Ngôi nhà có cánh cổng cao cao - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Ngôi nhà có cánh cổng cao cao (xem 3203)

Ngôi nhà có cánh cổng cao cao

là…ngủ. Cô bé chậm rãi bước lại gần, vẻ mặt khá bẽn lẽn. NObu nghe tiếng động, mở mắt ngồi dậy, cậu ta vẫn thờ ơ khi người xuất hiện trước mặt là một ******* vô cùng dễ thương.


– Có chuyện gì nữa vậy, lại phải trốn nữa hả?


– Dạ không ạ, em đến đây để…


NObu đứng dậy, phủi phủi chiếc quần, rồi bước đến gần Tiểu Quỳnh, nhưng sau đó là bước ngang qua…


– Anh khoan đi đã.


– Vậy có chuyện gì?


– Cái bánh này, mong anh nhận cho, đây là lời cám ơn cho chuyện hôm trước đã giúp đỡ em.


NObu hơi ngạc nhiên và đứng ngần ngừ một lúc lâu. Cậu ta quay lại và tiến sát về phía Tiểu Quỳnh, vẻ mặt rất nghiêm túc.


– Vì đây là việc bắt buộc của nam giới trong ngày này nên tôi phải nhận, nhưng lần sau đừng làm những thứ rắc rối này nữa, tôi không thích đâu.


Nobu cầm chiếc bánh dễ thương đó và bước đi. Tiểu Quỳnh đứng đằng sau mỉm cười, cô bé thở phào một cái.


– May mà anh ấy chịu nhận.


***Tài xế bê một đống bánh ngọt cho vào phòng nhân viên.


– Trời ơi, sao nhiều bánh ngọt quá vậy?


– Lần nào mà không vậy, cứ 2 năm vào ngày này, 2 cậu chủ lại đem một đống bánh ăn cả tuần cũng không hết. 2 cậu ấy có bao giờ để tâm đến đống bánh này đâu. Năm nay lại có thêm cậu THiên Tử, như vậy, số bánh còn nhiều gấp đôi thế này nữa, chuẩn bị ăn bánh ngọt dài dài.


– Hình như năm nay hai cậu thiếu gia có giữ bánh lại để ăn đó, không biết cô gái nào mà may mắn như vậyViên tài xế tuồn thông tin cho mọi người làm trong nhà, mọi người lại bắt đầu bàn tán, mà không ai biết rằng, chủ nhân của chiếc bánh mà cả 2 vị thiếu gia đem về phòng, là của cô bé người làm Ling DU Du.


Thiên Tư đặt 2 chiếc bánh trên bàn và suy nghĩ, cậu ta phải ăn cái nào, một cái là tình cảm, một cái là lời cảm ơn. 2 chiếc bánh đặc biệt này là do người bình dân làm, nên cậu ta muốn giữ riêng lại. Định bỏ chiếc bánh của Du Du đi, nhưng lại không nỡ. Một lúc lâu suy nghĩ, Thiên Tư mở cả 2 chiếc bánh ra và ngồi ăn. Chiếc bánh thứ 2 kia là của Đông NGhi.


Trên bàn của Thiên Tứ, cũng là 2 chiếc bánh y hệt của Thiên Tư, một của Đông NGhi, một của DU Du. Không hiểu sao cậu ta cũng hiếu kì và trân trọng 2 chiếc bánh này hơn tất cả. Có lẽ vì là 2 anh em sinh đôi nên sở thích của họ giống nhau chăng, thích những gì thật bình thường mà thôi…


***- Đại Thiếu gia, đây là bánh anh nhờ em làm.


– Vậy à, có lẽ Nhóc rất thắc mắc vì sao anh lại bắt Nhóc làm bánh đúng không, vì anh biết, ngày này, Nhóc sẽ không làm bánh tặng cho anh vì lý do nào cả, nên tốt nhất là cứ bắt ép vậy.


– Anh đừng nói như vậy chứ!


– Ngày mai anh cho Nhóc nghỉ một ngày.


– Dạ tại sao vậy?


– Chẳng phải ngày mai lớp Nhóc phải thi văn nghệ sao…nè?


– A, đúng rồi.


Du Du chợt nhớ đến cuộc thi văn nghệ ngày mai, nó phải ở lại đến tối để lo cho đội, như vậy sẽ không phục vụ cho Thiên Tử được, vậy mà quên khuấy đi mất. May mà anh ta đã nhắc và còn cho nó nghỉ một ngày nữa.


– Cám ơn đại thiếu gia nhiều lắm.


Thiên Tử cầm chiếc bánh đứng dậy, kề sát vào mặt Du Du làm cho nó phải nghiêng người ra sau. Cũng quen rồi với cái kiểu cứ thân mật quá đà của anh ta, nên Du Du phản ứng rất nhanh. ANh ta thì thầm vào tai nó:


– Như vậy, cái bánh này không phải là thừa rồi đúng không nè..


Nói rồi, anh ta mỉm cười lắc lắc chiếc bánh trước mặt Du Du, rồi bỏ đi. Du Du đang ngờ ngợ, rồi bất chợt hiểu ra. Hóa ra anh ta biết trước nó sẽ phải cám ơn anh ta vào việc này, nên đã bảo làm trước một chiếc bánh ngọt để thay lời cám ơn rồi. Du Du gật gù, và mỉm cười khoái chí, ngày mai có thể toàn tâm cùng đội văn nghệ thi đấu. KHông hiểu sao Du Du bắt đầu có thiện cảm với Thiên Tử, dường như mọi việc anh ta làm đều có cái gì đó rất huyền bí, để rồi kết quả lúc nào cũng không phải là vô ích.


Buối tối hôm đó….Có một điều rất thú vị, tolet của 3 vị thiếu gia INNO đều hoạt động liên tục, và tolet của Kasumi Đại Bảo cũng không tránh khỏi, vì cậu ta cũng nhận được một cái bánh từ DU Du….với lý do là cám ơn lần cậu ta đã cứu nó ở nhà kho. Hic, tội nghiệp các hotboy.


***Ngày Hội diễn văn nghệ.


Đông NGhi và một số bạn khác hốt hoảng chạy đến tìm Du Du.


– Chết rồi, Thảo Nhi hát chính của tốp thứ 2 bị bệnh và không đến được, không biết phải như thế nào, phải tìm người hát thế chỗ bạn ấy thôi.


– Nhưng mà ai có thể thông thuộc đội hình, và biết khúc chuyên của bạn ấy chứ. Mọi người đều chỉ nhớ vị trí của mình thôi.


– A, có một người không phải hát, mà vẫn thuộc đội hình đó.


– Ai vậy?


Đông NGhi nhìn con bạn cười đắc chí, đúng vậy, chỉ có nó lúc này là có thể nhớ lời, nhớ cách phối hợp và nhớ vị trí của Thảo Nhi, vì nó là người sắp xếp đội hình cơ mà, không có ai có thể thay thế được, nhưng mà…


– Không được, mình dứt khoát không hát, mình không thể xuất hiện trên đó được, lớp mình sẽ rớt mất thôi.


– Đội hình không đầy đủ thế này là đã rớt rồi, cậu cứ thử xem thế nào. Thảo Nhi đã gởi đồ đến cho người thay cậu ấy đây nè.


– Mình thật sự không được mà.


Du Du nhăn nhó, và lo lắng, nó không thể xuất hiện trước mọi người và hát được. Nhưng tất cả các bạn khác đang nhìn và trông chờ vào nó. Nó phải làm sao đây. Tiết mục đã tập luyện vất vả bao ngày qua, không thể để công lao đổ sông đổ biển được…Nó mếu máo, mặc bộ đồ vào, và xin lỗi mọi người trước.


– Mình thực sự là không thể hát.


– Nhưng nếu không có người hát chính, bài hát này coi như không thể tham dự rồi. Không cần giật giải gì hết, chỉ cần tiết mục ấn tượng và quan trọng hơn hết là có kỉ niệm là được rồi.


Được mọi người an ủi, DU Du cũng thấy tự tin hơn đôi chút, nhưng thực sự là rất run sợ khi đứng trước đám đông như vậy. Tại sao hôm nay mọi người lại đi coi văn nghệ đông như vậy, sao không nghỉ bớt ở nhà. Nó tự nhủ như vậy, và thấy hồi hộp không yên. Đã đến tiết mục của lớp nó. Các bạn khác bước ra tự tin và thể hiện. Nó cố gắng lẩn trong đám tốp ca. Nhưng mà giây phút “tử hình” thế nào cũng phải đến, vì nó sẽ là người hát chính trong đoạn thứ 2, và lúc này, tiếng hát của nó sẽ vang dội khắp toàn trường.


Bên dưới khán giả, đương nhiên những nhân vật nổi trội đang dồn mắt về sân khấu để xem sự thể hiện của Du Du. 3 thiếu gia INNO cũng đang háo hức và dõi mắt nhìn sự lúng túng của nó. Đại Bảo thì mỉm cười, gật gù, tin rằng cô bạn này sẽ làm được, và tạo nên điều bất ngờ cho mọi người.


Du Du bắt đầu nhịp bước vụng về ra phía micro, nó không thể cất thành lời. Nhưng tiếng nhạc không chờ đợi nó, âm thanh dàn loa đã vang lên. Nó nhắm mắt lại và bắt đầu cất tiếng hát…


Khuôn mặt của khán giả bên dưới bắt đầu thay đổi. Đại Bảo đang tươi cười nhìn DU Du đầy tin tưởng, bỗng dưng chuyển sang thành cái nhìn đầy bất ngờ, cậu ta há hốc miệng. Thiên Tứ thì bắt đầu mỉm cười. Thiên Tử thì chỉ biết vừa cười vừa lắc đầu. Thiên Tư thì im lặn

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Nghe tiếng con khóc ré trong nhà chết đứng với cảnh tượng trước mắt…

Lão hàng xóm đáng ghét

“Bố cứ đi công tác là mẹ rên ư ử cả đêm”

Truyện Tình Yêu Đầu Thời Cấp Hai Đầy Kỷ Niệm Full

Đơn giản chỉ vì anh yêu em!