Người vợ thay thế - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Ring ring

Người vợ thay thế (xem 6209)

Người vợ thay thế

Trương vừa nghe được, trong lòng đột nhiên run lên, đó quả là một biện pháp vẹn cả đôi đường , cô nghĩ tới Tư Dĩnh, cô sẽ để Tư Dĩnh làm mẹ của con cô và làm vợ Phỉ.


Nhưng ngay lập tức, sắc mặt cô tối sầm lại, chợt nhớ đến chuyện Tư Dĩnh đã có người trong lòng, cô biết việc đó sẽ rất ích kỷ, cô không thể vì bản thân mình hy sinh hạnh phúc của Tư Dĩnh


Nhưng biện pháp toàn vẹn cả đôi đường này cô cũng không muốn từ bỏ, không được, cô muốn thử xem Tư Dĩnh có thật sự yêu thương Hàn Cảnh Hiên hay không.


Cô cũng muốn thử xem Phỉ có đồng ý làm như vậy ? Nhưng cô làm vậy liệu có hợp lý không?


Đới Tư Giai nằm trên giường, nhìn thấy Long Ngạo Phỉ từ phòng tắm vừa tắm rửa xong đi ra, vội nói: “Phỉ, chúng ta nói chuyện chút đi?”


“Nói chuyện phiếm ? Được thôi, em muốn nói với anh chuyện gì?” Long Ngạo Phỉ cũng nằm ngả ra giường, nghĩ cô cảm thấy buồn chán muốn tâm sự với anh.”


“Phỉ, anh cũng biết rõ bệnh của em rồi phải không?” Đới Tư Giai ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút trầm trọng.


Long Ngạo Phỉ hơi sửng sốt, đây là lần đầu tiên, Tư Giai chủ động nói với anh về bệnh của mình, anh không hiểu dụng ý thật sự của cô nên chỉ nhìn cô, không trả lời.


“Anh hẳn cũng biết, em chỉ có thể sống thêm năm năm nữa, em đã từng cố gắng thuyết phục bản thân mình phải quên anh , sống cô đơn trong những năm này, nhưng em không có cách nào quên anh, không thể không nghĩ tới anh, trong khoảnh khắc anh xuất hiện trước mặt em, mọi sự phòng bị của em hoàn toàn tan rả, em không có cách nào rời đi nữa, vì thế khi anh quay lại bên em, em đã ích kỷ đồng ý , em đã nghĩ trong những thời khắc cuối cùng của cuộc sống muốn có anh bên cạnh với em, em đã ích kỷ xem nhẹ cảm giác của anh, Phỉ, cho phép em nói lời xin lỗi.” Đới Tư Giai nói một cách bình tĩnh, ánh mắt trong trẻo vô cùng, cuối cùng nói với anh lời xin lỗi chân thành.


Lòng Long Ngạo Phỉ cảm động, đưa tay ôm cô vào ngực, “Tư Giai, em nói điều gì ngốc ngếch vậy? Em sẽ sống thật lâu, thật lâu ở bên cạnh anh, là do anh cam tâm tình nguyện, cho nên em không cần nói lời xin lỗi , ngược lại anh cũng sẽ thấy thật hạnh phúc.”


Trong lòng anh vô cùng đau khổ, vì sao hai cô gái này đều hiền hậu như vây? Hai người đều gặp anh, anh không muốn gây tổn thương người nào cả, nhưng lại làm tổn thương cả hai .


“Phỉ, anh biết không? Điều hạnh phúc nhất trong đời của em chính là găp được anh, yêu anh, cho dù chết em cũng sẽ mỉm cười mà chết……” Đới Tư Giai nhẹ ngả đầu vào lòng anh, nước mắt theo khóe mắt rơi không ngừng.


“Nói gì vậy chứ? Em sẽ không chết, em sẽ cùng anh sống đến trăm tuổi, về sau không được nhắc đến chữ chết nữa, được không?” Lòng Long Ngạo Phỉ cảm thấy rất đau, ôm cô càng chặt hơn, nghĩ đến chuyện người con gái này bỗng dưng biến mất trước mắt anh, anh không thể tiếp nhận nổi.


“Được, không nói nữa, sau này em sẽ sống thật tốt….cùng với anh.” Nước mắt Đới Tư Giai rơi càng nhiều, ai hiểu được đây chỉ là cách nói tự lừa mình dối người mà thôi.


“Tư Giai, về sau không được nói nếu như, cũng không được nghĩ ngợi nhiều nữa, em chỉ cần sống thật tốt, vui vẻ mỗi ngày, biết không?” Long Ngạo Phỉ nâng mặt cô lên, thấy hai tròng mắt của cô đầy nước mắt, anh chỉ hy vọng cô sẽ hưởng cuộc sống hạnh phúc thanh thản suốt quãng đời còn lại.


“Em biết, bởi vì có anh, em sẽ sống thật tốt, mỗi ngày đều vui vẻ.” Khuôn mặt nhở nhắn của Đới Tư Giai nở nụ cười mê người


Cô nhắm mắt lại, môi của hai người từ từ càng ngày càng gần sát về phía nhau, cuối cùng triền miên cùng một chỗ……



Nỗi sợ bóng gió


Buổi sáng, Đới Tư Giai nhìn bên giường trống trơn, có chút hối hận, chuyện muốn nói hôm qua một câu cũng chưa nói ra được, quên đi, trước hết nên thử Tư Dĩnh một chút .


Đới Tư Dĩnh ngạc nhiên nhìn Tư Giai đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, kinh ngạc gọi vào: “Chị, chị đã về, sao không gọi điện thoại báo cho em biết một tiếng.”


“Chị muốn gặp em, sao phải lớn tiếng kinh ngạc như thế, chẳng lẽ trong phòng có giấu ai đó sao.” Đới Tư Giai có chút ám muội nhìn vào trong phòng


“Chị, chị nói gì vậy?” Đới Tư Dĩnh ngượng ngùng khẽ liếc một cái.


“Tốt lắm, không nói nữa, nói thật đi, Hàn Cảnh Hiên có ở đây không?” Đới Tư Giai vừa nói vừa ngồi xuống ghế sôpha.


“Cảnh Hiên?” Đới Tư Dĩnh ngây người một lúc, sao chị tự dưng lại nhớ và hỏi về anh ấy “Vâng, anh ấy đi làm rồi, chị, chị đang tìm anh ấy sao?”


“Không phải, chỉ thuận miệng hỏi thôi, đúng rồi, nói cho chị biết, khi nào em sẽ kết hôn với Cảnh Hiên?” Đới Tư Giai giả bộ lơ đãng hỏi


“Kết hôn?” Đới Tư Dĩnh ngây ngẩn cả người, cô chưa từng nghĩ qua sẽ kết hôn với Hàn Cảnh Hiên, hôm nay chị đến đây rốt cuộc là có ý gì?


“Sao thế? Hai người chưa từng bàn qua chuyện này sao?” Đới Tư Giai nhìn thấy phản ứng của Tư Dĩnh, cảm thấy có chút kỳ quái, theo lý hai người này tuổi cũng không còn nhỏ, đã đến lúc kết hôn rồi.


“Phải, bọn em chưa từng nói qua chuyện này, em muốn trước hết để Cảnh Hiên có sự nghiệp ổn định một chút rồi tính sau.” Đới Tư Dĩnh vội giải thích.


“Ah, ra thế, nhưng chuyện hai người kết hôn và sự nghiệp đâu có gì mâu thuẫn?” Đới Tư Giai nhẹ nhàng phản ứng, tại sao cô nghe giống như đó chỉ là một cái cớ để kéo dài.


“Chị… hôm nay chị làm sao vậy? Tạo sao quan tâm đến chuyện của em, em tự biết mình phải làm như thế nào, chính là chưa đến lúc kết hôn?” Đới Tư Dĩnh có chút làm nũng bám lấy cánh tay cô, muốn đổi đề tài này.


“Tư Dĩnh, chị chỉ hy vọng có thể thấy em mặc áo cưới, thấy em có thể hạnh phúc.” Đới Tư Giai nắm lấy tay cô, ánh mắt nhìn về phía trước.


“Chị, xin chị đừng nói vậy nữa, được không?” Nước mắt Đới Tư Dĩnh ở hốc mắt viền quanh, cô không phải không muốn kết hôn, cũng không thể vì khiến chị yên tâm, liền cùng Cảnh Hiên tổ chức hôn lễ kia, nếu làm vậy cô nên đối mặt với Cảnh Hiên thế nào?


“Tư Dĩnh, là do em không muốn kết hôn hay căn bản không muốn gả cho anh ta?” Đới Tư Giai đột nhiên chuyển đề tài, hỏi vấn đề sắc bén này.


Đới Tư Dĩnh lại tiếp tục sửng sốt, trong lòng đột nhiên thất kinh, phải chăng chị đã phát hiện ra điều gì nên đến hỏi mình, cố tỏ vẻ tươi cười nói: “Chị…sao chị lại nói thế ? Em đương nhiên muốn lấy anh ấy.”


“Thật không?” Giọng điệu của Đới Tư Giai rõ ràng vẫn còn chút nghi vấn .


“Chị…rốt cuộc chị muốn nói với em điều gì?” Đới Tư Dĩnh có chút không kiên nhẫn, muốn chị nói rõ ràng.


“Tư Dĩnh, chị chỉ muốn nói với em, nếu em thật sự không yêu Cảnh Hiên, hoặc không muốn lấy anh ta, vậy thì sớm chấm dứt đi, không nên liên lụy lẫn nhau.” Đới Tư Giai nhìn cô, đề nghị rất chân thành.


Đới Tư Dĩnh mở mắt thật lớn nhìn chị, chị ấy nói thế là có ý gì? Đến chia rẽ cô và Hàn Cảnh Hiên sao? Cô cũng không muốn mình và Hàn Cảnh Hiên có thể tiến tới? Thật rối loạn, toàn bộ trở nên rối rắm, không hiểu chị cô nói vậy có mục đích gì?


“Chị, vì sao chị lại nói thế?” Một lúc lâu sau, Tư Dĩnh mới hỏi.


“Tư Dĩnh, em thấy Phỉ thế nào?” Cuối cùng Đới Tư Giai cũng đề cập đến

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nhầm số rồi, yêu luôn nhé!

Facebook gái xinh Hà Nội: Quỳnh Nguyễn (Quỳnh kool)

Với hoàn cảnh này, ngoài im lặng để vợ ‘cắm sừng’, tôi không biết làm gì hơn

“Mày không phải con tao, tao không có loại con hư hỏng như mày” ai ngờ đứa con 18 tuổi tỉnh bơ: “Ít ra con có bầu còn biết cha đứa bé là ai, mẹ có biết cha của con là ai không?”