Người vợ thay thế - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Người vợ thay thế (xem 6164)

Người vợ thay thế

g Ngạo Phỉ đau lòng nhìn cô, đây là cô gái vô cùng xinh đẹp mà anh từng yêu thương, bây giờ bị ốm đau tra tấn thân thể đã không còn sinh lực, lòng trở nên dịu xuống, lần này gặp lại cô, anh biết chỗ sâu nhất tận đáy lòng anh vẫn còn giấu hình bóng cô, anh biết Tư Dĩnh làm vậy là đúng, sau này, anh sẽ yêu cô thật nhiều, bù đắp cho cô những tháng ngày hạnh phúc nhất, cho đến ngày cô ra đi.


“Phỉ, cảm ơn anh đã đến gặp em, mặc kệ sau này như thế nào, bây giờ em đã cảm thấy đủ.” Đới Tư Giai nhắm mắt lại dựa vào người anh, dường như thật sự cảm thấy đủ.


“Sao lại không có ngày sau? Em là vợ của anh, vợ mỗi ngày nhìn thấy chồng không phải là chuyện hợp tình hợp lý sao? Tư Giai, về nhà với anh đi”.


“Vợ, về nhà.” Nước mắt Đới Tư Giai lại tràn ra , cô còn có thể về nhà sao? Cô còn có thể tiếp tục yêu thương anh sao? Cô còn có tư cách làm vợ của anh sao?.


“Phỉ, cảm ơn anh, có lời nói này của anh, thì đã đủ lắm rồi, em không thể về nhà, em cũng không biết sinh mệnh của em sẽ khi nào thì đột nhiên chấm dứt, em nghĩ anh không nên lãng phí thời gian bên cạnh em nữa, em nghĩ anh nên tìm kiếm hạnh phúc cho mình”.


“Tư Giai, cái gì gọi là lãng phí thời gian? Anh yêu em, rất yêu rất yêu em, không có em, anh làm sao có thể hạnh phúc? Em đã nhẫn tâm vứt bỏ anh một lần, làm cho anh đau khổ, em còn muốn vứt bỏ anh lần thứ hai, làm cho anh đau khổ thêm sao? Nhìn anh, trả lời anh đi.” hai tay Long Ngạo Phỉ đỡ lấy thân thể của cô, để cô đối mặt với anh.


“Phỉ, anh hãy xem như em không trở về, anh không gặp lại em”. Đới Tư Giai nhìn anh, đáy mắt đầy đau xót, nhưng cô không nghĩ sẽ cùng anh trải qua một lần sinh ly tử biệt nữa


“Cái gì gọi là em không trở về? Trên thực tế em đã trở lại, chúng ta cũng đã gặp lại, Tư Giai, còn nhớ em đã từng nói, không cần dài lâu sánh với trời đất, chỉ cần có được trong hiện tại, cho dù chỉ có một ngày chúng ta thật sự chia lìa nhưng chúng ta sẽ không hối hận, bởi vì chúng ta có được quãng thời gian hạnh phúc nhất trên đời, có thể nhớ lại điều này, như vậy là đủ rồi.” Long Ngạo Phỉ có chút kích động lại ôm chặt lấy cô.


Đới Tư Giai cảm động rơi lệ đầy mặt, cô không muốn cự tuyệt anh nữa, bởi vì được trở lại bên cạnh anh là giấc mộng ngày đêm của cô, có thể chết trong lòng anh là hạnh phúc lớn nhất của cô, cuối cùng cũng đã nhớ lại điều này,.khiến cô có một chút ích kỷ.


Không khí trong phòng có chút lo lắng, ngọn đèn có chút u ám.


Đôi môi Long Ngạo Phỉ phủ lấy môi cô, nhẹ nhàng hấp dẫn, nhẹ nhàng tách bờ môi của cô, đầu lưỡi của anh linh động lướt nhẹ trong miệng cô, trước kia hương vị rất ngọt ngào, hiện tại pha lẫn hương vị chua sót của thuốc…


Nghĩ đến lần trước anh hôn cô, Đới Tư Giai có cảm giác dường như đã qua mấy đời, lâu đến nỗi cô thiếu chút nữa đã quên mất hương vị trong miệng anh, nhanh chóng ôm lấy thắt lưng anh, bắt đầu chậm rãi đáp lại anh.


Một tay Long Ngạo Phỉ giữ chặt đầu cô, một tay ôm ngang thắt lưng cô, khiến cô càng thêm gần sát thân thể anh, cánh tay cũng không dám dùng sức quá nhiều, vòng eo cô vốn dĩ rất nhỏ nhắn, hiện tại càng thêm mỏng manh, anh sợ nếu chỉ dùng thêm một chút lực, sẽ làm gãy vòng eo nhỏ của cô.


Độ ấm trong phòng càng ngày càng cao, ngọn đèn u ám chiếu vào hai thân thể đang triền miên hôn nhau trên giường……



Diễn trò


Trong phòng khách, ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt Đới Tư Dĩnh luôn không tự chủ được liếc về phía phòng ngủ của chị, nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, trong lòng thầm rơi lệ.


“Tư Dĩnh, kiên cường một chút, đây là lựa chọn của các người, cô chỉ có thể chấp nhận nó”. Từ Tây Bác biết rằng những lời nói này có chút tàn nhẫn, nhưng anh vẫn phải nói.


“Tôi biết, tôi đã chấp nhận điều đó, anh ấy vốn là của chị, không phải sao?” Đới Tư Dĩnh hơi cười khổ.


“Tư Dĩnh, sau này cô dự tính sẽ làm thế nào?” Với tư cách bạn bè, Từ Tây Bác quan tâm hỏi.


“Thích ứng trong mọi hoàn cảnh, tôi không có dự tính gì, hiện tại tôi chỉ lo lắng cho bệnh tình của chị, hy vọng chị ấy sống hạnh phúc.”


“Cô cùng Tư Giai đều là người hiền hậu, phải tin tưởng người tốt sẽ có báo đáp tốt, ông trời nhất định sẽ cho các người được hạnh phúc.” Từ Tây Bác an ủi cô.


“Ha ha”. Đới Tư Dĩnh đột nhiên nở nụ cười, “Tây Bác, những lời nói này không giống với tính cách của anh, có phải Vũ Văn bảo anh phải nói như vậy”.


“Ha ha, thì ra cô đã biết”. Từ Tây Bác đột nhiên có chút ngượng ngùng nở nụ cười, bất quá nhắc tới Vũ Văn, vẻ mặt anh đầy hạnh phúc.


Cánh cửa phòng ngủ đột nhiên bị mở ra, Long Ngạo Phỉ cùng Đới Tư Giai đi ra, vẻ ửng đỏ trên mặt Tư Giai còn chưa phai, khiến người ta không khó đoán hai người ở trong phòng đã làm những gì.


“Tư Giai, anh đi về trước, em nghĩ ngơi cho tốt”. Long Ngạo Phỉ dịu dàng nói với Đới Tư Giai.


“Vâng”. Cô nhẹ nhàng gật đầu.


“Tây Bác, chúng ta đi thôi”. Long Ngạo Phỉ lập tức đi ngang qua người Tư Dĩnh, hướng về Từ Tây Bác nói.


“Được, Tư Dĩnh, Tư Giai, tạm biệt.” Từ Tây Bác đứng dậy đi theo Long Ngạo Phỉ ra cửa.


“Tạm biệt.”


Đóng cửa lại xong, Đới Tư Dĩnh xoay người liền nhìn thấy chị đang nhìn mình tỏ vẻ cảm kích.


“Tư Dĩnh, cảm ơn em, bây giờ chị đang rất vui vẻ”. Đới Tư Giai ôm lấy cô.


“Chị, chị nói gì vậy? Cảm ơn em cái gì, là do anh ấy vẫn còn yêu chị, hai người đã nói gì vậy?” Đới Tư Dĩnh nói những lời này ra khỏi miệng liền hối hận, cô muốn biết gì đây? Chẳng lẽ muốn biết họ ngọt ngào làm cho mình thêm đau lòng sao?


“Phỉ nói, anh ấy muốn dẫn chị về nhà, chị đã đồng ý”. Trong ánh mắt Tư Giai hiện lên hạnh phúc nồng đậm .


“Chị, là thật sao? Điều đó thật tốt quá”. Đới Tư Dĩnh cao hứng nói, lòng lại đau như vỡ tan thành từng mảnh.


“Ừ”………


Đi đến dưới lầu, Long Ngạo Phỉ ngẩng đầu nhìn sang ánh sáng đang chiếu rọi phía tầng trệt, hai tròng mắt đen thâm trầm làm cho người ta không nhìn ra anh đang nghĩ gì?


“Ngạo Phỉ, gặp lại Tư Giai cảm thấy như thế nào?” Từ Tây Bác vừa lái xe vừa hỏi anh đang ngồi bên cạnh.


“Nói thật, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô ấy, cô ấy với dáng vẻ gầy yếu làm cho mình thật sự đau lòng, mình nghĩ mình đã quên cô ấy nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, trong trí nhớ có một chút kỷ niệm tự bừng lên, mình rất đau khổ, hai người con gái đó thường xuyên luân phiên xuất hiện trong tâm trí mình, có đôi khi, mình thậm chí không thể phân biệt rõ ai là Tư Dĩnh, ai là Tư Giai, nhưng hiện tại mình đã biết, mình nhất định phải tiếp tục yêu Tư Giai, cùng cô ấy đi hết quãng đường còn lại của cuộc đời, hiện tại trên người Tư Giai không hề có mùi thơm của người phụ nữ, chỉ có mùi thuốc thoang thoảng, điều này làm cho tim của mình càng không đành lòng, dù sao mình cũng đã từng yêu cô ấy như vậy, nên mình quyết định đem cô ấy về nhà, cũng tránh cho Tư Dĩnh gặp mặt thêm xấu hổ, làm cho lòng mọi người càng thêm đau.” Long Ngạo Phỉ tựa đầu vào ghế, cảm thấy tâm tư lao lực quá độ khiến anh nhắm mắt lại.


Từ Tây Bác nhìn anh tỏ vẻ thương tiếc, bản thân mình rất muốn giúp anh

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nỗi đau xé lòng của cô dâu tự lái xe tới nhà chú rể

Lén Lút Yêu Em

Đổ vỡ

Chồng nghi ngờ vợ mới sinh xong 2 tháng đã có bầu

Truyện Có Gấu Là Người Hàn Voz Full