Đường Khải Văn trong nháy mắt ngắm đến camera P26 lập tức đóng, cậu trước mặc kệ nguyên nhân, liền trong nháy mắt chạy ra, nghiến răng nghiến lợi vọt tới một cánh cửa khác, thừa dịp thời gian cha đi ra ngoài, tức khắc lấy ra quả quýt, xoay cái bật lửa đem dịch đốt nhanh chóng rót vào đi, vừa đảo vừa sinh khí nói: “Ta cho ngươi nướng quýt! ! Ta cho ngươi nướng —————— chờ cha ta tới, để người nhìn nhìn mỗi ngày trong miệng treo Hạo Nhiên, đem ở đây phóng hỏa! !”
Đường Khải Văn không nói hai lời, lấy ra cái bật lửa hút thuốc của mình, đốt lửa bên trong lên, nghe ầm một tiếng lửa nhanh chóng cháy, cậu lại tàn bạo đem chiếc thìa trong nháy mắt đẩy mạnh càng khí than bên trong đường ống áp lực thấp plastic giảm xuống, lúc này mới đắc ý lợi dụng mật mã mở nhị trọng môn xông ra, dọc theo phương hướng Hạo Nhiên, trước một bước xông vào thông đạo bí mật———— Đường Chí Long thừa dịp Hạo Nhiên đi ra ngoài, trong nháy mắt bản năng nhanh chóng tắt đi camera P26, mới vội vội vàng vàng đi ra ngoài, khi ông dọc theo hành lang thật dài đi về phía trước đi, một trận phá thanh ầm ầm từ phòng bếp khủng bố truyền đến ——————
“Hạo Nhiên ————————”trận tiếng kêu đau lòng truyền đến, Đường Chí Long bị hỏa liệt mãnh mẽ thế phác té trên mặt đất, ông tức khắc đau lòng khiếp sợ nhìn về phía lửa bên dưới, vô số thi thể trận trận cuồng tạc ra, trận trận thống khổ thanh âm kêu la dựng lên! ! ! !
***
Không có bao lâu, một trận xe cứu thương cùng xe cảnh sát, theo phố xá sầm uất phía trước truyền đến! !
Lưu Chí Đức ở bị người nào đó không biết tên mang đến đoạn đường, không hiểu trượt chân quẳng xuống đường cao tốc, sau đó Điệp Y chạy tới cứu, ở một hơi lúc ông thoi thóp, hai tròng mắt nhẹ nháy tràn đầy lệ, nhớ tới Đường Khải Văn đêm qua giàn giụa mưa to chạy tới, phát hiện mình lại vẫn nhớ tất cả sự việc mười hai năm trước, không có bao lâu, ông sẽ ở giữa mưa rền gió dữ ngã rơi xuống đường cao tốc! !
Cửa, mạnh mẽ được mở ra! !
Lãnh Mặc Hàn trong nháy mắt lao tới, biết hôm nay là một ngày có tính quyết định của Hoàn Cầu, anh vừa nhanh chóng xông ra bên ngoài, vừa kích động kêu to: “Mau! ! Gọi điện thoại cho tổng giám đốc Tưởng, đầu tiên để anh ta và trưởng cục cảnh sát câu thông, trước không muốn nhanh như vậy tuyên bố sự kiện án phóng hỏa! ! Liền nói hung thủ này là khác người! Ngàn vạn không thể để cho Hạo Nhiên tham dự thẩm vấn! Cậu ấy cũng tuyệt đối không thể vào lúc này nhận tội! !”
“Vâng!” Trương Thục Dao trong nháy mắt khẩn cấp vọt vào trong mưa, vừa đón mưa rền gió dữ, vừa khẩn cấp gọi điện thoại cho Tưởng Thiên Lỗi! !
Trước cục cảnh sát, chúng ký giả đẩy đẩy nhốn nháo đứng ở giữa mưa rền gió dữ, vô số người chủ trì đài truyền hình cùng nhiếp ảnh gia cũng đón mưa rền gió dữ đi về phía cục cảnh sát, lúc này chính là nhân viên công tác cùng cổ đông của Hoàn cầu trên toàn thế giới trong náy mắt ngừng thở, bởi vì sau đó cục trưởng cảnh sát liền ra công bố, chân tướng án phóng hỏa mười hai năm trước! Rốt cuộc tổng giám đốc Hoàn Cầu Trang Hạo Nhiên có phải là thủ phạm án phóng hỏa hay không! Rốt cuộc nhân vật hiển hách chấn động thế giới kinh tế như vậy, có thể hay không còn có thể cho thế gian soạn nhạc truyền kỳ, nhưng vô luận như thế nào, thủ tướng tiền nhiệm, thủ tướng đương nhiệm, nguyên thủ tối cao Trương ủy viên nhao nhao phái Tĩnh Kỳ cùng Phương Di đi truyền mệnh lệnh cho các lãnh đạo, tổng giám đốc Trang là người quan trọng dẫn đường cho kinh tế quốc gia, vụ án này nhất định phải thận trọng phúc thẩm, tuyệt đối không được có nửa điểm hàm hồ! ! !
Mưa rơi rầm rập dưới đất, bên ngoài cục cảnh sát ký giả cùng tin tức truyền thông càng ngày càng nhiều! Tịnh Kỳ cùng Phương Di cũng nhao nhao sắc mặt trầm trọng cất bước đi tới, chung quanh cục cảnh sát vệ sĩ cùng cảnh sát cũng càng ngày càng nhiều…
Đường Khả Hinh tay chống cây dù trong suốt, mặt tiều tụy tái nhợt, hai tròng mắt run rẩy ánh lệ, vẫn đứng ở vị trí này chặt thủ từ đêm qua đến bây giờ cảm thấy trái tim rất đau, nhìn xung quanh vô số vô số tin tức truyền thông cùng ký giả, như vậy phong dũng tới, nước mắt của cô cuối cùng cũng không nhịn được trận trận chảy xuống, chồng của mình là một người kiêu ngạo như vậy, anh cho tới bây giờ đều là phông độ nghiêm nghị đứng dưới ánh mặt trời, giơ lên tiếu ý thương cảm vạn vật thế gian, anh vì vô số mộng tưởng cùng tương lai của mọi người, từng dốc hết tâm huyết…
Hạo Nhiên… Hạo Nhiên… Vô luận thế gian bất luận kẻ nào đánh giá anh thế nào, thế nhưng anh vĩnh viễn là nam tử kiêu ngạo nhất, xuất sắc nhất, mị lực nhất trong lòng em!
Bên trong cục cảnh sát!
Chu Lệ Bình trong nháy mắt mở cửa phòng thẩm vấn, nhìn Trang Hạo Nhiên cả đêm ngồi ở trước bàn thẩm vấn, sắc mặt trầm sâu, hai tròng mắt rưng rưng nhìn thân ảnh ướt lịch cô độc của Đường Khả Hinh, vẫn như cũ dừng ở bên ngoài cục cảnh sát, tim của anh lại từng đợt đau đớn… Khả Hinh… Khả Hinh… Nếu như thời gian có thể làm lại, vậy anh tình nguyện nhất sinh nhất thế, lỡ hạ tất cả hương khí trong thiên hạ, lỡ thế gian giai điệu động lòng người, chỉ cần có thể trả lại cho em một điểm hạnh phúc…
Nam tử này như vậy cô độc, đau lòng, đau thương về phía nữ hài nói ra những lời này, người đã thong thả đau lòng đứng lên, hai tròng mắt tràn đầy ánh lệ thống khổ, chậm rãi từng bước một đi về phía trước… . . .
Chu Lệ Bình cùng cảnh sát trẻ tuổi theo ở phía sau, thật sâu nhìn về phía anh!
Ngoài cục cảnh sát, mưa tiếp tục rơi giống như thượng đế rống giận, lung tung cực nhanh xông thẳng vào! Vô số ký giả nhao nhao muốn chen đến bên trong cảnh sát, tay giơ máy ảnh, muốn quay chụp tư liệu trực tiếp, người chủ trì tin tức truyền thông đã khẩn cấp báo viết , toàn bộ nhân viên công tác của Hoàn Cầu trên thế giới nhao nhao khẩn cấp đứng ở trước màn hình lớn nhìn một màn này, nghe thấy có người nói tổng giám đốc Trang của Hoàn Cầu xuất hiện, vô số ký giả lại nhao nhao vọt thẳng vào…
Đường Khả Hinh đứng ở trong đám người, bị người trái phải xông tới, lại vẫn như cũ chăm chú nhìn chằm chằm bên trong cục cảnh sát kia, lòng của cô cũng càng ngày càng khẩn trương, càng ngày càng thở gấp… . . . Hai tròng mắt tràn đầy lệ khẩn trương nhìn xung quanh!
Rốt cuộc! !
Bên trong cục cảnh sát xuất hiện đông đảo cảnh sát chậm rãi mở đường, thân ảnh Trang Hạo Nhiên rốt cuộc chậm rãi xuất hiện ở bên ngoài cục cảnh sát, mặc dù người đã mệt mỏi tiều tụy, nhưng khi thân ảnh của anh hiển hách đứng ở giữa mưa rền gió dữ trăng xóa, người vẫn như cũ mị lực truyền kỳ cùng vĩ ngạn như vậy, hai tròng mắt ưu thương lóe ra lệ quang, khuynh nhiên có thể làm cho vạn vật trong nháy mắt cũng khóc ướt lịch…
Tĩnh Kỳ cùng Phương Di đau lòng đứng ở một bên, ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, chúng ký giả tay cũng cầm máy ảnh, khẩn trương hướng về phía anh, Đường Khả Hinh ở nơi này, rốt cuộc nhìn thấy nam tử chín