'> Im lặng…
– Các cậu muốn bị trừ điểm thành tích không? Tớ rất sẵn lòng đấy!
Chương 12: Muốn ăn ổi không?
Vừa kết thúc buổi học, cả bọn đã kéo nhau ra về. Hôm nay tự dưng ngẫu hứng rủ nhau cùng đi về để cho tăng thêm thứ gọi là sự thân thiết giữa bạn bè. Cả bọn vừa đi vừa cười nói rôm rả, những làn gió nhẹ thoảng qua khẽ làm tóc của lũ con gái giao động. Tiếng bước chân lộm cộm trên nền đá hoa. Một buổi trưa thanh bình!
Cho ta rút lại câu vừa nãy…
Buổi trưa thanh bình ư…
Hơi bị xa vời quá đấy…
Từ đằng xa, những đôi mắt của bọn nó đã sáng rực rỡ khi nhìn thấy “các em ổi” lủng la lủng lẳng trên mấy cành cây. Ngay lập tức từ miệng đứa nào cũng chảy ra một chất lỏng sóng sánh mà chúng ta quen gọi là…nước dãi!
Mạnh Hùng xoa xoa bụng, nơi cái bào tử đang gào thét dữ dội, nói :
– Đứa nào muốn ăn ổi, giơ tay!
Đồng loạt cả lũ giơ tay, vẻ mặt háo hức, chuẩn bị cho một kế hoạch.
Xin cho 15 phút để bàn bạc…
Xì xà xì xù …
Cuối cùng qua biểu quyết, Mạnh Hùng được giao cho một trọng trách cao cả là trèo lên cây và ném ổi xuống. Cậu thoăn thoắt trèo lên rồi đưa tay với lấy chùm ổi thứ nhất…
– Ném xuống cho tớ nào, cho tớ. Cả bọn nhao nhao hết cả lên
Mạnh Hùng ra kí hiệu im lặng, nói nhỏ :
– Suỵt, khẽ thôi, chủ nhà mà phát hiện ra là chết cả lũ đấy!
Đứa nào đứa nấy tự biết điều mà ngậm miệng. Mạnh Hùng ném ổi xuống, cả bọn chen lấn nhau lấy. Nhưng có vẻ hôm nay ông trời không ưu ái cho bọn nó cho lắm nên con chó của chủ nhà đã phát hiện ra cả lũ nhờ tiếng động lúc nãy.
GRỪM, GRỪM, GÂU GÂU…
Cả lũ tái mét mặt, Mạnh Hùng vội nhảy xuống đất. Thật không may cái cổng của nhà đó lại không đóng, con chó lao ra, sủa ầm ĩ rồi đuổi theo. Tất cả thành viên lớp 10A hoảng hốt thật sự, chạy toán loạn. Cái này phải gọi là : ” Vì tính mạng nhỏ bé của mình nên quên bạn bè”. Con chó đâu chịu buông tha, cả bọn càng chạy nó càng đuổi theo để “bắt trộm”. Cuối cùng ông trời cũng thương tụi nó, con chó thấm mệt nên chạy về nhà. Tụi nó đứng thở dốc, Mạnh Hùng thì thảm thương hơn, đôi dép mới mua hôm qua của cậu giờ đã xước te tua. Mạnh Hùng khóc không thành tiếng. Trong thâm tâm, đứa nào cũng “giận” con chó.
Ơ, sao lại giận con chó. Nó làm đúng nghĩa vụ của mình mà!
Chương 13: Xời, vẽ ư, chuyện nhỏ!
Hôm nay cả bọn với gương mặt thảm sầu bước vào lớp…
Tâm trạng ”mỗi ngày đến trường là một niềm vui” chắc bị gió cuốn phăng đi rồi…
Mạnh Hùng mặt mày bí xị, miệng không thể nở ra một nụ cười tươi tắn như hằng ngày! Vì sao ư? Hôm qua, cậu đã được ” mẫu hậu” cho diện kiến “đồ long đao” do chính tay mẹ cậu bẻ ngoài bờ rào. “Em dép te tua” được yết kiến “mẫu hậu” trong trình trạng không thể thê thảm hơn.
Thảm !
Linh Chi buông một câu chạm đến nỗi đau xót xa của cả bọn :
– Hôm qua, chạy ma-ra- tông có giảm được kg nào không?
Hết thảm đến mếu!
Tiết Mỹ thuật…
– Hôm nay các em sẽ vẽ tranh đề tài tự do, vì vậy các em làm việc theo nhóm 4 để tìm ý tưởng thích hợp! Tiếng cô Trang vang lên.
Tụi nó cười khoái chí, liền quay ngang quay ngửa làm việc ngay. Ai cũng bàn tán xôn xao, tìm ý tưởng. Cô Trang vỗ vỗ tay rồi hỏi :
– Các em đã tìm được ý tưởng nào chưa?
– Em, em có ý tưởng rồi cô ơi!
– Nào, mời Thế Bảo.
– Dạ thưa cô ý tưởng của bọn em là nếu vẽ phong cảnh thì sẽ vẽ ở :
+ Nhà hoang.
+ Nghĩa địa.
…
Trời ơi, tôi có nghe nhầm không vậy nè.
Cô biết tính hay đùa của tụi nó nhưng cũng chưa nghĩ đến hoàn cảnh này bao giờ, cô sững người rồi nghiêm giọng :
– Thế Bảo, vào vấn đề chính đi!
Thế Bảo gãi đầu, phân bua :
– Thưa cô, đó ý kiến của nhóm em.
3 người trong nhóm còn lại cũng gật đầu lia lịa. Bó tay!
Soạt soạt…
Tiếng ngòi bút vẽ sột soạt trên tờ giấy A4…
Bây giờ trông đứa nào cũng chăm chú để làm theo lời cô dạy ” nhập tâm vào tranh”
…
15 phút sau…
Mấy đứa ở tổ 1 đã vẽ xong và háo hức đem tranh lên nộp. Cô giáo lấy tranh nhìn
Cô chấm điểm rồi phát bài về. Quốc Đạt xem bài vẽ của mình rồi kiến nghị :
– Cô ơi, bài của em đẹp thế mà sao cô không 10 điểm luôn ạ!
Chương 14: Ăn xoài
Tiết 2…
Tiết này, cô giáo có việc nên cả lớp tự học bài và quyền quản lý ” ổ bạo động ” đương nhiên sẽ giao lại cho lớp trưởng. Cả lớp im phăng phắc, một phần vì học để chuẩn bị cho bài kiểm tra 1tiết, một phần là vì kinh hãi ” cây đồ long đao ” trong tay lớp trưởng.
Cứ tưởng một ngày yên bình sẽ trôi qua, ai dè…
Đúng như câu nói ” ai biết được đâu chữ ngờ “…
Nhớ mãi lớp chúng ta
Cẩn thận lôi từ trong cặp ra bì xoài xanh đã được rắc đều muối, Mạnh Hùng huých tay Quốc Đạt, hỏi nhỏ :
– Ăn không?
Quốc Đạt gật đầu lia lịa, miệng chảy nước dãi, bốc một miếng xoài lên ăn. Thế Bảo tinh mắt, thấy thế vội trưng cái khuôn mặt ngây thơ vô (số) tội kèm với đôi tay tự động chìa ra, ẩn ý :
– Cho tớ một miếng với!
Mạnh Hùng cười toe, phóng khoáng cho Thế Bảo một miếng xoài ngay mà không cần suy xét gì. Từ cái miệng ” đệ nhất ” của Thế Bảo, thông tin được truyền ra toàn lớp với một tốc độ nhanh chóng, làm cả lớp đều hướng mắt về chỗ Mạnh Hùng.
Đã đến mức này thì không cần giấu nữa, Hùng ta đặt luôn bì xoài lên bàn, ngoắc tay về phía cả bọn, nói khẽ :
– Muốn ăn thì lại đây!
Đứa nào đứa nấy miệng sóng sánh nước dãi, lao ngay đến bàn Mạnh Hùng, tiện tay bốc ăn luôn mà không hỏi ý chủ. Giờ thì không cần phân biệt chủ tớ, tụi nó liên tục ngốm. Cái vị chua chua của xoài cộng với vị mặn của muối làm cả lũ cứ muốn ăn mãi thôi. Mạnh Hùng được phen méo mặt vì cậu chẳng ăn được miếng nào cả, toàn bộ là lũ kia ăn hết. Ăn xong, cả bọn thản nhiên về chỗ ngồi, để lại tàn tích cho chủ dọn. Mạnh Hùng sa sầm mặt mày, đã không ăn được miếng nào thì thôi đằng này còn phải dọn ” bãi chiến trường ” của bọn nó nữa chứ! Đúng là mấy bữa nay, hình như số đen cứ bám riết lấy cậu thì phải.
Chương 15: Ổ gà
Hôm nay tự nhiên nổi hứng rãnh rỗi, Khánh Ly lôi cái xe đạp từ trong nhà ra, cưỡi đến trường.
Nhớ mãi lớp chúng ta
Oa, không khí thật trong lành!
Vừa đi Khánh Ly vừa chiêm ngưỡng vẻ đẹp của buổi sáng ban mai. Hít một hơi thật sâu, trên khóe môi nở ra một nụ cười tươi tắn, Khánh Ly gắng đạp thật nhanh để mau mau đến trường.
Một ngày mới đang đón chờ nhỏ…
Nhớ mãi lớp chúng ta
4 tiết học trôi qua nhanh chóng, Khánh Ly vội chạy thật nhanh xuống nhà giữ xe, mau chóng đưa vé cho bác bảo vệ, dắt xe ra và đi về cùng con ngựa sắt yêu quý màu xanh da trời. Khác hẳn với dòng người hối hả, Khánh Ly đạp thật chậm để có thể cảm nhận sự vội vã, tấp nập của mọi người.
Hàng cây dần hiện ra trước mắt nhỏ. Màu vàng của lá như tô điểm vào sắc đẹp vốn có của thà
– Các cậu muốn bị trừ điểm thành tích không? Tớ rất sẵn lòng đấy!
Chương 12: Muốn ăn ổi không?
Vừa kết thúc buổi học, cả bọn đã kéo nhau ra về. Hôm nay tự dưng ngẫu hứng rủ nhau cùng đi về để cho tăng thêm thứ gọi là sự thân thiết giữa bạn bè. Cả bọn vừa đi vừa cười nói rôm rả, những làn gió nhẹ thoảng qua khẽ làm tóc của lũ con gái giao động. Tiếng bước chân lộm cộm trên nền đá hoa. Một buổi trưa thanh bình!
Cho ta rút lại câu vừa nãy…
Buổi trưa thanh bình ư…
Hơi bị xa vời quá đấy…
Từ đằng xa, những đôi mắt của bọn nó đã sáng rực rỡ khi nhìn thấy “các em ổi” lủng la lủng lẳng trên mấy cành cây. Ngay lập tức từ miệng đứa nào cũng chảy ra một chất lỏng sóng sánh mà chúng ta quen gọi là…nước dãi!
Mạnh Hùng xoa xoa bụng, nơi cái bào tử đang gào thét dữ dội, nói :
– Đứa nào muốn ăn ổi, giơ tay!
Đồng loạt cả lũ giơ tay, vẻ mặt háo hức, chuẩn bị cho một kế hoạch.
Xin cho 15 phút để bàn bạc…
Xì xà xì xù …
Cuối cùng qua biểu quyết, Mạnh Hùng được giao cho một trọng trách cao cả là trèo lên cây và ném ổi xuống. Cậu thoăn thoắt trèo lên rồi đưa tay với lấy chùm ổi thứ nhất…
– Ném xuống cho tớ nào, cho tớ. Cả bọn nhao nhao hết cả lên
Mạnh Hùng ra kí hiệu im lặng, nói nhỏ :
– Suỵt, khẽ thôi, chủ nhà mà phát hiện ra là chết cả lũ đấy!
Đứa nào đứa nấy tự biết điều mà ngậm miệng. Mạnh Hùng ném ổi xuống, cả bọn chen lấn nhau lấy. Nhưng có vẻ hôm nay ông trời không ưu ái cho bọn nó cho lắm nên con chó của chủ nhà đã phát hiện ra cả lũ nhờ tiếng động lúc nãy.
GRỪM, GRỪM, GÂU GÂU…
Cả lũ tái mét mặt, Mạnh Hùng vội nhảy xuống đất. Thật không may cái cổng của nhà đó lại không đóng, con chó lao ra, sủa ầm ĩ rồi đuổi theo. Tất cả thành viên lớp 10A hoảng hốt thật sự, chạy toán loạn. Cái này phải gọi là : ” Vì tính mạng nhỏ bé của mình nên quên bạn bè”. Con chó đâu chịu buông tha, cả bọn càng chạy nó càng đuổi theo để “bắt trộm”. Cuối cùng ông trời cũng thương tụi nó, con chó thấm mệt nên chạy về nhà. Tụi nó đứng thở dốc, Mạnh Hùng thì thảm thương hơn, đôi dép mới mua hôm qua của cậu giờ đã xước te tua. Mạnh Hùng khóc không thành tiếng. Trong thâm tâm, đứa nào cũng “giận” con chó.
Ơ, sao lại giận con chó. Nó làm đúng nghĩa vụ của mình mà!
Chương 13: Xời, vẽ ư, chuyện nhỏ!
Hôm nay cả bọn với gương mặt thảm sầu bước vào lớp…
Tâm trạng ”mỗi ngày đến trường là một niềm vui” chắc bị gió cuốn phăng đi rồi…
Mạnh Hùng mặt mày bí xị, miệng không thể nở ra một nụ cười tươi tắn như hằng ngày! Vì sao ư? Hôm qua, cậu đã được ” mẫu hậu” cho diện kiến “đồ long đao” do chính tay mẹ cậu bẻ ngoài bờ rào. “Em dép te tua” được yết kiến “mẫu hậu” trong trình trạng không thể thê thảm hơn.
Thảm !
Linh Chi buông một câu chạm đến nỗi đau xót xa của cả bọn :
– Hôm qua, chạy ma-ra- tông có giảm được kg nào không?
Hết thảm đến mếu!
Tiết Mỹ thuật…
– Hôm nay các em sẽ vẽ tranh đề tài tự do, vì vậy các em làm việc theo nhóm 4 để tìm ý tưởng thích hợp! Tiếng cô Trang vang lên.
Tụi nó cười khoái chí, liền quay ngang quay ngửa làm việc ngay. Ai cũng bàn tán xôn xao, tìm ý tưởng. Cô Trang vỗ vỗ tay rồi hỏi :
– Các em đã tìm được ý tưởng nào chưa?
– Em, em có ý tưởng rồi cô ơi!
– Nào, mời Thế Bảo.
– Dạ thưa cô ý tưởng của bọn em là nếu vẽ phong cảnh thì sẽ vẽ ở :
+ Nhà hoang.
+ Nghĩa địa.
…
Trời ơi, tôi có nghe nhầm không vậy nè.
Cô biết tính hay đùa của tụi nó nhưng cũng chưa nghĩ đến hoàn cảnh này bao giờ, cô sững người rồi nghiêm giọng :
– Thế Bảo, vào vấn đề chính đi!
Thế Bảo gãi đầu, phân bua :
– Thưa cô, đó ý kiến của nhóm em.
3 người trong nhóm còn lại cũng gật đầu lia lịa. Bó tay!
Soạt soạt…
Tiếng ngòi bút vẽ sột soạt trên tờ giấy A4…
Bây giờ trông đứa nào cũng chăm chú để làm theo lời cô dạy ” nhập tâm vào tranh”
…
15 phút sau…
Mấy đứa ở tổ 1 đã vẽ xong và háo hức đem tranh lên nộp. Cô giáo lấy tranh nhìn
Cô chấm điểm rồi phát bài về. Quốc Đạt xem bài vẽ của mình rồi kiến nghị :
– Cô ơi, bài của em đẹp thế mà sao cô không 10 điểm luôn ạ!
Chương 14: Ăn xoài
Tiết 2…
Tiết này, cô giáo có việc nên cả lớp tự học bài và quyền quản lý ” ổ bạo động ” đương nhiên sẽ giao lại cho lớp trưởng. Cả lớp im phăng phắc, một phần vì học để chuẩn bị cho bài kiểm tra 1tiết, một phần là vì kinh hãi ” cây đồ long đao ” trong tay lớp trưởng.
Cứ tưởng một ngày yên bình sẽ trôi qua, ai dè…
Đúng như câu nói ” ai biết được đâu chữ ngờ “…
Nhớ mãi lớp chúng ta
Cẩn thận lôi từ trong cặp ra bì xoài xanh đã được rắc đều muối, Mạnh Hùng huých tay Quốc Đạt, hỏi nhỏ :
– Ăn không?
Quốc Đạt gật đầu lia lịa, miệng chảy nước dãi, bốc một miếng xoài lên ăn. Thế Bảo tinh mắt, thấy thế vội trưng cái khuôn mặt ngây thơ vô (số) tội kèm với đôi tay tự động chìa ra, ẩn ý :
– Cho tớ một miếng với!
Mạnh Hùng cười toe, phóng khoáng cho Thế Bảo một miếng xoài ngay mà không cần suy xét gì. Từ cái miệng ” đệ nhất ” của Thế Bảo, thông tin được truyền ra toàn lớp với một tốc độ nhanh chóng, làm cả lớp đều hướng mắt về chỗ Mạnh Hùng.
Đã đến mức này thì không cần giấu nữa, Hùng ta đặt luôn bì xoài lên bàn, ngoắc tay về phía cả bọn, nói khẽ :
– Muốn ăn thì lại đây!
Đứa nào đứa nấy miệng sóng sánh nước dãi, lao ngay đến bàn Mạnh Hùng, tiện tay bốc ăn luôn mà không hỏi ý chủ. Giờ thì không cần phân biệt chủ tớ, tụi nó liên tục ngốm. Cái vị chua chua của xoài cộng với vị mặn của muối làm cả lũ cứ muốn ăn mãi thôi. Mạnh Hùng được phen méo mặt vì cậu chẳng ăn được miếng nào cả, toàn bộ là lũ kia ăn hết. Ăn xong, cả bọn thản nhiên về chỗ ngồi, để lại tàn tích cho chủ dọn. Mạnh Hùng sa sầm mặt mày, đã không ăn được miếng nào thì thôi đằng này còn phải dọn ” bãi chiến trường ” của bọn nó nữa chứ! Đúng là mấy bữa nay, hình như số đen cứ bám riết lấy cậu thì phải.
Chương 15: Ổ gà
Hôm nay tự nhiên nổi hứng rãnh rỗi, Khánh Ly lôi cái xe đạp từ trong nhà ra, cưỡi đến trường.
Nhớ mãi lớp chúng ta
Oa, không khí thật trong lành!
Vừa đi Khánh Ly vừa chiêm ngưỡng vẻ đẹp của buổi sáng ban mai. Hít một hơi thật sâu, trên khóe môi nở ra một nụ cười tươi tắn, Khánh Ly gắng đạp thật nhanh để mau mau đến trường.
Một ngày mới đang đón chờ nhỏ…
Nhớ mãi lớp chúng ta
4 tiết học trôi qua nhanh chóng, Khánh Ly vội chạy thật nhanh xuống nhà giữ xe, mau chóng đưa vé cho bác bảo vệ, dắt xe ra và đi về cùng con ngựa sắt yêu quý màu xanh da trời. Khác hẳn với dòng người hối hả, Khánh Ly đạp thật chậm để có thể cảm nhận sự vội vã, tấp nập của mọi người.
Hàng cây dần hiện ra trước mắt nhỏ. Màu vàng của lá như tô điểm vào sắc đẹp vốn có của thà