nhà họ Lãnh của các người như thế nào thì xử lý như thế ấy!” Duy Nhất thờ ơ nhìn anh.


Lãnh Ngạn không vui lòng rồi, “Cái gì gọi là tài sản nhà họ Lãnh của các người? Sẽ nhanh chóng chính là tài sản của em rồi! Ngày trước không phải em nói thích nhà cũ sao? Vậy bây giờ muốn để lại cho bọn họ đương nhiên phải nói cho em biết một tiếng!”


“Được rồi được rồi! Đã biết! Ông chú dài dòng! Bây giờ có thể đi vào chứ!” Duy Nhất le lưỡi với anh, cố dùng vẻ dienndannleequyydonn nhẹ nhõm che giấu hốt hoảng nơi đáy lòng.


Dáng vẻ nghịch ngợm của cô khiến Lãnh Ngạn giật mình, định hôn cô, bị cô né tránh.


“Chú ý một chút, đừng để Tĩnh Lam nhìn thấy!” Duy Nhất rút tay ra khỏi tay anh.


Lãnh Ngạn cười một tiếng, mở cửa xuống xe, Duy Nhất đi theo phía sau anh, vẫn hơi khẩn trương.


Trước khi đến, cô đã tính toán, Tĩnh Lam và Lãnh Ngạn cùng nhau lớn lên, như vậy tuổi cũng không nhỏ rồi, cô mới hai mươi tuổi, có thể kích thích Tĩnh Lam không?


Cho nên cố ý chọn một chiếc váy dài xem ra tương đối thành thục, mặc dù đi bộ không dễ dàng, nhưng khiến cô có vẻ không non nớt.


“Thiếu gia, thiếu phu nhân!” Quản gia đứng trên đầu cầu thang

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Thơ Radio: Đừng tự trói mình vào nỗi cô đơn

Để Em Cưa Anh Nhé

Nếu Không Phải Là Anh

Xem tử vi ngày 23/03/2017 Thứ Năm của 12 cung hoàng đạo

Bi kịch đau đớn của cô gái phục vụ bar mong đổi đời