Ngôi nhà có cánh cổng cao cao - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polaroid

Ngôi nhà có cánh cổng cao cao (xem 3140)

Ngôi nhà có cánh cổng cao cao

phòng em dùm, em về phòng có việc.


Thiên Tư khép cánh cửa lại.


-Cô ta thật là thiên vị, chỉ có anh hai là có bánh, không làm cho mình một cái, đã vậy thì lấy luôn.


Cậu ta dùng tay quẹt đi cái dấu nho nhỏ bằng socola trên chiếc bánh, vì 2 cái tên khá giống nhau, nên việc thay đổi quá dễ dàng, chiếc bánh bây giờ là dành riêng cho THIÊN TƯ.


Tối hôm đó, Du Du chợt lên cơn đau bụng dữ dội, nó vội vàng ra ngoài nhà vệ sinh chung của khu nhân viên, tay ôm cái bụng, mặt nhăn nhó. Nó chợt giật mình khi thấy một vài người nhân viên khác cũng đang ôm bụng đứng chờ nhà vệ sinh. Mọi người quay lại nhìn nó bằng ánh mắt hình viên đạn. Nó chưa kịp hỏi mọi người tại sao lại đồng loạt bị đau bụng như vậy thì thấy chị Uyển Thanh cũng ôm bụng chạy ra. Mờ mờ hiểu ra sự việc. Nó nhìn chị Uyển Thanh mặt mếu đến thảm thương.


-Vô cùng xin lỗi mọi người, có thể nguyên liệu bánh hoặc do…


-Ồ, không sao đâu, dù gì thì lâu lâu có chuyện lạ xảy ra cũng hay mà.


Mọi người nhìn 2 đứa nó vừa ôm bụng cười, vừa đau. Nó và chị Uyển Thanh cúi đầu lia lịa xin lỗi. Mọi người không ai trách mắng gì. Nguyên nhân đồng loạt đau bụng ắt hẳn là do những chiếc bánh nó làm, thiệt là hết sức oái oăm, không biết nói gì để xin lỗi. Rồi nó chợt nhớ chiếc bánh làm cho cậu chủ Thiên Tứ. Thôi rồi, nó đang tưởng tượng ra cái khung cảnh Thiên Tứ chạy ra chạy vào nhà vệ sinh mà căm thù nó. THật là khổ sở và khó xử cho nó trong tình huống này. Nó chắp tay lẩm bẩm: “Cầu trời cậu ta chưa ăn, cầu trời cậu ta chưa ăn”. NÓ vừa than vừa ôm cái bụng đau của mình, khiến ai nấy đang đau cũng phải bật cười. Tầng trên của INNO, cũng đang có một người ngủ không yên vì lỡ ăn cái bánh…


Sáng hôm sau, nó đang uể oải, vì cả đêm qua khó ngủ. Nó chợt nhớ ra có việc quan trọng phải thực hiện ngay. Du Du thay đồng phục đi học, rồi chạy ra phía gian nhà chính để chờ 2 cậu chủ từ tầng trên đi xuống.


-Cậu Thiên Tứ, tối hôm qua… cậu ngủ được chứ, có bị sao không?


-Không có gì bất thường cả, có việc gì à!


-Về việc cái bánh hôm qua…


-À, mình chưa ăn.


-Vậy thì may quá!


Nó thở dài, may là Thiên Tứ không bị gì, sắc mặt cậu ta cũng tươi tỉnh, cậu ta chưa ăn cái bánh đó, nó hơi buồn một chút, nhưng dù vậy cũng đỡ hơn…Trong đầu Thiên Tứ thì lại đang nghĩ hoàn toàn khác. Hôm qua, lúc Thiên Tư kêu cậu ta xuống bếp lấy một cái, nhưng cậu ta lại không để ý lắm và không xuống nhà bếp lấy. Thiên Tư đứng gần đó, vội vàng khoác vai Thiên Tứ, đẩy cậu ta vào xe và đi đến trường, dường như để tránh bị lộ tẩy việc gì đó. Vừa vào xe, Thiên Tư nhăn nhăn cái mặt, tay xoa cái bụng.


-Trông sắc mặt em không được khỏe, có việc gì à?


-À, không, có thể do hôm qua em ăn phải cái gì đó!


Rồi cậu ta quay sang một bên, thì thầm đủ để một mình nghe: “Biết thế lúc đó không lấy chiếc bánh ấy làm gì, báo hại suốt đêm qua ra vào tolet. Con gái gì mà nấu ăn tệ thật! Đúng là đồ nhà quê”


Mâu thuẫn về vụ cái khung hình dường như Thiên Tư đã bỏ qua cho nó, ánh mắt cậu ta đã trở lại như xưa. Mặc dù tấm hình trong phòng không được để vào cái khung hình của nó như cũ, nhưng cả 2 lại tiếp tục đấu đá từng ngày, từng giờ mỗi khi gặp nhau, điều đó làm nó cảm thấy thoải mái hơn. Dường như cậu ta rất thích đày đọa nó. Ngày nào cũng được gọi lên phòng và than phiền, chỗ này lau chưa sạch, quần áo cần giặt chưa lấy, hay cả việc tìm kiếm bất cứ cái gì trong phòng cậu ta, cứ làm như nó nắm rõ hết vị trí đồ đạc trong phòng vậy. Cũng thật lạ, khi mà lúc trước cậu ta nói không muốn thấy mặt nó, vậy mà bây giờ lại cứ kêu nó lên phòng để than phiền và bắt nó làm lại. Chạm mặt nhau quá nhiều lần như vậy chẳng phải càng khó chịu hơn hay sao. Thật không thể hiểu nổi tên Thiên Tư này. Nó vô cùng bực tức lau lại cái tủ quần áo của cậu ta theo như lời cậu ta than phiền. Thật là vô lý, khi cậu ta quẹt được một đường bụi ở trên nóc tủ, và nói rằng nó làm việc thật ẩu tả. Nhưng làm sao một cô gái như nó có thể leo thật cao để lau chùi tận trong cùng bên trên của cái tủ? Nhưng dù gì cậu ta cũng là cậu chủ, nó không thể nào cãi lại được, đành phải lao động “ngoài giờ” bất đắc dĩ. Du Du bèn tìm một cái ghế và leo lên lau, để tên Thiên Tư không còn gì bắt bẻ được. Cái ghế thật cao, nên việc leo lên vô cùng khó khăn. Lui cui một hồi nó mới có thể leo lên được. Khi đứng trên ghế rồi thì việc giữ thăng bằng lại là vấn đề. Vừa lau mà Du Du vừa run, nó chậm rãi lau từng chỗ một, vừa phải vịn để giữ thăng bằng. Nó rướn mình lên để với tay vào xa hơn, cố rướn xa hơn một chút nữa, một chút nữa,…và rồi, nó thấy mình đang chơi vơi, hình như cái ghế bị lệch và bắt đầu nghiêng ngửa. Du Du thấy mình không còn đứng vững nữa mà cả ghế và người đều mất thăng bằng. Toàn thân của nó đang lơ lửng và “rơi tự do”. Tay cầm chiếc khăn, miệng nó há hốc miệng ra và la thất thanh : Á, á, á…


Người nó ngả theo tư thế ngửa ra sau, tay chới với vào không trung. Và “bụp” một phát. Không đau đớn chạm vào sàn như tưởng tượng, mà dường như có một vật thể gì đang đỡ nó, cảm giác rất êm ái. Nó từ từ mở mắt ra và trố tròn, người trước mặt nó bây giờ là tên cậu chủ đáng ghét Thiên Tư. Khuôn mặt cậu ta bây giờ rất gần với nó. Cảm nhận đang nằm gọn trong vòng tay cậu chủ, nó không hề cảm kích vì cậu ta đã đỡ nó kịp thời, mà ngược lại nó cảm thấy vô cùng sợ hãi. Điều đáng chú ý ngay lúc này, chính là bàn tay của Thiên Tư… đang chạm vào vòng 1 của nó. Không gian như đứng lại, 4 mắt tròn xoe nhìn nhau không cử động. Bất giác nó la thất thanh lên, còn to hơn khi nó vừa bị té, nó tát Thiên Tư một cái rõ đau, và xô cậu ta ra, làm cho cậu ta không kịp phản ứng và ngã nhoài ra sau. Nó không thể nói lời nào, cắm đầu đứng dậy chạy thẳng ra khỏi phòng. Cánh cửa phòng đóng lại, Du Du đứng bên ngoài thở hổn hển. Nó nhớ lại khung cảnh lúc nãy, đưa tay lên tim mình và lo sợ.


Chương 11


-Tại sao lại dám làm như vậy với mình. Không có gì cả, bình tĩnh, bình tĩnh…Thiên Tư, đồ sàm sỡ…


Không thể trấn tĩnh được mình, nó chạy đi và hét thật to như vậy. Nó thấy cả người bây giờ nóng ran. Thiên Tư vẫn ngồi trong phòng không hề nhúc nhích, tư thế bị xô ngã vẫn giữ nguyên. Đến khi nghe nó la thất thanh “đồ sàm sỡ”, cậu ta mới giật mình tỉnh lại, khuôn mặt cậu ta lúc này như bị rút hết máu. Nhìn thấy Du Du mất thăng bằng, cậu ta chỉ định chạy ra đỡ, nhưng ai ngờ sự việc lại trớ trêu đến như vậy, cái tay lại vô tình đụng vào chỗ nhạy cảm nhất của con gái. Đưa bàn tay “tội lỗi” của mình lên, Thiên Tư lắc đầu ngao ngán. “Vô ý thật!”, không biết rồi đây sẽ đối mặt với cô ta thế nào. Rồi cậu ta đưa tay lên xoa xoa cái má đang ngấn 5 ngón tay của Du Du.


-Cô ta thật là vô ơn, dù gì mình cũng là người vừa cứu cô ta cơ mà!


Kể từ hôm đó, Thiên Tư không còn gọi Du Du lên mà than phiền nữa. Những giờ mà Du Du lên dọn dẹp phòng, cậu ta đều tránh mặt. Những lúc chạm mặt nhau trong nhà, cả 2 đều bối rối, và lảng đi việc khác ngay tức khắc. Ánh mắt của Du Du vừa ngượng ngùng vừa căm thù. Lần đầu tiên có một đứa con trai dám chạm vào nó như vậ

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Tớ không tin là cậu đã quên

Truyện Chuyến Đi Vũng Tàu Voz Full

Đoạt hôn 101 lần

Không cẩn thận, họa lớn rồi!

Nửa đêm tỉnh giấc, hốt hoảng thấy hai bóng người đang ôm nhau