“Không phải có câu nói, độc nhất là lòng dạ đàn bà sao? Cho dù là chị gái máu mủ tình thâm biết đâu còn phải xuống tay sớm hơn một chút. Vấn đề mấu chốt là Tư Giai tại sao lại bỏ trốn? Xem ra phải khi nào gặp lại mới có thể hiểu được lý do thực sự.” Từ Tây Bác phủ định suy đoán của Long Ngạo Phỉ.
“Tây Bác, chuyện này chỉ có mình cậu biết, tớ cũng không muốn bất kỳ ai khác biết chuyện.” Long Ngạo Phỉ lo lắng dặn dò anh.
“Tớ là người như thế nào cậu còn không biết sao, là bạn thân lâu năm tớ tuyệt đối không làm cái việc này, cậu cũng đừng quá lo lắng” Từ Tây Bác nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Long Ngạo Phỉ ngồi trên ghế, thoải mái gác chân lên mặt bàn làm việc, cầm lấy một điếu xì gà hút, ánh mắt mông lung nhìn lên khói thuốc lượn lờ trước mặt.
Anh bắt đầu nhớ lại những kỷ niệm trước đây của anh cùng Tư Giai. Lần đầu tiên khi mình vừa về nước tình cờ gặp cô ở thang máy, lần thứ hai cô chính là nữ thư ký có khuôn mặt xinh đẹp cùng thân hình lả lướt cực kỳ thu hút sự chú ý của anh.Tư Giai đặc biệt rất có khí chất, cuồng nhiệt theo đuổi tình yêu, đã hứa cả đời sẽ cùng mình ở bên nhau, bản thân anh cũng không phát hiện Tư Giai đặc biệt yêu thích nơi nào, lại càng không thể tin cô có thể bỏ anh để đi cùng người đàn ông khác, nhưng tại sao trong ngày kết hôn cô lại biến mất, tại sao Đới Tư Dĩnh lại nguyện ý thay chị mình gả cho anh?
Tư Dĩnh và Tư Giai vốn là chị em sinh đôi giống nhau như đúc, dường như anh chưa từng để ý đến cô, trước kia thỉnh thoảng còn có thể ngẫu nhiên gặp mặt, nhưng từ năm ngoái, Tư Giai chuyển về ở chung với mình, sau này cũng ít có dịp đến nhà cô, cho nên cơ hội nhìn thấy Đới Tư Dĩnh cũng rất ít.
Đúng rồi, Long Ngạo Phỉ đột nhiên nhớ tới, ở trước mặt của mình, Tư Giai dường như rất ít khi nhắc đến em gái của mình, anh có đề cập tới việc giới thiệu cho Tư Dĩnh một công việc thật tốt nhưng Tư Giai đều cự tuyệt: “ Em ấy có cách suy nghĩ riêng của mình, chúng ta không nên can thiệp vào.”
Chẳng lẽ khi đó hai chị em họ thật sự đã xảy ra vấn đề gì rồi? Chẳng lẽ thật là do Tư Dĩnh một tay sắp đặt mưu ma chước quỷ ? Khóe miệng Long Ngạo Phỉ nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, cuối cùng thì hồ ly cũng đã lộ ra cái đuôi rồi.
Nếu toàn bộ mọi chuyện đều do Đới Tư Dĩnh giở thủ đoạn, vậy thì đừng có trách anh tàn nhẫn, anh sẽ vì Tư Giai báo thù, nếu quả thật là Đới Tư Giai bỏ trốn cùng kẻ khác, thì cô vốn là em gái, cũng nên thay chị mình gánh chịu trách nhiệm này. Mặc kệ nguyên nhân là gì, cô nhất định sẽ phải chịu sự tra tấn thống khổ này, cô sẽ không thể có được hạnh phúc cùng anh.
Một ngày trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng đến giờ tan sở, Đới Tư Dĩnh vừa mới sắp xếp xong công việc, Hàn Cảnh Hiên đã bước lại gần: “Tư Dĩnh, để anh đưa em về nhà.”
“Không cần đâu, em tự bắt xe về là được rồi.” Đới Tư Dĩnh cự tuyệt.
“Anh ra ngoài có chút việc, nhân tiện ngang qua khu nhà em ở. Được rồi, đi thôi.” Hàn Cảnh Hiên không cho nàng có cơ hội cự tuyệt.
Trong lòng Đới Tư Dĩnh bất đắc dĩ thở dài, lần nào anh cũng lấy lý do này để đưa mình về nhà, không để cho mình có cơ hội từ chối, cô không biết nên làm sao bây giờ? Thôi kệ, đằng nào mình cũng cần ghé qua nhà lấy chút quần áo rồi sau đó quay về biệt thự cũng không muộn.
“Tư Dĩnh, em chưa bao giờ mời anh lên nhà ngồi chơi nha, hay bữa nay mời anh lên đi”. Hàn Cảnh Hiên vừa lái xe vừa khoái trá hỏi. trong lòng thật vui vẻ, thầm nghĩ sáng nay nàng ăn diểm tâm do hắn làm một cách ngon lành như vậy, nên anh cho làTư Dĩnh đã bắt đầu tiếp nhận mình.
“Không phải anh có việc cần làm sao? Đâu có thời gian rảnh mà lên nhà em chơi.” Đới Tư Dĩnh chỉ trả lời đơn giản một câu nhưng lại làm cho Hàn Cảnh Hiên không nói nên lời.
Nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của anh, Đới Tư Dĩnh hơi hơi hé môi cười, có chút không đành lòng cười nói: “Sau này có cơ hội em sẽ mời anh.”
“Em hứa rồi nhé.” Hàn Cảnh Hiên lập tức vui vẻ trở lại, sau này anh sẽ lấy lí do này để thường xuyên đến thăm cô.
Chẳng mấy chốc mà xe đã đưa Đới Tư Dĩnh tới trước khu nhà ở của cô
“Cảnh Hiên, cảm ơn anh, hẹn gặp lại.” Tư Dĩnh bên ngoài xe vẫy tay chào anh.
“Mai gặp lại, tạm biệt Tư Dĩnh.” Hàn Cảnh Hiên nói xong liền khởi động xe rời đi.
Vừa đi được vài bước, Đới Tư Dĩnh đã lại thấy xe ở ngay bên cạnh mình, Hàn Cảnh Hiên ló đầu ra nói: “Ngày mai anh lại mang bữa sáng cho em đó.” Nói xong liền khởi động xe nhanh chóng rời đi.
Nàng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu bước về nhà.
====
Bởi vì em yêu anh
Về nhà thu xếplại một ít quần áo mà mình vẫn thường mặc, nhìn lại ngôi nhà từng đầy ắp tiếng cười, cha mẹ đều đã mất rồi, hiện tại ngay cả chị gái cũng không biết đang ở nơi nào, Chính bản thân cô cũng phải rời đi nơi này, lòng của Đới Tư Dĩnh thật sự chua xót.
“Thiếu phu nhân đã trở về.” Mới vừa đi đến cửa biệt thự, người hầu trong nhà vội vàng chạy lại tiếp đón, Đới Tư Dĩnh gật gật đầu, trực tiếp đi vào phòng, đem quần áo của mình đặt ở trong một góc phòng, anh thật sự vẫn còn chưa trở về, tâm tình Đới Tư Dĩnh cực kỳ phức tạp, chính mình muốn nhìn thấy anh, nhưng lại sợ nhìn thấy anh.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia đã về rồi, mời thiếu phu nhân xuống lầu dùng cơm tối.” Ngoài cửa truyền đến tiếng nói.
“Đến đây, ngồi xuống chỗ này, ăn cơm tối đi .” Long Ngạo Phỉ thấy Đới Tư Dĩnh vừa từ trên lầu đi xuống, dùng thanh âm quan tâm dịu dàng nói.
Đới Tư Dĩnh sững sờ ngồi xuống, tại sao anh lại dùng thái độ dịu dàng như vậy với cô ? Trong lòng có chút vui mừng, nhưng rất nhanh liền trầm xuống, anh là đang diễn kịch cho người khác xem, dù sao anh cùng chị trước kia thật ân ái, người hầu trong nhà ai nấy đều rất rõ ràng.
Cơm tối rất nhanh đã ăn xong, trong lòng Đới Tư Dĩnh chứa đựng bất an đi theo Long Ngạo Phỉ về phòng.
Hai tròng mắt thâm trầm của Long Ngạo Phỉ tràn ngập vẻ dò xét nghiên cứu nhìn chằm chằm vào Đới Tư Dĩnh, anh muốn từ trong mắt của cô, trên người của cô nhìn ra một tia sơ hở, nhìn ra một chút manh mối, anh muốn vạch trần sự thật về việc Đới Tư Giai bỏ trốn cho đến cùng.
Đới Tư Dĩnh cúi đầu co rút bất an ngồi ở chỗ kia, cô cảm giác được ánh mắt lạnh như băng của Long Ngạo Phỉ, nhưng cô không rõ anh đang nghiên cứu cái gì từ trên người cô?
“Em yêu Anh phải không?”
“Cái gì?” Long Ngạo Phỉ đột nhiên nói một câu làm cho Đới Tư Dĩnh ngây ngẩn cả người, không biết phản ứng như thế nào?
“Không hiểu ư , Anh muốn biết em tại sao lại nguyện ý muốn thay chị em gả cho anh, chẳng lẽ thật sự chỉ là vì giải vây cho anh sao?” trong lời nói của Long Ngạo Phỉ có một chút trào phúng, châm biếm, dĩ nhiên nguyên nhân này không làm cho anh tin tưởng.
“Em, em . . . .”
Đới Tư Dĩnh không biết phải trả lời như thế nào, có thể nói cho anh biết chính mình yêu anh không?