Từ trên giường, quần áo vung vãi ném xuống từng cái, từng cái …
Sáng sớm
Đau đầu quá, Hàn Cảnh Hiên lấy tay xoa đầu, chậm rãi mở to mắt, không phải đang ở nhà mình? Đột nhiên phát hiện Hạ Thần trần như nhộng nằm bên cạnh.
Đột nhiên kinh hoàng, nhấc lên chăn nhìn xuống thân thể đang ở trần của mình, lại thấy quần áo hỗn độn đập vào mắt, Hạ Thần trên người đầy dấu hôn, lập tức hiểu được đã xảy ra chuyện gì? Nhưng làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy?
Ngày hôm qua là sinh nhật Hạ Thần, anh cùng cô đi uống rượu chúc mừng, mà lại uống rất nhiều, cuối cùng, cảm giác thấy trong người không thoải mái, sau đó……… Sau đó đã xảy chuyện gì, anh đột nhiên không thể nghĩ ra, tại sao mình lại cùng Hạ Thần tới nơi này?
Tư Dĩnh, anh lập tức nghĩ đến cô, không biết làm sao đối mặt với Tư Dĩnh? Lại nhìn Hạ Thần đang ngủ say bên cạnh, biết làm thế nào để công bằng với Hạ Thần ?
Nhẹ nhàng đứng dậy, anh muốn lặng lẽ rời đi vì không có cách nào đối mặt Hạ Thần.
Thật ra Hạ Thần đã sớm tỉnh lại,nhưng chỉ là vẫn giả bộ ngủ, nhìn Hàn Cảnh Hiên lặng lẽ mặc quần áo muốn rời đi, chẳng lẽ anh định đi như vậy sao? Ngay cả câu xin lỗi cũng không thèm nói với cô?
“Anh Cảnh Hiên, anh đi đi, em sẽ không oán trách anh.” Thanh âm nhỏ nhẹ, ủy khuất vang lên.
Hàn Cảnh Hiên vừa đi ra cửa, nghe được thanh âm phía sau, thân mình cứng đờ dừng bước, không thể không xoay người lại, xấu hổ đối mặt với cô.
“Hạ Thần, thực xin lỗi, anh… Anh cũng không biết tại sao lại xảy ra chuyện như vậy? Em nói xem…anh…anh có thể làm gì để bù đắp cho em?” Anh xin lỗi, cúi đầu, không dám nhìn vào ánh mắt của cô.
“Anh Cảnh Hiên, anh không cần để ý, thật sự, cũng không phải do anh cố ý mà, ngày hôm qua anh uống rượu, trong đầu chắc hẳn nghĩ em là Tư Dĩnh, em dù có giải thích, giải thích thật nhiều rằng em không phải cô ấy, nhưng anh một mực không buông ra, còn đưa em vào này khách sạn này, có điều… em không trách anh. Anh có biết, em vẫn luôn yêu anh? Thôi anh đi đi, chúng ta coi như chưa từng có chuyện gì, cùng nhau quên đi chuyện này, xem như nó chưa từng xảy ra vậy.” Hạ Thần hàm chứa nước mắt nói .
“Hạ Thần, anh …” Hàn Cảnh Hiên thật sự không biết nên nói gì lúc này? Không thể nghi ngờ rằng anh đã làm tổn thương cô, nhưng cũng không biết nên trả món nợ đó cho cô như thế nào.
“Không cần nói nữa, anh Cảnh Hiên, anh về nhà đi, em tốt lắm.” Hạ Thần tỏ ra dịu dàng lương thiện, là người am hiểu, cô biết đàn ông đều thích phụ nữ như vậy. Cô càng làm như vậy anh ta càng thấy có lỗi với mình.
“Anh đi trước, em nghỉ ngơi cho tốt.” Hàn Cảnh Hiên thầm nghĩ nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Nhìn bóng anh biến mất sau cánh cửa một cách vội vàng, gương mặt mặt Hạ Thần khẽ xuất hiện một tia lãnh khốc, anh Cảnh Hiên, anh nhất định sẽ là của em, bây giờ mọi thứ chỉ mới bắt đầu.
Khẽ giật mình, Đới Tư Dĩnh đang lúc mơ màng tỉnh táo lại, nhìn đồng hồ đã là sáu giờ sáng, cô rõ ràng ngủ say ở ghế sôfa, nhưng sao Cảnh Hiên còn chưa về? Sẽ không có chuyện gì xấu xảy ra chứ?
Đang hết sức lo lắng, cửa đột nhiên bị mở ra, Hàn Cảnh Hiên cả người nồng nặc mùi rượu bước vào nhà.
“Cảnh Hiên, tại sao anh uống nhiều rượu vậy? Anh nằm nghỉ một chút đi, em làm cho anh bát canh giải rượu.” Đới Tư Dĩnh đỡ lấy anh, giúp anh nằm xuống giường.
Hàn Cảnh Hiên có chút chột dạ nhắm mắt lại, là anh về đến trước nhà cố ý mua rượu, uống một nửa, nửa còn lại tự đổ vào người mình.
“Cảnh Hiên, canh giải rượu đây, uống nhanh đi, uống xong sẽ bớt mệt ngay thôi, về sau đừng uống nhiều như vậy nữa, em sẽ rất lo lắng.” Đới Tư Dĩnh vừa bón nước cho chồng vừa nhẹ nhàng nói
“Tư Dĩnh, anh không sao, tối hôm qua mời khách uống rượu, cho nên anh về trễ.” Nghe được những lời cô nói, Hàn Cảnh Hiên trong lòng áy náy vô hạn. Anh đã làm chuyện có lỗi với Tư Dĩnh.
“Được, vậy anh nghỉ ngơi đi, em nấu chút cháo cho anh.” Đới Tư Dĩnh giúp anh đắp chăn, sau đó xoay người rời đi.
Hàn Cảnh Hiên liền vọt vào phòng tắm, tẩy rửa thân thể, cũng mong gột bỏ hết tội lỗi của mình. Nếu tất mọi chuyện chưa từng xảy ra thì tốt biết bao, anh nhất định sẽ không cùng Hạ Thần đi ăn mừng sinh nhật. Nhưng lần này tất cả đều không cách nào thay đổi được, đều là vô phương cứu chữa.
Đới Tư Dĩnh vừa làm điểm tâm, vừa nghĩ trên người Cảnh Hiên ngoài mùi rượu còn phảng phất mùi nước hoa phụ nữ, lắc đầu cười một chút, cho là mình nghĩ quá nhiều. Nếu anh có người phụ nữ khác bên ngoài, sao lại không đồng ý cùng mình ly hôn? Lại nói, Cảnh Hiên yêu cô như vậy, nhất định sẽ làm bất cứ việc gì xấu xa mờ ám bên ngoài. Kỳ thật, cô rất hy vọng Cảnh Hiên có người phụ nữ khác, như vậy mọi chuyện rắc rối lúc này đều có thể dễ dàng giải quyết hơn.
Chương 62: Thành Toàn Cho Hai Người Yêu Nhau
Hàn Cảnh Hiên cúi đầu ăn điểm tâm, anh có chút áy náy không dám nhìn vào ánh mắt của Tư Dĩnh, dù sao anh cũng đã làm chuyện có lỗi với cô, tuy nói không phải do mình cố ý, nhưng dù sao việc đã xảy ra cũng đã xảy ra rồi.
“Cảnh Hiên, nếu anh còn mệt thì xin ở nhà nghỉ ngơi đi, đừng đi làm nữa.” Đới Tư Dĩnh quan tâm hỏi.
“Không sao đâu, Tư Dĩnh, hôm nay công ty còn có việc quan trọng, không thể không đi.” Hàn Cảnh Hiên làm bộ như không sao, cô càng làm như vậy, anh lại càng thấy áy náy.
“Vậy được rồi, anh đi cẩn thận một chút.” Đới Tư Dĩnh dặn dò.
“Tư Dĩnh, anh ăn đủ rồi, anh đi làm đây.” Hàn Cảnh Hiên không biết vì sao lại có cảm giác muốn chạy trốn.
“Vâng, tạm biệt anh.”
“Tạm biệt.”
______________
Long Ngạo Phỉ mang theo một ít quà đến thăm Đới Tư Giai, anh cũng đã vài ngày nay không có tới.
“Phỉ, ngồi đi.” Đới Tư Giai cảm thấy mình thật rất kỳ quái, sao lại có thể dùng tâm trạng yên bình như vậy cùng anh nói chuyện.
“Tư Giai, em có khỏe không?” Long Ngạo Phỉ quan tâm nhìn cô.
“Vâng, tốt lắm, đã nghĩ thong suốt rất nhiều chuyện, tâm tình cảm thấy thoải mái hơn, thân thể cũng khỏe lên nhiều.” Đới Tư Giai cười nhẹ, mấy ngày nay cô quả thực đã nghĩ thông được rất nhiều việc.
“Tư Giai, anh….” Long Ngạo Phỉ nhìn cô, đột nhiên cảm thấy mình đối với cô giống như rất day dứt, tuy rằng cô lừa dối mình, nhưng đó là vì suy nghĩ cho mình, ai ngờ anh lại đi yêu thương Tư Dĩnh.
“Phỉ, không cần giải thích, em đều hiểu được, thật sự chỉ cần suy nghĩ cẩn thận, có một số việc không thể miễn cưỡng, cũng không thể cưỡng cầu, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, không phải sao?” Trong mắt Đới Tư Giai mặc dù có bi thương, nhưng tâm tình lại thấy tốt hơn rất nhiều.
“Tư Giai, anh biết anh có lỗi với em, đúng như lời em nói, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, anh không có cách nào miễn cưỡng bản thân mình.” Long Ngạo Phỉ lần đầu tiên ở trước mặt cô thừa nhận mình yêu Tư Dĩnh.
Đới Tư Giai đột nhiên bật khóc, anh thừa nhận, anh yêu Tư Dĩnh, rõ ràng đã sớm biết, vì sao chính mình còn đau long như vậy?
Nhìn cô khóc, Long Ngạo Phỉ có chút bối rồi:”Tư Giai, th