Nhẹ Bước Vào Tim Anh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Nhẹ Bước Vào Tim Anh (xem 5138)

Nhẹ Bước Vào Tim Anh

heo:
– Rồi hai đứa cứ cậy là bố Nhật đồng ý, bố Nhật nói không sao rồi nghịch phá.
Bố tôi vẫn chỉ cười:
– Như thế là cá tính mà.
Bố Nhật vẫn là nhất! Một đồng minh lớn của hai đứa tôi đấy!
Bữa ăn, hai đứa vẫn ngồi hai bên, quấn lấy bố.
Này thì gắp, gắp và gắp.
Tôi gắp cho bố một miếng cá rán:
– Bố ăn cái này đi, không phải bố hay than vãn là bên Pháp chỉ có gà Marengo thôi à.
Phía bên cạnh, Trúc Vũ cũng không tha:
– Thịt bò hầm, rất là ngon, bố ăn đi.
– Bố cũng thử cái này đi.
– Cái này nữa.
– …
Hai đứa tôi cứ không ngừng gắp cho bố, giống như là muốn đem tất cả thức ăn cho bố luôn vậy. Cũng chẳng để ý bố đã ăn hết hay chưa.
Một lúc sau, bố dựa người vào ghế, nhìn cái bát vẫn còn chất đầy thức ăn, thở dài một tiếng:
– Bố no lắm rồi! Hai nhóc làm ơn tha cho bố đi!
Tôi bê nguyên tô canh đặt trước bố:
– Vậy bố ăn canh đi nhé!
Trúc Vũ cũng đẩy đĩa sa lát sang:
– Bố ăn thêm cái này đi.
– …
Mọi người chỉ biết lắc đầu cười nhìn ba bố con.
Vừa ăn xong, hai đứa tôi lại tấn công tiếp, ngửa tay ra:
– Quà tụi con đâu!
Bố chỉ vào chiếc vali đặt ở góc nhà:
– Tất cả kia là quà hai nhóc đấy! Bố không có thời gian nên bảo trợ lí mua. Hai đứa thử xem đi.
Vừa nghe thấy, hai đứa tôi liền mắt sáng chạy tới bới tung chiếc vali ra.
Oaaa, rất rất nhiều thứ…
Từ sô cô la, bánh cho tới gấu bông, sổ, khung ảnh…
Xem chán chê hai đứa lại quấn lấy bố hỏi han đủ thứ:
– Bên kia mùa đông có lạnh lắm không bố?
– Bố có hay đi đâu chơi không?
– Bố ở đấy có nhiều người Việt không?
– Bố đẹp trai thế này thì có cô nào tán bố không?
– …
Tất nhiên là hỏi tới tấp, cũng chẳng để bố kịp trả lời.
Lúc ăn hoa quả, bố đột nhiên nhìn mọi người, mỉm cười:
– Lần này, bố sẽ ở lại, làm việc tại Việt Nam luôn. – Rồi âu yếm nhìn hai đứa tôi – Không đi đâu nữa hết. Bên hai nhóc thôi.
Hai đứa tôi lại lao tới ôm lấy bố, la hét ầm ỹ:
– Bố nói thật?
– Bố sẽ ở Việt Nam. Haha.
– Bố là vĩ đại nhất.
– Chỉ có bố Nhật là tuyệt vời.
– …
Ngay lúc này, tôi hận mình không thể hét thật to hơn.
God! Thường ngày con vẫn hay bảo Người là biến thái…Thật xin lỗi…Qua hôm nay, con nhận ra rằng…Người chính xác là…đại biến thái.
Tại sao chỉ một ngày thôi mà mang cho con bao nhiêu là hạnh phúc như vậy…
Chỉ một ngày thôi mà làm cho con có tất cả thế này…
Người không biết là…hạnh phúc quá như thế này thì sẽ rất dễ đau tim sao?
Đã gần nửa đêm, không khí trong nhà vẫn còn rất náo động.
Trúc Vũ rất giống mấy nhóc em lúc chiều, khóc lóc xin ở lại nhưng bị bắt về…
Còn tôi, không khá hơn là bao, quấn lấy bố nhưng cũng bị bắt đi ngủ…
Làm sao mà ngủ được cơ chứ!!!
Tôi miễn cưỡng chui vào phòng, giãy nhảy trên giường, hành hạ đám gấu bông đáng yêu kia.
Sau đó, mở toang cửa sổ ra…
Gió lạnh…làm yên tĩnh phần nào những cảm xúc đang tung nhảy trong tôi.
Trên kia…là bầu trời đầy sao…lấp lánh lấp lánh.
Mỗi ngôi sao đều hệt như một viên kim cương nhỏ phát ra hàng ngàn ánh sáng…
Ồ, kim cương ư?
Cỏ bốn lá kim cương…
Tôi cẩn thận đưa viên kim cương ấy ra.
Lóe sáng…ánh sáng này lấp lánh và tuyệt đẹp hơn bất kì ngôi sao nào trên bầu trời kia.
Tôi đưa tay nhè nhẹ chạm lên từng lá cỏ…
Niềm tin…
Hy vọng…
May mắn…
Tình yêu…
Tất cả…tôi đều có hết rồi phải không?
***
Anh nhìn vào tên hiển thị đang nhấp nháy trên màn hình trắng, tia ấm áp ngay phút chốc liền ngự trị lấy đôi mắt vẫn luôn lạnh lẽo kia:
– Vy Anh.
– Vâng, là em. Anh đang còn ở trong công ty à?
– Ừ. Chơi một ngày rồi mà không mệt?
– Không mệt tí nào cả. Em rất rất vui. À, em đang ngắm sao.
– Ngắm sao? – Anh nhíu mày, đi tới cạnh cửa sổ. Nơi này khó nhìn thấy rõ bầu trời rồi.
– Vâng. Anh Duy Phong…
Anh im lặng lắng nghe, giọng cô ấy không được bình thường lắm.
– Cảm ơn anh nhé.
– Vì sao?
– Ừm..Cỏ bốn lá ấy…thật sự là có hiệu nghiệm. Bố em…về rồi.
Anh mỉm cười.
– Anh có đang ngắm sao không?
Anh kéo chiếc rèm cửa, bầu trời hôm nay đúng là có thật nhiều sao.
Lấp lánh và rực rỡ..
Giọng anh thật nhẹ nhàng:
– Ừ. Rất nhiều sao.
Ngồi phía sau, thư kí Hoàng ngó nghiêng nhìn bầu trời đêm đen tuyền một màu, lại còn là màu đen kịt nữa chứ. Thư kí Hoàng lắc đầu thở dài:
– Khi yêu, thị lực sẽ trở nên kém đi sao – rồi người nhiều chuyện này đẩy cặp kính – thế này thì mình phải cẩn thận mới được.
Giọng Vy Anh lại vang lên, pha thêm sự hỗn loạn:
– Duy Phong, em không biết nên làm thế nào cả?
– Em sao vậy?
Lại nói năng lộn xộn nhưng anh có thể hiểu rất rõ:
– Em không biết! Em cảm thấy mình hạnh phúc quá! Em không biết đâu. Hức…Em không biết!
Nước mắt là sự thể hiện vụng về của hạnh phúc.
Anh cười nhẹ:
– Đừng khóc nhé!
– Em vui quá mà. Duy Phong, anh không biết đâu. Em…cũng không biết nữa.
– …
– Duy Phong…anh giống như là mang cả thế giới cho em vậy!
Rồi hai người cùng rơi vào im lặng…cùng cảm nhận…
Cảm nhận thấy hạnh phúc xen lẫn trong từng hơi thở và từng nhịp đập.
Khoảnh khắc này…thế giới dường như tồn tại là vì hai người ấy…
Sáng dậy, đã thấy bố loay hoay phụ mẹ dưới bếp.
Vẫn còn có chút không tin là bố sẽ mãi ở đây.
Bố mẹ đang nói chuyện gì đấy thấy tôi thì im lặng.
Bố nở một nụ cười hiền:
– Chào buổi sáng, con gái.
Mẹ nhìn tôi một lúc rồi cũng mỉm cười:
– Hôm qua mệt lắm hay sao mà lúc ngủ cũng nói linh tinh thế?
A! Nói gì thế. Có lẽ là không gì bậy bạ đâu nhỉ…
Tôi ngồi vào bàn, cười tươi:
– Bố mẹ, chào buổi sáng.
– Lát nữa bố đưa con đi học nhé!
Ồ! Điều này tôi đã nghĩ tới bao nhiêu lần rồi nhỉ? Tính xem nào, có thể nói là lúc nào nhớ tới bố cũng nghĩ ngay tới điều này.
Như ngày trước, hai bố con sẽ cùng tới trường rồi lại cùng về nhà với mẹ.
Nhưng bây giờ thì khác…
– Không cần đâu. Đường ở đây bố không đi được đâu. Với lại con lớn rồi mà. Ngại lắm!
Bố xoa đầu tôi:
– Haha, cũng biết là lớn rồi à.
Mẹ cẩn thận lấy bánh mì từ trong lò nướng ra, dịu dàng nhìn hai bố con:
– Anh cứ để kệ con. Ở nhà nghỉ ngơi vài hôm. Công việc lại sắp bù đầu rồi.
Bố giúp mẹ phết bơ lên bánh, dù có thế nào cũng cười rất hiền:
– Hai mẹ con không cho thì thôi vậy. Hôm nay, bố ở nhà dọn nhà. Haha.
Lúc chuẩn bị đi học, bố giúp tôi đưa xe đạp ra khỏi cửa, cẩn thận sửa sang lại balô cho tôi:
– Hôm nay con không có buổi học chiều đúng không?
Bố là thế, dù mới về hôm qua nhưng mọi thứ về tôi đều nắm rất rõ.
– Vâng. Con không có, trưa con về với bố ngay nhé.
Bố xoa đầu tôi:
– Ừ. Học ngoan nhé con gái!
Tôi cười:
– Bố cũng ở nhà ngoan nhé.
– Ừ. Bố không ngoan thì sợ mẹ đánh lắm. – rồi bố giả vờ thần bí, nói nhỏ – mẹ con dữ lắm.
– Bố nói xấu mẹ à? – tôi đưa mắt nhìn vào trong nhà – vợ của bố đang ở kia kìa.
Bố thấy mẹ đang đứng ở cửa nhìn hai bố con thì làm như giật mình, nháy mắt với tôi:
– Cái này là hai bố con bí mật thôi nhé.
– Haha, đồng ý. Bố vào với vợ của bố đi, con đi học nhé.
– Ok, trưa gặp lại!
Tôi phóng xe lao đi, không ngoảnh đầu lại cũng biết là bố sẽ đứng đó, nhìn cho tới khi tôi đi khuất sau ngã

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tôi đang phải trả giá cho sự lựa chọn mù quáng của mình

Vì một câu nói của bạn mà chồng tát vợ cháy má

Không Đợi Anh Ngoảnh Lại

Là Con Gái, Điều Quan Trọng Nhất Khi Yêu Là Được Tôn Trọng!

Con bệnh nặng, vợ đi khắp viện tìm người cần hiến tim khiến cả nhà phẫn nộ cho đến khi gia đình đứa trẻ đó xuất hiện