khi ngồi gần Tiểu Phong_không lẽ, không, không bao giờ, cậu ấy là con trai mà, chắc cậu bị bệnh nên mới thế, về đến nhà phải gọi bác sĩ riêng khám ngay thôi.
-Cậu cảm thấy cô đơn phải không?_Tiểu Phong chợt lên tiếng khiến Gia Kiệt giật mình.Không phải chứ, lúc nãy cậu cứ tưởng cậu ấy không hiểu cậu chứ, sao lại có thể…..
-Phải không?Tuy tôi không hiểu cảm giác đó của cậu như thế nào vì từ nhỏ tôi có cha mẹ yêu thương, mặc dù họ không ở gần tôi nhưng họ luôn dành thật nhiều thời gian về Việt Nam thăm tôi, còn cậu chắc bố mẹ cậu bận quá nên không có nhiều thời gian cho cậu, có lẽ cảm giác cô đơn trong cậu lớn lắm…_Tiểu Phong khẽ thở dài, ánh mắt cô nhìn vào một khoảng xa xăm nào đó, tại sao khi Gia Kiệt buồn tim cô lại nhói thế này chứ, có lẽ cô thực sự xem cậu ta là bạn nên tim mới vậy thôi.Trái tim quả là phiền phức_Tiểu Phong phủ nhận
-Cảm ơn_Gia Kiệt khẽ lên tiếng
-Chuyện gì cơ?_Tiểu Phong hỏi
-Cảm ơn đã hiểu.Nhưng sao cậu biết bố mẹ tôi không có nhiều thời gian dành cho tôi
-Bình thường thôi, mà chuyện đó sau này cậu sẽ biết, bây giờ tôi chưa muốn nói
-Hì, vậy sao?Tôi đang rất tò mò đây, có thể cậu là con của một thương gia thành đạt
-Gần đúng.Nhưng đừng tò mò quá mà sai người điều tra tôi.Tôi dám bảo đảm với cậu rằng:cậu sẽ chẳng tìm ra manh mối gì về tôi đâu
-Vậy sao?Thử nhé.Cậu dám cược không?
-Cược?Ok, cậu muốn cược gì?
-Tôi chưa rõ, theo cậu tôi nên lấy cái gì để làm vật cược đây
-Một bữa ăn thì sao?
-Một bữa ăn?
-Đúng vậy.Thứ đó không tồi đâu, đừng xem là nó tầm thường.Một bữa ăn do chính tay tôi nấu rất đáng được thưởng thức đấy, nó trị giá khoảng 426.95 đô la Mỹ.
-Nghĩa là khoảng 9 triệu tiền Việt Nam?
-Ừm, có lẽ vậy.Một bữa ăn dành cho 2 người.Nếu thắng anh có thể mời thêm một người bạn nữa đến ăn.Thế nào?_Tiểu Phong nhún vai
-Quyết định thế đi.Tôi muốn biết tài năng nấu nướng của cô đạt đến trình độ nào rồi mà cô có thể tự tin như vậy.
-Ok, tôi sẵn sàng chờ.Nhưng nếu người thua là anh thì…..
-Thì sao?
-Thì xem ra thiếu gia của tập đoàn ô tô CGK* phải đích thân vào bếp rồi
-Tôi sao?
Tiểu Phong khẽ gật đầu, cô cảm thấy thú vị, để một thiếu gia như Gia Kiệt vào bếp quả là chuyện khó hơn hái sao trên trời vì vốn dĩ cậu ta không biết nấu ăn, nhưng xem ra lần này một thiếu gia như cậu ta phải bước chân vào bếp rồi.Điều này quả rất hấp dẫn.!
-Cậu đang đùa?
-Nhìn mặt tôi giống đùa sao?
-Nhưng….tôi…tôi.._Gia Kiệt tỏ ra lúng túng,vốn dĩ cậu chẳng biết nấu ăn, sao lại đặt chân vào bếp được chứ.Mà nhìn vẻ mặt của Tiểu Phong rất chắc chắn, cậu lại là người trong giới thương nhân, nhìn vào mắt Tiểu Phong cậu có thể thấy được sự chắc thắng trong cậu ta, vậy thì làm sao có thể bảo đảm rằng cậu sẽ thắng Tiểu Phong được nhưng nếu thua thì….
-Tôi biết cậu đang nghĩ gì.Cậu không biết nấu ăn, và cái đề nghị mà tôi đặt ra có lẽ quá khó…
-Ai bảo là nó khó chứ_Gia Kiệt cắt ngang, mặc dù cậu không biết nấu thật nhưng nếu chấp nhận rằng cái đề nghị đó khó thì thật mất mặt.
-Vậy xem ra là nó không nhằm nhò gì đối với cậu rồi.Thế thì quyết định vậu đi_Tiểu Phong khẽ cười.
Gia Kiệt không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, cậu trả lại cho không gian cái cảm giác yên ắng lúc đầu.Rồi chợt như tự động viên bản thân đồng thời để đưa bản thân ra khỏi cái suy nghĩ vớ vẫn của mình, cậu tự nhủ thầm: Châu Gia Kiệt, có lẽ mày nên bắt đầu học tạm nấu món gì đó vậy.
-Nè_Tiểu Phong lên tiếng rồi chia ra trước mặt Gia Kiệt những viên kẹo ngọt hình trái tim rất đẹp
-Gì đây?_Gia Kiệt nhíu mày
-Kẹo, nó sẽ giúp cậu cảm thấy ngọt ngào.
-Là sao?
-Chẳng phải cậu đang cô đơn sao?Cảm giác đó có lẽ khiến cậu cảm thấy ngh
nghẹn đắng và trống trãi, tôi đoán vậy.Tôi vừa nghe cậu tâm sự nên đã giải quyết giúp cậu phần nào sự trống trãi rồi, còn cái nghẹn đắng thì….ăn đi
-Cảm ơn_Gia Kiệt đón lấy chiếc kẹo nhưng cậu không bóc nó ra chỉ cầm rồi tự mỉm cười
-Không ăn à?
-Không
-Cậu không thích nó?
-Không
-Hay là ăn kẹo bạc hà nhé!
-Kẹo bạc hà?
-Ừ, thứ tôi thích nhất đấy_Tiểu Phong lại mỉm cười rồi chìa cho Gia Kiệt vài cái kẹo bạc hà
-Cậu cũng thích nó à?_Gia Kiệt vừa hỏi vừa đưa tay đón nhận những chiếc kẹo từ tay Tiểu Phong
-Ừ.Nói vậy là cậu cũng thích nó rồi
-Ừm, tôi cũng thích nó
-Tôi thích cái cảm giác mát lạnh có trong nó
-Vậy à.Có vẻ chúng ta cùng chung điểm này đấy
-Thật à?
-Ừm
Cậu trả lời của Gia Kiệt vừa dứt, khoảng không gian tỉnh lặng lại bao trùm lấy hai người.Ở đằng xa, sau một khúc cây gần đó, một người con trai mỉm cười, khẽ thì thầm:”Có khi nào chàng trai này là nửa kia của cậu không nhỉ, Tiểu Phong thân yêu?”Rồi ngay sau suy nghĩ đó, người con trai đưa chiếc máy ảnh lên:Tách!_Một tấm ảnh tuyệt đẹp, một tên con trai và một người con gái giả trai ngồi cạnh nhau cùng nhâm nhi thứ gì đó.
-Nè, về thôi_Tiếng Tiểu Tuyết vang lên, phá tan cái không gian yên bình giữa Tiểu Phong và Gia Kiệt
-Ừ_Cả hai trả lời
-Hợp nhau dữ_Tiểu Tuyết mỉm cười trêu bạn
-Muốn gì vậy?_Tiểu Phong gio tay hình nắm đấm dọa bạn
-Cũng không biết nữa.Nhưng chắc muốn sống_Tiểu Tuyết nhỉ nhảnh trả lời
-Yahhhhhh_Tiểu Phong gắt
-Thôi không đùa nữa, ra xe nhanh đi mọi người đang đợi_Tiểu Tuyết giục
-Ừm, biết rồi_Tiểu Phong phụng phịu
-Tình bạn giữa các cậu có cái gì đó rất giống với tình bạn giữa những người con gái nhỉ?_Gia Kiệt lên tiếng
Bốp
-Cậu điên à?Sao lại đánh tôi_Gia Kiệt vừa xoa đầu vừa gắt
-Muốn chết hay sao mà nói bọn tôi giống con gái vậy?_Tiểu Phong hậm hực
-Tôi đâu có nói thế, tôi chỉ là…
-Về_Tiểu Phong không cần chờ Gia Kiệt giải thích liền cắt ngang rồi bước thạt nhanh về sân trước của cô nhi viện
-Tạm biệt các con nhé!_Dì Phương tỏ vẻ luyến tiết
-Vâng, tạm biệt gì.Chúng con sẽ đến lại mà_Tiểu Tuyết nhẹ nói
-Chị Đan Đan và chị Tiểu Vy_Một em bé từ trong đám trẻ lên tiếng
-Gì hả nhóc?_Tiểu Vy âu yếm
-Lần sau chị đến đưa cả chị Tiểu Tuyết và Tiểu Phong đến luôn nhé!_mắt đứa bé đó long lanh
-Phải đó hai chị, hai chị đưa hai chị đó đến luôn nhé!_Cả lũ trẻ nhao nhao
-Ừ, chị biết rồi.Nhất định chị sẽ đưa họ tới vào lần sau_Tiểu Vy cười nói
-Cảm ơn chị Tiểu Vy và chị Đan Đan nhiều_Lũ trẻ nũng nịu
-Ừ, thôi tạm biệt các nhóc_Tiểu Vy và Tiểu Đan vẫy vẫy tay tạm biệt
-Tạm biệt_Những người còn lại cũng vẫy tay chào tạm biệt rồi nhanh chóng lên xe.Hai chiếc xe Lamborghini aventador trắng từ từ khuất dạng sau con đường, những tia nắng hoàng hôn cuối ngày tắt dần
Tại chi nhánh của tập đoàn “DNK*” ở Việt Nam:
-Con nhỏ đó….Từ giờ không thể để nó yên được nữa_Giọng của đại tiểu thư tập đoàn trang sức nổi tiếng ở Anh_Đào Nhã Uyên vang lên đầy đay nghiến và tức giận sau khi xem qua một loạt các hình ảnh hạnh phúc giữa Tiểu Đan và Thiên Lâm
-Quản lí Kim_Giọng của Nhã Uyên lại một lần nữa vang lên
-Vâng, thưa tiểu thư.Tiểu thư có gì sai bảo
-Thuê người xử đẹp nhỏ này cho tôi_Nhã Uyên ra lệnh rồi đẩy tấm hình của Tiểu Đan ra trước mặt người phụ nữ
-Cậu cảm thấy cô đơn phải không?_Tiểu Phong chợt lên tiếng khiến Gia Kiệt giật mình.Không phải chứ, lúc nãy cậu cứ tưởng cậu ấy không hiểu cậu chứ, sao lại có thể…..
-Phải không?Tuy tôi không hiểu cảm giác đó của cậu như thế nào vì từ nhỏ tôi có cha mẹ yêu thương, mặc dù họ không ở gần tôi nhưng họ luôn dành thật nhiều thời gian về Việt Nam thăm tôi, còn cậu chắc bố mẹ cậu bận quá nên không có nhiều thời gian cho cậu, có lẽ cảm giác cô đơn trong cậu lớn lắm…_Tiểu Phong khẽ thở dài, ánh mắt cô nhìn vào một khoảng xa xăm nào đó, tại sao khi Gia Kiệt buồn tim cô lại nhói thế này chứ, có lẽ cô thực sự xem cậu ta là bạn nên tim mới vậy thôi.Trái tim quả là phiền phức_Tiểu Phong phủ nhận
-Cảm ơn_Gia Kiệt khẽ lên tiếng
-Chuyện gì cơ?_Tiểu Phong hỏi
-Cảm ơn đã hiểu.Nhưng sao cậu biết bố mẹ tôi không có nhiều thời gian dành cho tôi
-Bình thường thôi, mà chuyện đó sau này cậu sẽ biết, bây giờ tôi chưa muốn nói
-Hì, vậy sao?Tôi đang rất tò mò đây, có thể cậu là con của một thương gia thành đạt
-Gần đúng.Nhưng đừng tò mò quá mà sai người điều tra tôi.Tôi dám bảo đảm với cậu rằng:cậu sẽ chẳng tìm ra manh mối gì về tôi đâu
-Vậy sao?Thử nhé.Cậu dám cược không?
-Cược?Ok, cậu muốn cược gì?
-Tôi chưa rõ, theo cậu tôi nên lấy cái gì để làm vật cược đây
-Một bữa ăn thì sao?
-Một bữa ăn?
-Đúng vậy.Thứ đó không tồi đâu, đừng xem là nó tầm thường.Một bữa ăn do chính tay tôi nấu rất đáng được thưởng thức đấy, nó trị giá khoảng 426.95 đô la Mỹ.
-Nghĩa là khoảng 9 triệu tiền Việt Nam?
-Ừm, có lẽ vậy.Một bữa ăn dành cho 2 người.Nếu thắng anh có thể mời thêm một người bạn nữa đến ăn.Thế nào?_Tiểu Phong nhún vai
-Quyết định thế đi.Tôi muốn biết tài năng nấu nướng của cô đạt đến trình độ nào rồi mà cô có thể tự tin như vậy.
-Ok, tôi sẵn sàng chờ.Nhưng nếu người thua là anh thì…..
-Thì sao?
-Thì xem ra thiếu gia của tập đoàn ô tô CGK* phải đích thân vào bếp rồi
-Tôi sao?
Tiểu Phong khẽ gật đầu, cô cảm thấy thú vị, để một thiếu gia như Gia Kiệt vào bếp quả là chuyện khó hơn hái sao trên trời vì vốn dĩ cậu ta không biết nấu ăn, nhưng xem ra lần này một thiếu gia như cậu ta phải bước chân vào bếp rồi.Điều này quả rất hấp dẫn.!
-Cậu đang đùa?
-Nhìn mặt tôi giống đùa sao?
-Nhưng….tôi…tôi.._Gia Kiệt tỏ ra lúng túng,vốn dĩ cậu chẳng biết nấu ăn, sao lại đặt chân vào bếp được chứ.Mà nhìn vẻ mặt của Tiểu Phong rất chắc chắn, cậu lại là người trong giới thương nhân, nhìn vào mắt Tiểu Phong cậu có thể thấy được sự chắc thắng trong cậu ta, vậy thì làm sao có thể bảo đảm rằng cậu sẽ thắng Tiểu Phong được nhưng nếu thua thì….
-Tôi biết cậu đang nghĩ gì.Cậu không biết nấu ăn, và cái đề nghị mà tôi đặt ra có lẽ quá khó…
-Ai bảo là nó khó chứ_Gia Kiệt cắt ngang, mặc dù cậu không biết nấu thật nhưng nếu chấp nhận rằng cái đề nghị đó khó thì thật mất mặt.
-Vậy xem ra là nó không nhằm nhò gì đối với cậu rồi.Thế thì quyết định vậu đi_Tiểu Phong khẽ cười.
Gia Kiệt không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, cậu trả lại cho không gian cái cảm giác yên ắng lúc đầu.Rồi chợt như tự động viên bản thân đồng thời để đưa bản thân ra khỏi cái suy nghĩ vớ vẫn của mình, cậu tự nhủ thầm: Châu Gia Kiệt, có lẽ mày nên bắt đầu học tạm nấu món gì đó vậy.
-Nè_Tiểu Phong lên tiếng rồi chia ra trước mặt Gia Kiệt những viên kẹo ngọt hình trái tim rất đẹp
-Gì đây?_Gia Kiệt nhíu mày
-Kẹo, nó sẽ giúp cậu cảm thấy ngọt ngào.
-Là sao?
-Chẳng phải cậu đang cô đơn sao?Cảm giác đó có lẽ khiến cậu cảm thấy ngh
nghẹn đắng và trống trãi, tôi đoán vậy.Tôi vừa nghe cậu tâm sự nên đã giải quyết giúp cậu phần nào sự trống trãi rồi, còn cái nghẹn đắng thì….ăn đi
-Cảm ơn_Gia Kiệt đón lấy chiếc kẹo nhưng cậu không bóc nó ra chỉ cầm rồi tự mỉm cười
-Không ăn à?
-Không
-Cậu không thích nó?
-Không
-Hay là ăn kẹo bạc hà nhé!
-Kẹo bạc hà?
-Ừ, thứ tôi thích nhất đấy_Tiểu Phong lại mỉm cười rồi chìa cho Gia Kiệt vài cái kẹo bạc hà
-Cậu cũng thích nó à?_Gia Kiệt vừa hỏi vừa đưa tay đón nhận những chiếc kẹo từ tay Tiểu Phong
-Ừ.Nói vậy là cậu cũng thích nó rồi
-Ừm, tôi cũng thích nó
-Tôi thích cái cảm giác mát lạnh có trong nó
-Vậy à.Có vẻ chúng ta cùng chung điểm này đấy
-Thật à?
-Ừm
Cậu trả lời của Gia Kiệt vừa dứt, khoảng không gian tỉnh lặng lại bao trùm lấy hai người.Ở đằng xa, sau một khúc cây gần đó, một người con trai mỉm cười, khẽ thì thầm:”Có khi nào chàng trai này là nửa kia của cậu không nhỉ, Tiểu Phong thân yêu?”Rồi ngay sau suy nghĩ đó, người con trai đưa chiếc máy ảnh lên:Tách!_Một tấm ảnh tuyệt đẹp, một tên con trai và một người con gái giả trai ngồi cạnh nhau cùng nhâm nhi thứ gì đó.
-Nè, về thôi_Tiếng Tiểu Tuyết vang lên, phá tan cái không gian yên bình giữa Tiểu Phong và Gia Kiệt
-Ừ_Cả hai trả lời
-Hợp nhau dữ_Tiểu Tuyết mỉm cười trêu bạn
-Muốn gì vậy?_Tiểu Phong gio tay hình nắm đấm dọa bạn
-Cũng không biết nữa.Nhưng chắc muốn sống_Tiểu Tuyết nhỉ nhảnh trả lời
-Yahhhhhh_Tiểu Phong gắt
-Thôi không đùa nữa, ra xe nhanh đi mọi người đang đợi_Tiểu Tuyết giục
-Ừm, biết rồi_Tiểu Phong phụng phịu
-Tình bạn giữa các cậu có cái gì đó rất giống với tình bạn giữa những người con gái nhỉ?_Gia Kiệt lên tiếng
Bốp
-Cậu điên à?Sao lại đánh tôi_Gia Kiệt vừa xoa đầu vừa gắt
-Muốn chết hay sao mà nói bọn tôi giống con gái vậy?_Tiểu Phong hậm hực
-Tôi đâu có nói thế, tôi chỉ là…
-Về_Tiểu Phong không cần chờ Gia Kiệt giải thích liền cắt ngang rồi bước thạt nhanh về sân trước của cô nhi viện
-Tạm biệt các con nhé!_Dì Phương tỏ vẻ luyến tiết
-Vâng, tạm biệt gì.Chúng con sẽ đến lại mà_Tiểu Tuyết nhẹ nói
-Chị Đan Đan và chị Tiểu Vy_Một em bé từ trong đám trẻ lên tiếng
-Gì hả nhóc?_Tiểu Vy âu yếm
-Lần sau chị đến đưa cả chị Tiểu Tuyết và Tiểu Phong đến luôn nhé!_mắt đứa bé đó long lanh
-Phải đó hai chị, hai chị đưa hai chị đó đến luôn nhé!_Cả lũ trẻ nhao nhao
-Ừ, chị biết rồi.Nhất định chị sẽ đưa họ tới vào lần sau_Tiểu Vy cười nói
-Cảm ơn chị Tiểu Vy và chị Đan Đan nhiều_Lũ trẻ nũng nịu
-Ừ, thôi tạm biệt các nhóc_Tiểu Vy và Tiểu Đan vẫy vẫy tay tạm biệt
-Tạm biệt_Những người còn lại cũng vẫy tay chào tạm biệt rồi nhanh chóng lên xe.Hai chiếc xe Lamborghini aventador trắng từ từ khuất dạng sau con đường, những tia nắng hoàng hôn cuối ngày tắt dần
Tại chi nhánh của tập đoàn “DNK*” ở Việt Nam:
-Con nhỏ đó….Từ giờ không thể để nó yên được nữa_Giọng của đại tiểu thư tập đoàn trang sức nổi tiếng ở Anh_Đào Nhã Uyên vang lên đầy đay nghiến và tức giận sau khi xem qua một loạt các hình ảnh hạnh phúc giữa Tiểu Đan và Thiên Lâm
-Quản lí Kim_Giọng của Nhã Uyên lại một lần nữa vang lên
-Vâng, thưa tiểu thư.Tiểu thư có gì sai bảo
-Thuê người xử đẹp nhỏ này cho tôi_Nhã Uyên ra lệnh rồi đẩy tấm hình của Tiểu Đan ra trước mặt người phụ nữ