“Anh buông tôi ra! ! Đừng làm rộn !” Đường Khả Hinh thoáng cái lại muốn đẩy Tưởng Văn Phong ra…
“Tôi chính là muốn hôn! Sẽ phải hôn!” Tưởng Văn Phong nhịn không được lại muốn phủ mặt hôn cô, ai biết vừa muốn để sát vào cô, trước mặt tối sầm, toàn bộ phòng bếp ánh đèn lập tức ảm đạm xuống, anh hơi giật mình lúc ngẩng đầu lên, tức khắc nghe thấy một trận sắc bén chưởng phong, sau đó má trái của mình liền như vậy thành thành thật thật đã trúng một quyền, anh kêu lên a một tiếng vì đau, sau đó Đường Khả Hinh liền như vậy trong bóng đêm bị người khác lôi đi!
Chương 1214: Đặt Trước
Biệt thự tối tăm thật dài, gió biển thổi trận trận tiếng vang! ! Đường Khả Hinh cả người khiếp sợ nói không nên lời, cổ tay của cô bị bàn tay cường thế như ưng trảo của người đàn ông nắm chặt, hết sức kéo chính mình đi về phía trước, cô một bên đi giày cao gót khó khăn loạng choạng đi về phía trước, một bên biểu tình kích động nhìn về phía bóng lưng nghiêm nghị của người này, biết là anh tới, mặc dù kinh ngạc, nhưng vẫn có chút nhịn không được khúc khích cười.
Trang Hạo Nhiên khuôn mặt cứng rắn, lôi Đường Khả Hinh nhanh chóng đi về phía trước, cho đến khi đi vào gian phòng tối, anh trực tiếp đem Đường Khả Hinh nhanh chóng kéo vào, phanh một tiếng đóng cửa lại, để Điệp Y ở bên ngoài canh , anh mới không khách khí đem cô đặt thẳng tại mặt tường!
“A!” Đường Khả Hinh phía sau lưng toàn bộ nện ở trên tường, sợ đến có chút hoa hồn thất sắc nhìn về phía người đàn ông trước mặt! !
Trang Hạo Nhiên hết sức tức giận, khuôn mặt nghiêm nghị, đứng ở trước mặt Đường Khả Hinh, lạnh lùng cúi xuống, rút ra tay khăn tay, thập phần ghét bỏ lau bàn tay phải của chính mình vừa đánh người, cứ nghĩ đến cảnh Tưởng Văn Phong thiếu chút nữa hôn Đường Khả Hinh, anh liền một trận tức giận ngăn không được suy nghĩ muốn giết người, nhất là nghe thấy Đường Khả Hinh nhắc tới Tưởng Thiên Lỗi, vẫn như cũ còn là trạng thái ưu thương kia, anh càng tức khí! !
Đường Khả Hinh đứng trong bóng đêm, nhẹ tay cầm lấy túi da mềm mại trên tường, tác vang tiếng “Róc rách”, có chút mềm yếu, lại vẫn như cũ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên đang tức giận.
Trang Hạo Nhiên lau sạch sẽ bàn tay, rốt cuộc hơi nhắc mí mắt, hai tròng mắt chiết xạ một điểm ánh sáng lợi hại, nhìn về phía Đường Khả Hinh.
Đường Khả Hinh nhìn về phía bộ dáng này của anh, lại nhịn cười không được.
“Còn cười?” Trang Hạo Nhiên trong bóng đêm, hơi nghiêng mặt sâu khóa chân mày, nhìn về phía người này.
Đường Khả Hinh mặt càng hiển ôn nhu nhìn về phía người trước mặt, chỉ cần anh xuất hiện, toàn bộ thế giới của mình tức khắc có thể ngọt ngào, cô nhịn không được nhìn về phía anh, lại bộc lộ ôn nhu tươi cười, nói; “Nếu như không cười, chẳng lẽ muốn em và anh cãi nhau sao?”
“Và anh cãi nhau! ? Anh làm sai chuyện?” Trang Hạo Nhiên trực tiếp còn là không khách khí nhìn về phía cô, hai tròng mắt lại chiết xạ ra mấy phần lợi hại, chợt nhíu mi tâm, tay hơi chỉ chỉ ra bên ngoài, mới phẫn hận nói: “Cái tên súc sinh kia, vừa thiếu chút nữa hôn em!”
“Cậu ấy không hôn em! Em và cậu ấy đang trêu đùa thôi!” Đường Khả Hinh lại bộc lộ mỉm cười biểu tình, nhìn nói với Trang Hạo Nhiên.
“Trêu đùa! ! ?” Trang Hạo Nhiên tức giận nhìn về phía Đường Khả Hinh, hơi cao giọng nói: “Anh cũng có thể vui đùa như vậy với một nữ nhân sao?”
Đường Khả Hinh sắc mặt hơi thu lại, nhìn về phía bộ dáng Trang Hạo Nhiên tức giận, mình cũng không hiểu phẫn khí cùng tính toán, cô tức khắc cũng hơi cao giọng nói: “Xin chào anh! Chuyện này cùng em một chút quan hệ cũng không có! Anh làm như vậy và tức giận với em! Anh không có thấy em vẫn cự tuyệt cậu ấy sao? Anh nếu như tìm em là vì cãi nhau, vậy chúng ta không nên nói chuyện nữa!”
Đường Khả Hinh không nói hai lời, liền một phen đẩy Trang Hạo Nhiên ra, muốn kéo cửa đi ra ngoài…
“Em muốn đi đâu?” Trang Hạo Nhiên thoáng cái cố chấp nắm chặt cổ tay của cô, hỏi!
Đường Khả Hinh tức khắc sinh khí oán trách hất tay của anh ra, vừa cường thế kéo cửa đi ra ngoài, vừa nhanh chóng nói: “Em trở lại bữa tiệc tối, anh thật coi em là nhàn rỗi!”
Cửa, phịch một tiếng đóng lại! !
Đường Khả Hinh trực tiếp thở dốc đứng ở trước cánh cửa đóng chặt, liếc Điệp Y một cái, hôm nay cô ấy mặc chiếc váy dài nhẹ nhàng đứng cách đó không xa, ngưng sâu nhìn chính mình, hai tròng mắt của cô nhanh chóng nháy, cư nhiên cảm giác được phía sau không có một chút tiếng vang, trái tim lập tức có chút lạnh lẽo, cô đột nhiên một trận lúng túng xoay người, không thể tưởng tượng mở to mắt nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, người này sẽ không nhỏ mọn như vậy đi? Tưởng Văn Phong không phải cũng không có hôn lên sao? ? Có nhất thiết phải tức giận thành như vậy không?
Đường Khả Hinh nhất thời cố chấp tay giữ lấy làn váy, đón này luồng gió lạnh, đi cũng không được, mà không đi cũng không được, trái tim giống như xoay thành một đoàn, trên mặt hiện lên mấy phần mâu thuẫn mất thể diện, trong lòng biểu tình tức giận, sống chết nặng nề cắn môi dưới, hơi quay đầu đi cố ý có chút cao giọng nói: “Em đi rồi a! Anh tuyệt đối tuyệt đối không muốn ra kéo em! Kéo em, em cũng không trở về! Em vừa mới hoàn thành trận thi đấu, người cũng đã cực kỳ mệt mỏi! Anh lại một chút cũng không thông cảm với em!”
Bên trong một điểm tiếng vang cũng không có! !
“Anh… …” Đường Khả Hinh lập tức cảm giác được một trận đau lòng, hai tay nặng nề nắm chặt váy, sống chết mở to mắt, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt kia, trực tiếp không có cách nào phẫn hận kêu lên: “Tiền bối lợi tức cá đầu thai ! ! Độ lượng nhỏ như vậy! ! Đi thì đi, có gì đặc biệt hơn người! Hừ!”
Đường Khả Hinh nói cho hết lời, liền một trận thương tâm khổ sở xoay người, vừa muốn cất bước đi về phía trước…
Ai biết hai bên hiên, lập tức sáng lên ánh đèn, trải dài giống như ngân hà, bắt đầu lãng mạn lưu chuyển, mà cách đó không xa, lập tức truyền đến từng đợt thanh âm tiếng động, không có bao lâu, ở bầu trời đêm xa xôi, cư nhiên bay tới một sinh linh nho nhỏ, đỉnh đầu nó sáng lên ánh sáng mỹ lệ , trong miệng có một phong thư nho nhỏ, bay về phía Đường Khả Hinh…
Đường Khả Hinh dừng ở trên hiên, kích động nhìn xung quanh trái phải lưu chuyển”Tinh hà”, nghe thấy thanh âm trận phác chắp cánh, cô lúc ngẩng đầu lên, cư nhiên nhìn thấy anh vũ ở phủ Thủ tướng, chính là “Tiểu Hinh Hinh” đáng yêu kia, trong miệng có một phong thư màu lam, bay tới trước mặt của mình, dường như muốn đem phong thư đưa cho mình, lòng của cô tức khắc lướt qua một dòng nước ấm