Một hạt mưa lớn rơi xuống, Đới Tư Dĩnh thấy hạt mưa rơi trên tấm ảnh, vội vàng thu tấm ảnh lại, mặc cho mưa đập vào người mình. Ngẩng đầu lên, cô muốn mưa lớn hơn chút nữa, có thể làm cho cô thanh tỉnh một chút.
Long Ngạo Phỉ từ trong nhà chạy ra tìm kiếm, mặc cho mưa xối tầm tã lên người, anh thực sự lo lắng cho Tư Dĩnh. Từ xa nhìn thấy cô đứng dưới mưa cười bi thảm.
“Tư Dĩnh, em đang làm gì? Đi, không thì em sẽ ốm mất.” Long Ngạo Phỉ đi đến, giữ chặt lấy cô, muốn đưa cô đến một cửa hàng để trú mưa.
“Buông ra, để cho em hứng mưa, chuyện của em không cần anh quản, chính là anh, đều là anh nên chị mới hận em như vậy.” Đới Tư Dĩnh nhìn vào mắt anh, giãy dụa, tâm trạng kích động không cho anh ôm lấy mình.
“Phải, phải, đều tại anh, chúng ta trú mưa trước có được không?” Long Ngạo Phỉ đau lòng ôm lấy cô, mưa không chút lưu tình quất vào hai người.
Hàn Cảnh Hiên gọi điện thoại cho Đới Tư Dĩnh, nhưng luôn trong tình trạng tắt máy, trong lòng không khỏi lo lắng. Đến nhà gõ cửa, rất lâu không thấy phản ứng, lo lắng chậm rãi lái xe trên đường tìm kiếm, đột nhiên phát hiện hai thân ảnh đang ướt mưa trên đường.
Vội vàng xuống xe, đẩy Long Ngạo Phỉ ra, đem Tư Dĩnh ôm vào trong lòng, chất vấn: “Long Ngạo Phỉ, anh còn muốn dây dưa với Tư Dĩnh sao? Anh làm cô ấy bị tổn thương còn chưa đủ?”
“Cảnh Hiên, là anh, anh đã đến rồi.” Đới Tư Dĩnh ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt không rõ là mưa hay nước mắt, quay đầu đi, ngất xỉu trong lòng anh.
“Tư Dĩnh!” Long Ngạo Phỉ hoảng hốt hô lên một tiếng, muốn tiến lên đỡ lấy cô.
“Cút ngay, Long Ngạo Phỉ, anh tốt nhất nên tránh xa Tư Dĩnh một chút, anh đừng quên anh còn có trách nhiệm với Tư Giai.” Cảnh Hiên nói xong, liền ôm Đới Tư Dĩnh lên xe.
Long Ngạo Phỉ ngơ ngác đứng trong mưa, phát ra một tiếng thét dài. Anh cũng không hiểu được anh tại sao lại bức mình, bức Tư Dĩnh đến nước này.
Chương 50: Nhất Định Phải Hạnh Phúc
Đới Tư Dĩnh mở to mắt, nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trong bệnh viện, lại thấy Hàn Cảnh Hiên đang gục đầu ngủ bên giường bệnh. Vừa định ngồi dậy liền phát hiện tay mình đang bị Cảnh Hiên nắm chặt lấy. Nước mắt lại trực trào ra, mỗi lần như thế này, người duy nhất luôn ở bên cạnh cô, chỉ có Cảnh Hiên.
Đang ngủ say Hàn Cảnh Hiên bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên. Đới Tư Dĩnh vội vàng lau đi nước mắt, khóe miệng nở ra một nụ cười, “Cảnh Hiên, anh tỉnh rồi à?”
“Tư Dĩnh, em có sao không?” Miệng hỏi, tay sờ lên trán của cô, sau đó mới yên tâm nói: “Hết sốt rồi, em có thấy đói bụng không? Có muốn ăn gì không?”
Đới Tư Dĩnh thấy Hàn Cảnh Hiên quan tâm mình như vậy, lắc đầu, nhào vào trong ngực anh khóc ròng, nói: “Cảnh Hiên, sao lại tốt với em như vậy? Vì sao? Em phải làm thế nào để báo đáp được cho anh?”
“Em ngốc quá, đây là do anh nguyện ý, anh không cần em báo đáp, anh chỉ cần em được vui vẻ, cho nên không cần nói báo đáp với anh. Hay là, Tư Dĩnh, lấy anh đi, để anh được chăm sóc cho em.” Hàn Cảnh Hiên lại một lần nữa cầu hôn.
“ Em…” Đới Tư Dĩnh vừa mở miệng định nói lại bị Hàn Cảnh Hiên cắt ngang.
“Tư Dĩnh, em đừng cự tuyệt như trước nữa, cũng đừng nói cái gì mà không xứng, cũng đừng nói linh tinh đứa bé gì nữa. Điều này với anh mà nói, chỉ là em lấy cớ cự tuyệt anh, em cứ từ từ nghĩ đi, anh không ép em, anh sẽ chờ em.”
Đới Tư Dĩnh ngước nhìn Hàn Cảnh Hiên, cô còn có thể nói gì.
“Được rồi, Tư Dĩnh, em cũng hết sốt rồi, để anh đi làm thủ tục, rồi anh đưa em về nhà.” Hàn Cảnh Hiên giúp cô nằm xuống.
Hàn Cảnh Hiên đỡ cô vào trong phòng, đặt cô lên giường, giúp cô đắp chăn, rồi nói: “Tư Dĩnh, em ngủ một chút đi, để anh đi nấu cháo cho em.”
“Cảnh Hiên, không cần, anh đã chăm sóc cho em một đêm rồi, anh hãy về nghỉ ngơi đi, em không sao.” Đới Tư Dĩnh nhìn anh một đêm không ngủ, sắc mặt tiều tụy, cảm thấy có chút đau lòng.
“Không sao, đợi chút, anh đi nấu cháo, buổi tối anh lại đến thăm em.” Hàn Cảnh Hiên mỉm cười.
Hàn Cảnh Hiên bận rộn vo gạo, nấu cháo, lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh ra, đặt trên khay, nhẹ nhàng mở cửa phòng, phát hiện Đới Tư Dĩnh đang ngủ say, đành phải đặt sang một bên, giúp cô đắp lại chăn rồi mới rời đi.
Đới Tư Dĩnh sau khi ngủ dậy thấy trong người thoải mái hơn rất nhiều. Đứng dậy liền phát hiện thấy có cháo, trứng gà và dưa muối đặt bên cạnh, trong mắt tràn ngập cảm động, cầm tô cháo lên chậm rãi ăn… Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Đới Tư Dĩnh vội vàng ra mở cửa, trực giác là Hàn Cảnh Hiên, “Cảnh Hiên, sao anh quay lại nhanh vậy?”
“Tư Dĩnh, là anh, em có khỏe không?” Long Ngạo Phỉ đứng ở cửa nhìn cô, trong hai mắt đều là đau lòng.
“Sao lại là anh? Có chuyện gì không?” Sắc mặt Đới Tư Dĩnh hơi trầm xuống, giọng nói chợt đông cứng lại. Chuyện như hôm nay, tất cả đều do anh tạo nên.
“Cho anh vào nhà, anh muốn nói chuyện với em.” Long Ngạo Phỉ không chờ sự cho phép của cô, trực tiếp đi vào trong nhà, rồi ôm lấy cô từ phía sau, trong giọng nói có bất đắc dĩ cùng thống khổ, “Tư Dĩnh, anh nhớ em.”
Toàn thân Đới Tư Dĩnh cứng đờ, muốn đẩy tay anh ra.
“Đừng cử động, cho anh được ôm em một chút, một chút là tốt rồi, anh thực sự rất nhớ em.” Long Ngạo Phỉ gắt gao ôm chặt lấy cô.
“Đừng như vậy, buông ra, chúng ta không thể làm tổn thương chị, em và anh đã không có khả năng, về sau, anh không cần đến đây nữa, về chăm sóc cho chị đi, chị ấy cần anh.” Đới Tư Dĩnh kiên quyết nói.
“Không cần em nhắc nhở anh, mọi người đều nhắc nhở anh, chính anh cũng luôn nhắc nhở mình, Tư Giai là trách nhiệm của anh, nhưng mà, có ai nghĩ đến, có ai biết trong lòng anh có ai? Nhìn Tư Giai hiểu lầm em, nhìn em chịu hết ủy khuất, em có biết lòng anh đau đến thế nào không? Nhưng anh lại chỉ có thể đứng giương mắt nhìn, bởi vì anh không thể giúp em…” Long Ngạo Phỉ gục đầu lên vai cô, chỉ có ở bên cô, anh mới có thể để lộ con người thật của mình.
Tư Dĩnh vì lời nói của anh mà có một tia xao động, muốn nắm lấy tay anh nhưng lại buông xuôi xuống. Không, cô không thể xao động, không thể để lòng mình trở nên mềm yếu.
“Anh rể.” Một tiếng xưng hô, giống như bị điện giật, làm cho toàn thân Long Ngạo Phỉ cứng đờ, không tự chủ được buông cô ra.
“Chúng ta không thể làm tổn thương chị, chị em cũng rất đáng thương, rất thống khổ. Em hiểu, em không trách chị ấy, vì nếu là em, chắc em cũng sẽ làm như chị ấy, cho nên, em xin anh, hãy đối xử tốt với chị.” Đới Tư Dĩnh chậm rãi xoay người đối mặt với anh.
“Nhưng cô ấy sẽ không tha thứ cho anh. Hiện tại, mỗi ngày cô ấy đều châm chọc khiêu khích, anh rất sợ mỗi khi về nhà, rất sợ phải đối mặt với cô ấy.” Long Ngạo Phỉ ngồi lên sô pha, hai tay ôm đầu thống khổ.
“Sẽ không, chị sẽ tha thứ cho anh, bởi vì người chị yêu nhất chính là anh. Nhưng anh hãy cho chị ấy một khoảng thời g