Bùi Kỷ Trung ngồi cùng bàn, chụp hai chúng tôi cùng nhau cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng nếu là hình đêm hôm qua tôi đưa Bùi Kỷ Trung về nhà…
“Xem ra mối quan hệ giữa hai người tiến triển cũng tốt lắm? Trước tiên là cùng xem ca nhạc, xem xong về nhà. Xem ra, cậu ta đã qua đêm trong nhà cậu.” Ái Sa thì thầm bên tai tôi.
“Không phải như cậu tưởng tượng đâu.”
“Tôi tưởng tượng cái gì? Đây rõ ràng là sự thực. Tấm hình này sẽ làm chứng.”
“Hôm qua vì Bùi Kỷ Trung bệnh, mình mới đưa cậu ấy về nhà! Còn cậu thì lại nghĩ lệch lạc đi.”
Tôi rất uất ức nên cảm thấy nhất thời không thể nào giải thích ngay được.
Tôi càng nghĩ càng thấy tức giận, toàn là do Bùi Kỷ Trung cả.
“Cậu nghĩ xem nếu như tôi post những tấm hình này lên mạng nội bộ của trường Thừa Nguyên, chắc là cậu sẽ bị bọn con gái trong trường ám sát mất.”
“Hừ! Muốn uy hiếp mình sao? Tụi nó có liên quan gì đến mình? Mình còn có Triết Dân bảo vệ, Triết Dân đã nói rồi, nếu có ai dám bắt nạt mình, cậu ấy sẽ bảo vệ.” Tôi cố ý đem Triết Dân ra chọc giận nó.
Quả nhiên Ái Sa tái xanh mặt, nghiến răng nói: “Triết Dân nói với cậu như thế à? Có phải cậu bịa ra để gạt tôi không?”
“Đúng vậy, chính Triết Dân đã nói, thế thì làm sao? Không tin cậu hãy đi hỏi cậu ấy đi.”
“Hay lắm, cậu giỏi lắm. Dù cậu không sợ bọn con gái, nhưng còn bố mẹ cậu? Nếu tôi rửa một trong những tấm hình này rồi gửi cho họ xem thì sao?”
Không ngờ Ái Sa đem bố mẹ tôi ra uy hiếp tôi, tim tôi đánh thình một tiếng, nếu bố mẹ tôi biết, chắc chắn sẽ lớn chuyện.
Xưa nay bố mẹ tôi rất bảo thủ, tôi không biết họ sẽ phản ứng gì khi nghe Bùi Kỷ Trung đã qua đêm trong nhà tôi.
“Vậy cậu muốn thế nào?” Tôi trừng mắt nhìn Ái Sa.
Đêm qua tôi đã quá sơ hở, lúc về nhà tôi cũng không để ý xung quanh có người quen hay không. Tôi không ngờ Ái Sa lại chụp lén tôi với Bùi Kỷ Trung.
“Nếu cậu bảo mình không bám lấy Bùi Kỷ Trung nữa, được thôi, sau này mình mặc kệ cậu ta.”
Tôi vừa nói vừa nghĩ bụng, không biết nó còn giở trò gì nữa.
Chả lẽ nó bảo tôi từ nay về sau không được bám lấy Bùi Kỷ Trung và Triết Dân nữa? Chắc là tôi ngày càng nổi tiếng trong trường, nó chỉ ghen tức mà thôi, con gái bao giờ cũng ích kỷ như thế.
“Sai rồi, tôi muốn cậu từ nay trở đi đừng bám lấy Tống Triết Dân nữa. Còn Bùi Kỷ Trung…”
Nhỏ ngừng một hồi.
“Bùi Kỷ Trung thế nào? Cậu nói đi, mình không thể qua lại với cậu ta phải không? Mình ok ngay.”
Tôi tưởng rằng từ nay về sau Ái Sa không muốn tôi đi bẹn cạnh Bùi Kỷ Trung nữa, nhưng câu nói sau cùng của nhỏ khiến tôi ngừng thở đến mấy giây.
“Không, tôi muốn từ nay về sau cậu chính thức qua lại với Bùi Kỷ Trung, đồng thời phải tỏ rõ thái độ và lập trường với Triết Dân.”
“Cái gì?”
Muốn tôi chính thức qua lại với Bùi Kỷ Trung, lại còn nói rõ ràng với Triết Dân.
Điều này khiến tôi hoàn toàn bất ngờ, tôi ngỡ sau này mình có thể sanh chính ngôn thuận thoát khỏi Bùi Kỷ Trung rồi.
Chương 7: Sao cơ? Tôi sẽ làm bạn với Bùi Kỷ Trung?
“Thế nào? Đồng ý không? Nếu không trả lời, đến khi vào lớp rồi, tôi sẽ không cho cậu cơ hội đâu. Nhưng nếu đồng ý, tôi sẽ xóa những tấm hình này trước mặt cậu.”
Ái Sa lại giơ điện thoại lên trước mặt tôi.
Ôi! Tức chết đi được! Có hứa hay không?
Nếu hứa, ba năm trung học của tôi sẽ chìm trong bóng tối.
Nhưng nếu không hứa, đêm nay chắc tôi khỏi về nhà. Làm sao đây?
Chỉ có hứa sẽ làm bạn với Bùi Kỷ Trung, dù sao cũng không phải là thật, tôi đâu có thích cậu ta nhưng còn cách nào nữa đâu, chỉ đành qua phen này, tọi sẽ nghĩ cách thoát khỏi biển khổ.
“Được thôi.” Tôi miễn cưỡng đáp một câu.
“Được.” Ái Sa tỏ vẻ đắc ý: “Nói rõ rồi đấy nhé, cậu phải thừa nhận trước mặt mọi người, nhất là với Triết Dân.”
“Ừ.” Tôi lí nhí đáp.
“Được, bây giờ đi thôi.” Ái Sa kéo tôi đi.
“Khoan đã.” Tôi gượng lại, “Cậu phải xóa những tấm hình này trước mặt mình đã.”
“Vậy cậu xem cho kỹ nhé! Tôi xóa đây…” Nói xong, Ái Sa xóa từng tấm trước mặt tôi.
“Được chưa nào?” Ái Sa đưa điện thoại cho tôi.
Tôi thấy đúng là cô nàng đã xóa hết.
“Ái Sa, cậu có giữ lại bản copy không đó?” Tôi lo lắng hỏi.
“Trong điện thoại làm sao giữ lại bản copy?”
Tôi nghĩ ngợi, nếu có cách copy tôi cũng không rõ, nhưng bây giờ chỉ đành đi được bước nào hay bước đó. Tôi nắm chắc nắm đấm, Bùi Kỷ Trung, cậu đợi đấy, chừng nào mình tự do trở lạoi, mình sẽ nghĩ cách trừng trị cậu, lần này toàn là do cậu hại mình cả!
“Được thôi, bây giờ đi theo tôi.” Ái Sa nắm tay tôi.
“Tại sao mình phải đi theo cậu?” Tôi vẫn đứng yên.
“Thì bây giờ cậu phải đi nói với mọi người là cậu chính thức làm bạn gái Bùi Kỷ Trung.”
“Hả, không cần đâu, mình nói với Bùi Kỷ Trung là được rồi.”
Tôi không chịu đi.
“Không được, cậu không nói trước mặt tôi với Triết Dân, làm sao bọn này biết cậu chính thức qua lại với Bùi Kỷ Trung?”
“Dễ lắm, cậu hỏi Bùi Kỷ Trung là biết ngay mà.”
“Hỏi Bùi Kỷ Trung? Hỏi cũng bằng không. Cậu ta vốn tự cho mình là bạn trai của cậu mà.”
“Vậy không được sao?”
“Đương nhiên là không được, mục đích của tôi là muốn Triết Dân biết cậu chính thức qua lại với Bùi Kỷ Trung! Cậu còn chưa hiểu sao?” Nhỏ ghé sát mặt tôi.
Đừng mà… Triết Dân… Xem ra hai chúng tôi không có duyên phận rồi! Nhưng mình vẫn mãi nhớ cậu! Mình chỉ yêu mình cậu. Tôi tự thề trong lòng.
Tôi bị Ái Sa lôi vào lớp.
Bọn con gái ngạc nhiên nhìn chúng tôi, tôi biết, bọn chúng đang thấy lạ, tại sao bình thường tôi với Ái Sa đối đầu nhau, hôm nay lại tay trong tay?
Ôi, có ai hiểu lòng tôi?
“Bùi Kỷ Trung.” Tôi nghe Ái Sa kêu lớn.
Bùi Kỷ Trung bước tới, sau lưng là một đám con trai.
“Bùi Kỷ Trung, thì ra cậu có chuyện giấu cả lớp…” Ái Sa tỏ vẻ nghịch ngợm.
Thật là tởm lợm.
“Tôi giấu chuyện gì?” Bùi Kỷ Trung ngạc nhiên hỏi.
“Thì ra cậu chính thức qua lại với Hàn Y Nghiên! Hàn Y Nghiên vừa nói với tôi, chứ nếu không chúng tôi cũng không biết… Bùi Kỷ Trung, lần này xem như cậu đã giao lưu thành công rồi đấy…”
Ái Sa nói xong, bọn con trai xung quanh kêu ồ lên một tiếng!
Lúc này tôi tiếc không có một cái lỗ chui xuống, nhưng Ái Sa nắm chặt tay tôi, khiến tôi chẳng nhúc nhích nổi.
Tôi càng không dám nhìn mặt Bùi Kỷ Trung, tôi biết tỏng tòng tong, bây giờ mặt cậu ta đang vênh lên.
Cuối cùng, cậu ta đã đạt được mục đích rồi.
“Này!” Ái Sa bóp mạnh tay tôi, khẽ rít qua tai tôi: “Nói gì đi chứ?”
Xem ra hôm nay không thừa nhận cũng không được rồi, tuy sĩ diện rất quan trọng, nhưng “danh tiết” còn quan trọng hơn, thôi đành vậy, tôi đành liều thôi.
Tôi hít thật sâu, cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt ngẩng lên nhìn Bùi Kỷ Trung.
“Để tôi hỏi đ
đã, Y Nghiên… có thật không?” Không biết Tống Triết Dân đã đứng bên cạnh Bùi Kỷ Trung từ lúc nào.
“Này, Tống Triết Dân, cậu làm gì thế? Cậu không nghe bạn gái của tôi nói rõ rồi sao?”
Bùi Kỷ Trung đẩy Tống Triết Dân sang bên.
Xem ra Triết Dân rất bực tức: “Tôi chưa nói chuyện với cậu, tôi đang nói với Y Nghiên, Y Nghiên, có đúng là cậu đã chấp nhận Kỷ Trung không?”
Ánh mắt của Tống Triết Dân khiến tôi không dám nhìn vào cậu ta.
“Đúng vậy…” Tôi nói.
“Có nghe thấy chưa, bạn gái của tôi đã nói rồi, sau này cậu đừng tìm bạn gái của tôi nữa đấy nhé.”
“Cậu thật lòng với cậu ta sao?”
“Vâng.” Tôi lại gật đầu.
Đến lúc này không đợi Bùi Kỷ Trung nói g
Nhưng nếu là hình đêm hôm qua tôi đưa Bùi Kỷ Trung về nhà…
“Xem ra mối quan hệ giữa hai người tiến triển cũng tốt lắm? Trước tiên là cùng xem ca nhạc, xem xong về nhà. Xem ra, cậu ta đã qua đêm trong nhà cậu.” Ái Sa thì thầm bên tai tôi.
“Không phải như cậu tưởng tượng đâu.”
“Tôi tưởng tượng cái gì? Đây rõ ràng là sự thực. Tấm hình này sẽ làm chứng.”
“Hôm qua vì Bùi Kỷ Trung bệnh, mình mới đưa cậu ấy về nhà! Còn cậu thì lại nghĩ lệch lạc đi.”
Tôi rất uất ức nên cảm thấy nhất thời không thể nào giải thích ngay được.
Tôi càng nghĩ càng thấy tức giận, toàn là do Bùi Kỷ Trung cả.
“Cậu nghĩ xem nếu như tôi post những tấm hình này lên mạng nội bộ của trường Thừa Nguyên, chắc là cậu sẽ bị bọn con gái trong trường ám sát mất.”
“Hừ! Muốn uy hiếp mình sao? Tụi nó có liên quan gì đến mình? Mình còn có Triết Dân bảo vệ, Triết Dân đã nói rồi, nếu có ai dám bắt nạt mình, cậu ấy sẽ bảo vệ.” Tôi cố ý đem Triết Dân ra chọc giận nó.
Quả nhiên Ái Sa tái xanh mặt, nghiến răng nói: “Triết Dân nói với cậu như thế à? Có phải cậu bịa ra để gạt tôi không?”
“Đúng vậy, chính Triết Dân đã nói, thế thì làm sao? Không tin cậu hãy đi hỏi cậu ấy đi.”
“Hay lắm, cậu giỏi lắm. Dù cậu không sợ bọn con gái, nhưng còn bố mẹ cậu? Nếu tôi rửa một trong những tấm hình này rồi gửi cho họ xem thì sao?”
Không ngờ Ái Sa đem bố mẹ tôi ra uy hiếp tôi, tim tôi đánh thình một tiếng, nếu bố mẹ tôi biết, chắc chắn sẽ lớn chuyện.
Xưa nay bố mẹ tôi rất bảo thủ, tôi không biết họ sẽ phản ứng gì khi nghe Bùi Kỷ Trung đã qua đêm trong nhà tôi.
“Vậy cậu muốn thế nào?” Tôi trừng mắt nhìn Ái Sa.
Đêm qua tôi đã quá sơ hở, lúc về nhà tôi cũng không để ý xung quanh có người quen hay không. Tôi không ngờ Ái Sa lại chụp lén tôi với Bùi Kỷ Trung.
“Nếu cậu bảo mình không bám lấy Bùi Kỷ Trung nữa, được thôi, sau này mình mặc kệ cậu ta.”
Tôi vừa nói vừa nghĩ bụng, không biết nó còn giở trò gì nữa.
Chả lẽ nó bảo tôi từ nay về sau không được bám lấy Bùi Kỷ Trung và Triết Dân nữa? Chắc là tôi ngày càng nổi tiếng trong trường, nó chỉ ghen tức mà thôi, con gái bao giờ cũng ích kỷ như thế.
“Sai rồi, tôi muốn cậu từ nay trở đi đừng bám lấy Tống Triết Dân nữa. Còn Bùi Kỷ Trung…”
Nhỏ ngừng một hồi.
“Bùi Kỷ Trung thế nào? Cậu nói đi, mình không thể qua lại với cậu ta phải không? Mình ok ngay.”
Tôi tưởng rằng từ nay về sau Ái Sa không muốn tôi đi bẹn cạnh Bùi Kỷ Trung nữa, nhưng câu nói sau cùng của nhỏ khiến tôi ngừng thở đến mấy giây.
“Không, tôi muốn từ nay về sau cậu chính thức qua lại với Bùi Kỷ Trung, đồng thời phải tỏ rõ thái độ và lập trường với Triết Dân.”
“Cái gì?”
Muốn tôi chính thức qua lại với Bùi Kỷ Trung, lại còn nói rõ ràng với Triết Dân.
Điều này khiến tôi hoàn toàn bất ngờ, tôi ngỡ sau này mình có thể sanh chính ngôn thuận thoát khỏi Bùi Kỷ Trung rồi.
Chương 7: Sao cơ? Tôi sẽ làm bạn với Bùi Kỷ Trung?
“Thế nào? Đồng ý không? Nếu không trả lời, đến khi vào lớp rồi, tôi sẽ không cho cậu cơ hội đâu. Nhưng nếu đồng ý, tôi sẽ xóa những tấm hình này trước mặt cậu.”
Ái Sa lại giơ điện thoại lên trước mặt tôi.
Ôi! Tức chết đi được! Có hứa hay không?
Nếu hứa, ba năm trung học của tôi sẽ chìm trong bóng tối.
Nhưng nếu không hứa, đêm nay chắc tôi khỏi về nhà. Làm sao đây?
Chỉ có hứa sẽ làm bạn với Bùi Kỷ Trung, dù sao cũng không phải là thật, tôi đâu có thích cậu ta nhưng còn cách nào nữa đâu, chỉ đành qua phen này, tọi sẽ nghĩ cách thoát khỏi biển khổ.
“Được thôi.” Tôi miễn cưỡng đáp một câu.
“Được.” Ái Sa tỏ vẻ đắc ý: “Nói rõ rồi đấy nhé, cậu phải thừa nhận trước mặt mọi người, nhất là với Triết Dân.”
“Ừ.” Tôi lí nhí đáp.
“Được, bây giờ đi thôi.” Ái Sa kéo tôi đi.
“Khoan đã.” Tôi gượng lại, “Cậu phải xóa những tấm hình này trước mặt mình đã.”
“Vậy cậu xem cho kỹ nhé! Tôi xóa đây…” Nói xong, Ái Sa xóa từng tấm trước mặt tôi.
“Được chưa nào?” Ái Sa đưa điện thoại cho tôi.
Tôi thấy đúng là cô nàng đã xóa hết.
“Ái Sa, cậu có giữ lại bản copy không đó?” Tôi lo lắng hỏi.
“Trong điện thoại làm sao giữ lại bản copy?”
Tôi nghĩ ngợi, nếu có cách copy tôi cũng không rõ, nhưng bây giờ chỉ đành đi được bước nào hay bước đó. Tôi nắm chắc nắm đấm, Bùi Kỷ Trung, cậu đợi đấy, chừng nào mình tự do trở lạoi, mình sẽ nghĩ cách trừng trị cậu, lần này toàn là do cậu hại mình cả!
“Được thôi, bây giờ đi theo tôi.” Ái Sa nắm tay tôi.
“Tại sao mình phải đi theo cậu?” Tôi vẫn đứng yên.
“Thì bây giờ cậu phải đi nói với mọi người là cậu chính thức làm bạn gái Bùi Kỷ Trung.”
“Hả, không cần đâu, mình nói với Bùi Kỷ Trung là được rồi.”
Tôi không chịu đi.
“Không được, cậu không nói trước mặt tôi với Triết Dân, làm sao bọn này biết cậu chính thức qua lại với Bùi Kỷ Trung?”
“Dễ lắm, cậu hỏi Bùi Kỷ Trung là biết ngay mà.”
“Hỏi Bùi Kỷ Trung? Hỏi cũng bằng không. Cậu ta vốn tự cho mình là bạn trai của cậu mà.”
“Vậy không được sao?”
“Đương nhiên là không được, mục đích của tôi là muốn Triết Dân biết cậu chính thức qua lại với Bùi Kỷ Trung! Cậu còn chưa hiểu sao?” Nhỏ ghé sát mặt tôi.
Đừng mà… Triết Dân… Xem ra hai chúng tôi không có duyên phận rồi! Nhưng mình vẫn mãi nhớ cậu! Mình chỉ yêu mình cậu. Tôi tự thề trong lòng.
Tôi bị Ái Sa lôi vào lớp.
Bọn con gái ngạc nhiên nhìn chúng tôi, tôi biết, bọn chúng đang thấy lạ, tại sao bình thường tôi với Ái Sa đối đầu nhau, hôm nay lại tay trong tay?
Ôi, có ai hiểu lòng tôi?
“Bùi Kỷ Trung.” Tôi nghe Ái Sa kêu lớn.
Bùi Kỷ Trung bước tới, sau lưng là một đám con trai.
“Bùi Kỷ Trung, thì ra cậu có chuyện giấu cả lớp…” Ái Sa tỏ vẻ nghịch ngợm.
Thật là tởm lợm.
“Tôi giấu chuyện gì?” Bùi Kỷ Trung ngạc nhiên hỏi.
“Thì ra cậu chính thức qua lại với Hàn Y Nghiên! Hàn Y Nghiên vừa nói với tôi, chứ nếu không chúng tôi cũng không biết… Bùi Kỷ Trung, lần này xem như cậu đã giao lưu thành công rồi đấy…”
Ái Sa nói xong, bọn con trai xung quanh kêu ồ lên một tiếng!
Lúc này tôi tiếc không có một cái lỗ chui xuống, nhưng Ái Sa nắm chặt tay tôi, khiến tôi chẳng nhúc nhích nổi.
Tôi càng không dám nhìn mặt Bùi Kỷ Trung, tôi biết tỏng tòng tong, bây giờ mặt cậu ta đang vênh lên.
Cuối cùng, cậu ta đã đạt được mục đích rồi.
“Này!” Ái Sa bóp mạnh tay tôi, khẽ rít qua tai tôi: “Nói gì đi chứ?”
Xem ra hôm nay không thừa nhận cũng không được rồi, tuy sĩ diện rất quan trọng, nhưng “danh tiết” còn quan trọng hơn, thôi đành vậy, tôi đành liều thôi.
Tôi hít thật sâu, cố nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt ngẩng lên nhìn Bùi Kỷ Trung.
“Để tôi hỏi đ
đã, Y Nghiên… có thật không?” Không biết Tống Triết Dân đã đứng bên cạnh Bùi Kỷ Trung từ lúc nào.
“Này, Tống Triết Dân, cậu làm gì thế? Cậu không nghe bạn gái của tôi nói rõ rồi sao?”
Bùi Kỷ Trung đẩy Tống Triết Dân sang bên.
Xem ra Triết Dân rất bực tức: “Tôi chưa nói chuyện với cậu, tôi đang nói với Y Nghiên, Y Nghiên, có đúng là cậu đã chấp nhận Kỷ Trung không?”
Ánh mắt của Tống Triết Dân khiến tôi không dám nhìn vào cậu ta.
“Đúng vậy…” Tôi nói.
“Có nghe thấy chưa, bạn gái của tôi đã nói rồi, sau này cậu đừng tìm bạn gái của tôi nữa đấy nhé.”
“Cậu thật lòng với cậu ta sao?”
“Vâng.” Tôi lại gật đầu.
Đến lúc này không đợi Bùi Kỷ Trung nói g