t lại, vết thương chưa lành lại rỉ
máu.
Là lúc anh ấy giúp tôi giải bài hóa rồi viết lên à…
Nhưng mà…có thay đổi được gì không?
Thà tôi không nhìn thấy thì hơn!
Tôi cắn chặt môi, xé mạnh tớ giấy ấy ra.
Cơn đau lại dữ dội hơn, giống như là đang tự ta xé nát chính vết thương của mình ra vậy!
Trúc Vũ kêu lên một tiếng, bịt miệng nhìn tôi đang vò nát tờ giấy đó rồi vứt vào sọt rác.
” Yêu em.
Hoàng Duy Phong ”
Tại sao anh ấy đã không còn gì với tôi nữa mà lại có thể dày vò tôi tới mức này!
Cứ thế này thì tôi còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa đây!
Tôi hít thở sâu, giữ tầm mắt không rời khỏi sách giáo khoa.
Nhưng thật ra là tôi đã không còn nhìn thấy rõ gì nữa rồi.
Trên bục, thầy vẫn say sưa giảng bài mặc cho cả lớp, đứa thì ngủ, đứa thì cúi đầu chơi PSP, đứa thì nhắn tin…
Cũng có những đứa như tôi, ngồi nghiêm túc với vẻ chăm chú cao độ nhưng thật ra là hoàn toàn không nghe thấy gì.
Máy điện thoại để trong túi của tôi đột nhiên rung lên.
Là tin nhắn mới. Tôi nhìn tên người gửi.
Ồ…
Phía trên kia, tiếng thầy giáo vẫn không ngừng phát ra:
– Em nào có thể trả lời được câu hỏi này?
Tôi đứng phắt dậy, nhìn thầy:
– Em!
Thật giật mình, một lúc sau mới nhìn tôi gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn còn chưa hết kinh ngạc, chất giọng không còn được như bình thường:
– Được. Em nói đi.
Thầy phản ứng thế này cũng phải thôi. Vào mỗi tiết hóa, tôi đều cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình đến mức có thể nhất.
Chỉ lúc nào thầy chỉ định trực tiếp tôi mới miễn cưỡng phát biểu.
Nhưng bây giờ lại tự giác như thế này…chắc chắn là vừa dọa thầy rồi.
Tôi có hơi áy náy:
– Em muốn ra ngoài.
Vừa dứt lời, cả lớp đang chờ đợi lắng nghe thì suýt té nhào, nhìn sắc mặt khó coi của thầy mà bụm miệng cười trộm.
Thầy như bị thôi miên, gật đầu:
– Em đi đi.
Dưới tán cây bàng lá xanh thẫm…
Một dáng người cao lớn đang đứng đấy, vẻ suy tư trầm ngâm.
Tôi nín thở, lặng lẽ bước tới bên cạnh, cố mỉm cười:
– Anh tìm em à? Có chuyện gì thế?
Người đó thở dài, ánh mắt đầy tâm trạng:
– Em thế nào? Có ổn không?
Tôi cũng thở dài:
– Có gì mà không ổn chứ? Tìm em chỉ để hỏi như vậy thôi à?
Tôi chợt nhận ra trong giọng nói của mình có chút thất vọng và hụt hẫng.
Thư kí Hoàng đẩy cặp kính, nhìn tôi một lúc rồi chầm chậm lắc đầu.
Có vẻ như là chỉ hỏi cho có còn thật ra biết rõ là tôi đang như thế nào.
Tôi không quen lắm với bộ dạng này của thư kí Hoàng.
Không ngờ người này cũng có thể có lúc trầm lặng như vậy.
– Duy Phong là có lí do của cậu ấy. Vy Anh đừng nghĩ là cậu ấy không yêu em!
Thì sao? Cho dù là anh ấy từng yêu tôi đi, rồi thì sao…
Có khác gì không…
– Bây giờ tôi không thể nói được gì, nhưng mà hi vọng là em biết là vì em mà cậu ấy phải chịu đựng rất nhiều.
Tôi cười:
– Thế à? Anh nói với em những điều này để làm gì?
Thư kí Hoàng khoanh tay nhìn tôi:
– Đừng ghét cậu ấy và cũng đừng hiểu sai bất kì điều gì!
Vẻ nghiêm nghị này hoàn toàn khác với một thư kí Hoàng trước kia…
Tôi nhìn đi nơi khác, lảng tránh ánh mắt truy bức của thư kí Hoàng:
– Em có quyền gì mà ghét anh ấy? Mà có thì cũng không quan trọng. Anh ấy không để tâm đến những thứ ấy đâu.
Giọng thư kí Hoàng trở nên tức giận:
– Em nói là cậu ấy không để tâm à? Em có biết là hôm qua, cậu ấy… – Nói đến đó, thư kí Hoàng mím môi lại, vẻ mặt hiện rõ sự phức tạp.
Gió lạnh làm thổi bay những chiếc lá dưới chân.
Cây bàng lay động…
Tôi cười như không:
– Hôm qua à? Mọi chuyện kết thúc từ đó rồi. Nếu anh tìm em để nói những chuyện này thì đừng. Anh ấy không quan tâm, em cũng không. Vậy thì anh cũng đâu cần phải làm thế này! Còn nếu là anh muốn xem em thế nào thì anh thấy rồi đấy, em vẫn ổn! Anh có thể đi được rồi.
Thư kí Hoàng đá mạnh vào cây bàng bên cạnh…
– Em lên lớp đây. – tôi nói nhanh rồi bước về phía trước.
Phía sau, thư kí Hoàng hét lên:
– Vy Anh! Em nhất định phải biết một điều! Cậu ấy yêu em, từ trước là thế, bây giờ cũng thế và sau này mãi mãi cũng là thế!
Bước chân tôi khựng lại rồi run rẩy tiếp những bước sau…
***
Gian phòng khách ấm áp…
Tôi chậm chạp ăn bữa tối.
Không khí trong nhà cũng trở nên thật yên lặng, chỉ còn tiếng tivi phát ra.
Là do ai mà ra thế hả Vy Anh?
Tôi gắp sang bát bố một chiếc đùi gà rán:
– Bố con mình phải chăm chỉ ăn đi thôi! Không thì đồ mẹ nấu sẽ ế mất.
Bố cười một tiếng:
– Ừ. Có muốn thi xem ai ăn nhiều hơn không?
Tôi gật mạnh đầu rồi lao vào cuộc chiến.
Phía đối diện, bà Diệp lặng lẽ nhìn hai bố con, nụ cười yếu ớt phảng phấn sự đau đớn.
Vy Anh càng tỏ ra bình thường bao nhiêu thì lại càng không ổn bấy nhiêu!
Tay bà siết chặt đôi đũa, một hình ảnh trong quá khứ hiện về…
Trong cánh cửa gỗ màu nâu nhạt, tiếng cô nhóc phát ra rất vui vẻ:
– A, mẹ đến rồi.
Đứa con gái duy nhất của bà lại ngang nhiên bị bọn chúng bắt nhốt lại đây.
Nhưng mà có thể làm gì ngoài chịu đựng khi mà nhóc con đang nằm trong tay bọn chúng?
Bà cười:
– Ừ, con hôm nay thế nào? Có ai tới không?
Cô bé nghĩ ngợi một chút rồi nói:
– Mẹ Diệp, có chị tới chơi với con.
Bà Diệp hoảng hốt:
– Không làm gì con chứ!
Cô nhóc nhỏ giọng:
– Không. Chị ấy nói chuyện với con.
Bà như trút được gánh nặng.
Có lẽ do bà lo lắng thái qua rồi, dù sao Hoài Vân cũng chỉ là một đứa trẻ lớn hơn Vy Anh một tuổi thôi mà…
– Mẹ, khi nào thì con mới được về với mẹ. – giọng cô nhóc có chút tủi thân – con đã rất ngoan rồi mà.
Bà Diệp lặng người…
Bà nên như thế nào đây? Quyền quyết định không phải là ở bà…
Chỉ do sai lầm của bà mà dẫn đến chuyện như thế này ư?
Là bà ngu ngốc, mù quáng!
Một đứa trẻ xuất thân từ cô nhi viện như bà thì khao khát được yêu thương là rất lớn.
Có một người đàn ông luôn quan tâm, chăm sóc bà thật cẩn thận.
Bà làm việc tại bệnh viện, người ấy mỗi ngày đều đặn sang thăm bà, hết mực lo cho bà.
Bà đã tin tưởng mà giao yêu thương cho người ấy, người mà tưởng như là có thể sẵn sàng chết vì bà.
Người ấy là một công nhân mới vào nghề, tham gia xây dựng công trình gần cô nhi viện.
Công trình ấy kéo dài hai năm, trong hai năm ấy, hai người cứ thế với nhau sống một cuộc sống đơn giản.
Trong thời gian đó, có khi ông trở về thành phố thăm nhà một vài lần rồi lại về với bà.
Ông ấy bảo chỉ cần ở với bà thì nơi đâu cũng là nhà.
Trước lúc công trình kết thúc khoảng ba tháng, bà có thai…
Ông ấy hứa sẽ luôn ở bên hai mẹ con bà.
Ngày ông ấy kết thúc công trình và quay về thành phố.
Bà vẫn tưởng ông ấy sẽ quay lại…chờ ông ấy đặt tên cho con như những gì từng nói…
Nhưng hai năm rồi, vẫn chỉ mình bà với con gái.
Bà quyết định chuyển lên thành phố, tìm ông.
Con gái bà nhất định phải có bố!
Lúc ấy, bà vẫn còn tin là chỉ do ông ấy bận hoặc có thể là đã xảy ra điều gì đó.
Mang theo Vy Anh còn nhỏ đến sống tại một căn trọ gần bệnh viện để tiện cho sinh hoạt.
Bà chứng kiến Vy Anh lớn lên, và chờ đợi một ngày sẽ tìm thấy ông.
Vy Anh từ bé đã rất ngoan và đáng yêu, có lúc cùng bà tới bệnh viện, ngồi chăm chú xem bà làm việc, có lúc lại chạy lăng xăng chơi với những người bệnh nhân.
Có lúc thì ở lại canh nhà, vui vẻ nghịch gấu bông chờ bà về.
Mẹ con bà
máu.
Là lúc anh ấy giúp tôi giải bài hóa rồi viết lên à…
Nhưng mà…có thay đổi được gì không?
Thà tôi không nhìn thấy thì hơn!
Tôi cắn chặt môi, xé mạnh tớ giấy ấy ra.
Cơn đau lại dữ dội hơn, giống như là đang tự ta xé nát chính vết thương của mình ra vậy!
Trúc Vũ kêu lên một tiếng, bịt miệng nhìn tôi đang vò nát tờ giấy đó rồi vứt vào sọt rác.
” Yêu em.
Hoàng Duy Phong ”
Tại sao anh ấy đã không còn gì với tôi nữa mà lại có thể dày vò tôi tới mức này!
Cứ thế này thì tôi còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa đây!
Tôi hít thở sâu, giữ tầm mắt không rời khỏi sách giáo khoa.
Nhưng thật ra là tôi đã không còn nhìn thấy rõ gì nữa rồi.
Trên bục, thầy vẫn say sưa giảng bài mặc cho cả lớp, đứa thì ngủ, đứa thì cúi đầu chơi PSP, đứa thì nhắn tin…
Cũng có những đứa như tôi, ngồi nghiêm túc với vẻ chăm chú cao độ nhưng thật ra là hoàn toàn không nghe thấy gì.
Máy điện thoại để trong túi của tôi đột nhiên rung lên.
Là tin nhắn mới. Tôi nhìn tên người gửi.
Ồ…
Phía trên kia, tiếng thầy giáo vẫn không ngừng phát ra:
– Em nào có thể trả lời được câu hỏi này?
Tôi đứng phắt dậy, nhìn thầy:
– Em!
Thật giật mình, một lúc sau mới nhìn tôi gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn còn chưa hết kinh ngạc, chất giọng không còn được như bình thường:
– Được. Em nói đi.
Thầy phản ứng thế này cũng phải thôi. Vào mỗi tiết hóa, tôi đều cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình đến mức có thể nhất.
Chỉ lúc nào thầy chỉ định trực tiếp tôi mới miễn cưỡng phát biểu.
Nhưng bây giờ lại tự giác như thế này…chắc chắn là vừa dọa thầy rồi.
Tôi có hơi áy náy:
– Em muốn ra ngoài.
Vừa dứt lời, cả lớp đang chờ đợi lắng nghe thì suýt té nhào, nhìn sắc mặt khó coi của thầy mà bụm miệng cười trộm.
Thầy như bị thôi miên, gật đầu:
– Em đi đi.
Dưới tán cây bàng lá xanh thẫm…
Một dáng người cao lớn đang đứng đấy, vẻ suy tư trầm ngâm.
Tôi nín thở, lặng lẽ bước tới bên cạnh, cố mỉm cười:
– Anh tìm em à? Có chuyện gì thế?
Người đó thở dài, ánh mắt đầy tâm trạng:
– Em thế nào? Có ổn không?
Tôi cũng thở dài:
– Có gì mà không ổn chứ? Tìm em chỉ để hỏi như vậy thôi à?
Tôi chợt nhận ra trong giọng nói của mình có chút thất vọng và hụt hẫng.
Thư kí Hoàng đẩy cặp kính, nhìn tôi một lúc rồi chầm chậm lắc đầu.
Có vẻ như là chỉ hỏi cho có còn thật ra biết rõ là tôi đang như thế nào.
Tôi không quen lắm với bộ dạng này của thư kí Hoàng.
Không ngờ người này cũng có thể có lúc trầm lặng như vậy.
– Duy Phong là có lí do của cậu ấy. Vy Anh đừng nghĩ là cậu ấy không yêu em!
Thì sao? Cho dù là anh ấy từng yêu tôi đi, rồi thì sao…
Có khác gì không…
– Bây giờ tôi không thể nói được gì, nhưng mà hi vọng là em biết là vì em mà cậu ấy phải chịu đựng rất nhiều.
Tôi cười:
– Thế à? Anh nói với em những điều này để làm gì?
Thư kí Hoàng khoanh tay nhìn tôi:
– Đừng ghét cậu ấy và cũng đừng hiểu sai bất kì điều gì!
Vẻ nghiêm nghị này hoàn toàn khác với một thư kí Hoàng trước kia…
Tôi nhìn đi nơi khác, lảng tránh ánh mắt truy bức của thư kí Hoàng:
– Em có quyền gì mà ghét anh ấy? Mà có thì cũng không quan trọng. Anh ấy không để tâm đến những thứ ấy đâu.
Giọng thư kí Hoàng trở nên tức giận:
– Em nói là cậu ấy không để tâm à? Em có biết là hôm qua, cậu ấy… – Nói đến đó, thư kí Hoàng mím môi lại, vẻ mặt hiện rõ sự phức tạp.
Gió lạnh làm thổi bay những chiếc lá dưới chân.
Cây bàng lay động…
Tôi cười như không:
– Hôm qua à? Mọi chuyện kết thúc từ đó rồi. Nếu anh tìm em để nói những chuyện này thì đừng. Anh ấy không quan tâm, em cũng không. Vậy thì anh cũng đâu cần phải làm thế này! Còn nếu là anh muốn xem em thế nào thì anh thấy rồi đấy, em vẫn ổn! Anh có thể đi được rồi.
Thư kí Hoàng đá mạnh vào cây bàng bên cạnh…
– Em lên lớp đây. – tôi nói nhanh rồi bước về phía trước.
Phía sau, thư kí Hoàng hét lên:
– Vy Anh! Em nhất định phải biết một điều! Cậu ấy yêu em, từ trước là thế, bây giờ cũng thế và sau này mãi mãi cũng là thế!
Bước chân tôi khựng lại rồi run rẩy tiếp những bước sau…
***
Gian phòng khách ấm áp…
Tôi chậm chạp ăn bữa tối.
Không khí trong nhà cũng trở nên thật yên lặng, chỉ còn tiếng tivi phát ra.
Là do ai mà ra thế hả Vy Anh?
Tôi gắp sang bát bố một chiếc đùi gà rán:
– Bố con mình phải chăm chỉ ăn đi thôi! Không thì đồ mẹ nấu sẽ ế mất.
Bố cười một tiếng:
– Ừ. Có muốn thi xem ai ăn nhiều hơn không?
Tôi gật mạnh đầu rồi lao vào cuộc chiến.
Phía đối diện, bà Diệp lặng lẽ nhìn hai bố con, nụ cười yếu ớt phảng phấn sự đau đớn.
Vy Anh càng tỏ ra bình thường bao nhiêu thì lại càng không ổn bấy nhiêu!
Tay bà siết chặt đôi đũa, một hình ảnh trong quá khứ hiện về…
Trong cánh cửa gỗ màu nâu nhạt, tiếng cô nhóc phát ra rất vui vẻ:
– A, mẹ đến rồi.
Đứa con gái duy nhất của bà lại ngang nhiên bị bọn chúng bắt nhốt lại đây.
Nhưng mà có thể làm gì ngoài chịu đựng khi mà nhóc con đang nằm trong tay bọn chúng?
Bà cười:
– Ừ, con hôm nay thế nào? Có ai tới không?
Cô bé nghĩ ngợi một chút rồi nói:
– Mẹ Diệp, có chị tới chơi với con.
Bà Diệp hoảng hốt:
– Không làm gì con chứ!
Cô nhóc nhỏ giọng:
– Không. Chị ấy nói chuyện với con.
Bà như trút được gánh nặng.
Có lẽ do bà lo lắng thái qua rồi, dù sao Hoài Vân cũng chỉ là một đứa trẻ lớn hơn Vy Anh một tuổi thôi mà…
– Mẹ, khi nào thì con mới được về với mẹ. – giọng cô nhóc có chút tủi thân – con đã rất ngoan rồi mà.
Bà Diệp lặng người…
Bà nên như thế nào đây? Quyền quyết định không phải là ở bà…
Chỉ do sai lầm của bà mà dẫn đến chuyện như thế này ư?
Là bà ngu ngốc, mù quáng!
Một đứa trẻ xuất thân từ cô nhi viện như bà thì khao khát được yêu thương là rất lớn.
Có một người đàn ông luôn quan tâm, chăm sóc bà thật cẩn thận.
Bà làm việc tại bệnh viện, người ấy mỗi ngày đều đặn sang thăm bà, hết mực lo cho bà.
Bà đã tin tưởng mà giao yêu thương cho người ấy, người mà tưởng như là có thể sẵn sàng chết vì bà.
Người ấy là một công nhân mới vào nghề, tham gia xây dựng công trình gần cô nhi viện.
Công trình ấy kéo dài hai năm, trong hai năm ấy, hai người cứ thế với nhau sống một cuộc sống đơn giản.
Trong thời gian đó, có khi ông trở về thành phố thăm nhà một vài lần rồi lại về với bà.
Ông ấy bảo chỉ cần ở với bà thì nơi đâu cũng là nhà.
Trước lúc công trình kết thúc khoảng ba tháng, bà có thai…
Ông ấy hứa sẽ luôn ở bên hai mẹ con bà.
Ngày ông ấy kết thúc công trình và quay về thành phố.
Bà vẫn tưởng ông ấy sẽ quay lại…chờ ông ấy đặt tên cho con như những gì từng nói…
Nhưng hai năm rồi, vẫn chỉ mình bà với con gái.
Bà quyết định chuyển lên thành phố, tìm ông.
Con gái bà nhất định phải có bố!
Lúc ấy, bà vẫn còn tin là chỉ do ông ấy bận hoặc có thể là đã xảy ra điều gì đó.
Mang theo Vy Anh còn nhỏ đến sống tại một căn trọ gần bệnh viện để tiện cho sinh hoạt.
Bà chứng kiến Vy Anh lớn lên, và chờ đợi một ngày sẽ tìm thấy ông.
Vy Anh từ bé đã rất ngoan và đáng yêu, có lúc cùng bà tới bệnh viện, ngồi chăm chú xem bà làm việc, có lúc lại chạy lăng xăng chơi với những người bệnh nhân.
Có lúc thì ở lại canh nhà, vui vẻ nghịch gấu bông chờ bà về.
Mẹ con bà