Tất cả mọi người ở đây vì nụ cười của cô mà đau lòng không thôi, cô nên khóc, cô nên khóc đi! Thì ra có lúc nụ cười càng khiến cho người ta đau lòng hơn tiếng khóc…
Nhưng mà, cô không khóc.
Từ nhỏ đến lớn mẹ luôn dạy cô rằng phải kiên cường, phải dũng cảm, cho nên cô vẫn luôn không cho phép mình khóc. Bạn cùng trang lứa chửi cô là con hoang, cô không khóc; bạn học đánh cô bể đầu chảy máu, cô không khóc; mẹ ngã bệnh, cô cõng mẹ đi bệnh viện ngã mặt mũi bầm dập, cô vẫn không khóc…
Cô vẫn rất kiên cường, rất dũng cảm…
Mỉm cười là vũ khí tốt nhất để cô bảo vệ mình…
Mỉm cười cứng nhắc như vậy vẫn giữ vững trên mặt cô ba ngày, cười đến khóe miệng ê ẩm, cười đến thịt trên mặt đau đớn, thật ra thì cười, cũng là chuyện rất mệt mỏi…
Cô lại không thấy trong góc kia, có một cặp mắt lạnh lùng vẫn chăm chú nhìn mình…
Ngày cuối cùng, cô mặc đồ đen, đứng lẳng lặng trước mộ mẹ. Trong hình mẹ cười đến dịu dàng như lúc đầu, đây là hình chụp Duy Nhất chọn lựa rất tỉ mỉ, trong lòng cô, mẹ vĩnh viễn trẻ trung xinh đẹp.
Cô duỗi ngón tay, vuốt nhẹ nhàng nụ cười của mẹ, khuôn mặt đã từng dịu dàng giờ nay chạm vào tay lạnh lẽo, cô khẽ mỉm cười, mẹ con sẽ kiên cường dũng cảm sống tốt!
CHƯƠNG 24: ANH LÀ AI
Trở lại nhà họ Lãnh, má Tằng lập tức tiến lên đón, “Thiếu phu nhân, bữa trưa đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, ăn chút đi, đã ba ngày cô chưa ăn gì rồi.”
Duy Nhất thẫn thờ lắc lắc đầu, lên tầng trên, nhốt mình trong gian phòng, mệt quá…
Tiện tay ôm lấy gấu tiểu Bố rách nát, ôm thật chặt vào trong ngực, chui vào trong chăn, dùng chăn che kín đầu, trong bóng tối, vẫn cảm thấy không yên tâm.
Cô dán chặt mặt lên gấu tiểu Bố, hình như vậy mới có thể cảm thấy Doãn Tử Nhiên đã từng bảo vệ cô, nhưng mà, hôm nay, tất cả đều không có tác dụng, không dùng được…
Đột nhiên cô không biết mình muốn gì, không có mẹ, cô còn có cái gì, trước nay chưa từng mê man cùng sợ hãi giống như đêm tối cắn nuốt cô, lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra cô không kiên cường như cô tưởng tượng, cô rất sợ, sợ cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ…
Bên tai chợt vang lên âm thanh điện thoại vui vẻ, cô không muốn nhận, lúc này cô không muốn bất kỳ ai quấy rầy, nhưng mà, tiếng chuông vẫn kiên nhẫn một mực vang lên.
Cuối cùng bất đắc dĩ mở cái túi ở đầu giường, lấy ra điện thoại không có bất kỳ dãy số nào, ấn nút nghe, nhẹ nhàng “Alo” một tiếng, sau đó liền chờ bên kia trầm mặc, mỗi một lần gọi điện thoại đều như vậy sao? Đáp lại cô là trầm mặc, giống như cô đang đối thoại với đêm đen…
Ngoài dự đoán, âm thanh trầm nhẹ quen thuộc vang lên rất nhanh. “Duy Nhất, là anh.”
Là anh? Anh là ai? Duy Nhất cười khổ, dĩ nhiên cô biết anh là ai, nhưng mà, cô quả thật không biết anh là ai, âm thanh quen thuộc này thật gần, lại thật xa…
Không hiểu sao, một nỗi oán hận dâng lên từ đáy lòng, cô trả lời một câu yếu ớt, “Là anh? Anh là ai?”
“Anh là…” Phía đối diện ngừng thật lâu, rất lâu vẫn không nói chuyện.
Duy Nhất chỉ lặng yên cầm điện thoại di động, không vội vã cắt đứt như ngày trước, cũng không nói gì, thế giới yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy hô hấp của đối phương.
Đột nhiên Duy Nhấ cảm thấy cảm giác này rất tốt, ít nhất có thể để cho cô cảm thấy thì ra trên thế giới này có người cùng tồn tại với cô…
“Anh là… ông xã của em.” Trong yên tĩnh đột nhiên thốt ra một lời nói đột ngột.
Ông xã? Duy Nhất cảm thấy xưng hô này thật xa lạ. Cô có ông xã sao? Thật sự có sao? Hình như là có, nhưng mà, lại hình như không có…
“Xin lỗi, tôi muốn ngủ.” Không khí biến đổi, Duy Nhất muốn kết thúc đoạn đối thoại này.
“Duy Nhất…” Người ở đầu bên kia vội vàng gọi cô lại.
“Hả?”
“Không có việc gì…” Anh do dự mãi, đột nhiên hỏi, “Duy Nhất, em muốn khóc không?”
CHƯƠNG 25: KHÓC ĐI
Khóc? Từ xưa tới nay chưa từng ai hỏi cô những lời này, ngoại trừ nói cho cô biết phải kiên cường, còn phải kiên cường…
Nhưng mà… “Em… có thể khóc sao?” Giọng nói của Duy Nhất mơ hồ mà mê man.
“Tại sao không thể? Muốn khóc cứ khóc, khóc cho đến khi mệt thì thôi.” Giọng nói trầm thấp mà êm ái khẽ đập vào màng nhĩ của cô, khuấy chạm mềm mại đau đớn, vẫn kéo dài trong lòng.
Giây phút kia, Duy Nhất cảm thấy lớp ngụy trang kiên cường của mình sao nặng nề, nặng đến mức cô không gánh vác nổi, nặng đến mức cô chỉ muốn tháo xuống.
Nước mắt bắt đầu tràn ra hốc mắt, đầu tiên là một giọt hai giọt, sau từng hàng rơi xuống, cuối cùng từ nức nở nghẹn ngào biến thành gào khóc.
Cô vừa khóc vừa nói chuyện lung tung, “Em rất nhớ mẹ, từ nhỏ chỉ có mẹ và em sống nương tựa lẫn nhau, không có mẹ em không biết nên làm gì, em cảm thấy rất sợ, rất cô đơn, giống như thế giới chỉ có mình em…”
Bên kia không nói gì nữa, chỉ yên lặng, yên lặng để cho cô khóc đến cùng.
Cô không biết mình khóc bao lâu, thật sự khóc đến mệt mỏi, không còn hơi sức để khóc nữa mới dừng lại, hơi khóc chịu với sự yên tĩnh của đầu bên kia, tiếng khóc kinh khủng như vậy nhất định đã dọa sợ người khác, đã sớm không ở đó nghe hả?
“Anh… vẫn ở đó chứ?” Cô sợ hãi hỏi.
“Anh ở đây, vẫn ở đây.” Vẫn là giọng nói trầm thấp cuốn hút.
Duy Nhất hơi yên tâm, nhưng lại cảm thấy thẹn thùng, “Xin lỗi, em… cái đó… khóc thật khủng khiếp…”
Bên kia lại truyền đến tiếng cười khẽ, lần đầu tiên cô nghe thấy anh cười, “Không, rất thẳng thắn! Cuộc sống nên như vậy! Mới không mệt mỏi như vậy!”
Trên lông mi Duy Nhất còn vương nước mắt, thật sự chưa mệt mỏi như vậy…
“Duy Nhất, muốn ngủ rồi sao?”
“Ừ, có chút.”
“Vậy em ngủ đi, anh ở nhà!”
Ở nhà?! Duy Nhất nhảy lên, đột nhiên nhớ ra hôm nay là Chủ nhật.
“A!” Cô lập tức nhảy dựng lên, “Hôm nay… Có thể không… việc kia, em thật sự không có tâm tình.” Cô chưa từng quên “Khế ước nghĩa vụ” của mình.
Anh lại nở nụ cười lần nữa ở đầu bên kia, “Xem ra đã khóc thật sự tốt hơn nhiều rồi, có thể nghĩ tới chuyện này chứng tỏ cảm xúc không tệ lắm!”
“Không phải, em không có ý này… em…” Duy Nhất đỏ hết mặt, vội vàng giải thích.
“Được rồi, ngủ đi!” Anh không trêu chọc cô nữa, chỉ nhẹ nhàng nói với cô, “Anh chỉ muốn nói cho em biết, anh đang ở nhà, cho nên… em không phải cô đơn!”
“Ừhm…” Duy Nhất xấu hổ túm tóc, giống như anh có thể nhìn thấy từ đầu bên kia điện thoại.
“Ngủ ngon! Duy Nhất!”
“Ngủ ngon!” Giọng nói dịu dàng của anh khiến