i tôi mở gói bưu kiện ra. Một chiếc xe mô hình cỡ lớn đang hiện diễn trước mắt tôi – một tín đồ của xe mô hình. Khỏi phải nói là tôi đã sung sướng như thế nào khi được tận tay mân mê thứ mà lâu nay tôi mong chờ. Đây là mẫu xe mới nhất, nó giống chiếc xe thật đến từng chi tiết và nhìn rất tuyệt. Tất nhiên giá của nó cực khủng nên có đời nào tôi dám vòi ba mua đâu. Nhưng bây giờ thì thật sự bất ngờ và hành phúc. Ai mà tốt bụng thế chứ??? Ai lại biết tôi thích nhất thứ này để mà tặng thế chứ??? Ôi vui. Vui quá đi thôi.
Sáng sớm…
Tôi vẫn đang ngủ say sưa trong chăn êm nệm ấm, trên tay vẫn còn ôm chặt chiếc xe mô hình mà ngày hôm qua tôi được nhận. Nói thế thì chắc hẳn các bạn cũng biết là tôi thích nó nhiều như thế nào rồi chứ. Hihi…
Ring…ring…
Lại tiếng chuông cửa…
Tôi vùng dậy ngay lập tức. Không hiểu sao tôi cảm thấy mỗi khi tiếng chuông cửa cất lên là tôi sẽ nhận được một niềm vui nào đó. Tất nhiên là tôi mặc nguyên bộ đầm ngủ và chạy ào xuống. Ba chắc hẳn sẽ không tin được đứa con gái ham ngủ hơn ham chơi của ba có thể tỉnh dậy một cách nhanh chóng chỉ vì nghe tiếng chuông cửa réo rắt thôi đâu.
Cánh cửa mở ra…
- Ơ…
- Gì đây? Là con gái hả???
- Sao…sao…anh lại biết nhà tôi…
- Nhà cô bé số 68. Nhà tôi số 98. Chúng ta ở cùng khu phố.
- Gì???
- Trả lại hộp quà cho tôi. Hôm qua anh bưu tá chuyển nhầm.
- Hộp quà nào??? Hộp quà gì cơ??? – không hiểu sao tôi nổi đóa lên.
- Hộp quà hôm qua cô được nhận ấy. Trả đây.
- Cái gì hả??? Họ chuyển cho tôi mà! Sao anh cứ thích lấy đồ của tôi thế???
- Không nói nhiều. Đem lại hộp ra đây. Trên hộp có đề tên người gửi và địa chỉ gửi. Cũng chỉ vì anh bưu tá nhìn nhầm 98 thành 68 nên mới đưa nhầm thôi.
- Vô lý!!! Vô lý!!!
Haiz…
Thế đấy…
Tôi hét cho to như vậy nhưng cuối cùng vẫn phải ngậm ngùi đưa lại con xe mô hình cho anh ta. Tại sao??? Tại sao lại cho tôi niềm vui bất ngờ rồi lấy đi của tôi trong phút chốc như thế chứ??? Tại sao lại nhầm lẫn như thế chứ??? Huhu…Huhu…Con xe mô hình yêu dấu của chị ơi…
Suốt ngày hôm ấy, tôi ở lỳ trong nhà và tra tấn con gấu bông Panda cỡ bự củ mình . Căn bản vì tôi tức. Ba phần tôi tức vì tôi không còn được sở hữu chiếc xe mô hình mà tôi hằng yêu thích. Nhưng bảy phần tôi tức là thái độ và câu nói của anh ta trước khi rời khỏi nhà tôi.
- Là con gái à…Vui thiệt…
Đó là câu chào của tên mất dịch sau khi nhìn chăm chăm vào vòng 1 của tôi. Ói máu mà chết đi được. Đúng là sĩ nhục người ta mà! Mặc dù tôi tóc ngắn, mặc dù tôi không được nhấp nhô như người ta, mặc dù áo quần tôi mặc không được nữ tính cho lắm nhưng tôi vẫn là con gái. Tại sao hắn ta lại dám xúc phạm một XX chính hiệu như tôi được chứ!!! Tại sao???
Và đó là sự tình cờ thứ hai…
Chương 3: Ai là kẻ đứng đầu?
Tạm gác qua những nỗi bực dọc từ trên trời rơi xuống do cái tên mất dịch trùng tên trùng họ với tôi đem lại, hôm nay tôi hí hửng cùng ba tới trường Đại học để làm thủ tục nhập học. Khỏi nói là tôi đã vui đến mức nào. Thế là tôi được trở thành sinh viên. Được sống và học tập trong một môi trường sư phạm hoàn toàn mới.
Trải qua khá nhiều thủ tục chóng mặt, cuối cùng tôi cũng vào ngồi yên ổn trong lớp học của mình. Họ bảo đây là nơi tập trung của lớp Đại học của tôi. Buổi hôm nay là ra mắt giáo viên chủ nhiệm và làm quen với các thành viên trong lớp. Gì chứ tôi khoái nhất khoản này. Tôi luôn muốn mở rộng mối quan hệ và kết giao được nhiều bạn bè tốt.
Sau gần nửa tiếng thì cả phòng học kín mít người ngồi. Lớp đại học đông thật. Tôi tới sớm nhưng vẫn chọn ngồi bàn cuối. Tính tôi vô lý thế đấy. Đã lùn rồi nhưng vẫn thích ngồi ở vị trí dành cho những người cao.
Bằng khả năng bắt chuyện trời cho, chỉ cần mười lăm phút là tôi đã làm quen được khối người bạn mới. Họ đến từ nhiều tỉnh thành khác nhau. Tôi thích nhất giọng của cô bạn ngồi bên cạnh tôi. Cô ấy đến từ Huế, giọng nghe dễ thương và rất nhẹ nhàng. Tuy nhiên tôi cũng hơi bực bực một chút vì tất cả những người tôi làm quen sau một vài câu nói chuyện mới vỡ lẽ ra rằng tôi là con gái. Từ trước đến giờ tôi chưa khi nào phải đắn đo về giới tính cũng như ngoại hình của mình. Nhưng bây giờ tôi thấy mình cần phải xem lại. Tôi là con gái và tôi thích làm con gái. Sự thật chỉ có thế thôi!
- Chào các em. Rất vui mừng chào đón các em trở thành tân sinh viên của trường. Chúc các em một khóa học thật thành công và nhiều niềm vui nhé!
Đó là câu đầu tiên mà cô giáo chủ nhiệm nói với chúng tôi. Một cảm giác thật khó tả. Có cái gì đó hồi hộp và run run. Thế là tôi cùng tất cả những người ở đây đã bước sang một chặng đường mới của cuộc đời. Không còn là những đứa nhóc ham chơi ham ăn ham ngủ nữa. Đây là thời kỳ để chúng tôi tự chăm lo cho tương lai của chính mình. Uầy, tự tin lên nào Nguyễn Nhật Minh! Fighting!!!
Sau một hồi giới thiệu về trường cũng như những điều cần lưu ý khi học tập ở đây, cô giáo chủ nhiệm đã bày tỏ sự vui mừng khi nói rằng một trong những thành viên của lớp tôi là người đạt số điểm cao nhất khi thi vào trường và cô muốn mời bạn ấy lên phía trên bục giảng để các thành viên trong lớp làm quen. Mọi người bắt đầu trầm trồ bàn tán, không khí rộn ràng hẳn lên. Lớp tôi đúng là lớp vip mà! Tự hào! Chậc! Tự hào!!!
Đáng ra thì tôi cũng không quá để tâm đến việc ai cao nhất ở đây, vì khi biết điểm thì tôi đoán chắc mình đậu 100% nên không tìm hiểu bất cứ điều gì về điểm chác của những người khác cả. Nhưng khi cô giáo gọi to ba chữ Nguyễn Nhật Minh thì tôi lạnh cả sống lưng. Gì chứ??? Tôi cao điểm nhất khi thi vào trường này à??? Có nhầm lẫn gì đây không ta???
Trong khi tôi cứ ngồi yên, hai mắt mở thao láo, nuốt nước miếng ừng ực để lấy lại bình tĩnh thì lũ bạn mới quen xung quanh tôi đồng loạt rú lên đầy kiêu hãnh. Có lẽ chúng nó không ngờ tôi lại là người cao điểm nhất ở đây. Tuy nhiên bản lĩnh tôi cũng không tệ nên chỉ cần vài chục giây ngắn ngủi là tôi đã lấy lại được chút ít tinh thần. Mặc dù cố giấu sự tự hào nhưng hai má tôi vẫn đỏ ửng. Khi coi điểm tôi biết điểm mình cũng khá cao nhưng tôi không nghĩ rằng lại cao nhất. Ôi bất ngờ thật. Tôi nhẹ nhàng bẽn lẽn đứng nhổm dậy. Trong đầu suy nghĩ sẽ phát biểu như thế nào trước lớp để gây được cảm tình. Tôi không muốn bị ghét sớm vì…quá giỏi! Hoho…
- Ah! Cô không để ý. Có một sự trùng hợp khá thú vị ở đây. Để chắc chắn, cô mời bạn Nguyễn Nhật Minh, giới tính nam nhé!
Cả lớp bật cười ha hả sau câu phát biểu đầy dí dỏm của cô giáo. Duy chỉ có tôi suy sụp hẳn. Giới tính nam thì chắc chắn không phải là tôi rồi. Mừng hụt. Lại cái cảm giác đáng ghét ấy. Mặt tôi tái ngắt đi. Những đứa bạn xung quanh cũng thôi hò hét. Vì chúng nó cũng biết tôi đâu phải là con trai. Vậy còn Nguyễn Nhật Minh nào ở đây nữa??? Ngoài tôi ra còn có kẻ nào nữa chứ!!!
Và bỗng chốc tôi chột dạ…
Một tên nào đó đã bước lên phía cô giáo. Vài giây sau, hắn ta quay đầu lại…Thật ra ngay từ lúc thấy cái dáng người cao lêu khêu, tướng đi đầy ngạo mạn ấy thì tôi đã biết đó là ai.
Không thể nào!!! Tại sao???Tại sao??? Tại sao vẫn là tên mất dịch ấy cơ chứ???
Thế đấy. Dù sự thật nó phũ phàng là vậy nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi cái cảm giác bị người khác giành giật cướp đoạt đi thứ đáng lẽ ra
Sáng sớm…
Tôi vẫn đang ngủ say sưa trong chăn êm nệm ấm, trên tay vẫn còn ôm chặt chiếc xe mô hình mà ngày hôm qua tôi được nhận. Nói thế thì chắc hẳn các bạn cũng biết là tôi thích nó nhiều như thế nào rồi chứ. Hihi…
Ring…ring…
Lại tiếng chuông cửa…
Tôi vùng dậy ngay lập tức. Không hiểu sao tôi cảm thấy mỗi khi tiếng chuông cửa cất lên là tôi sẽ nhận được một niềm vui nào đó. Tất nhiên là tôi mặc nguyên bộ đầm ngủ và chạy ào xuống. Ba chắc hẳn sẽ không tin được đứa con gái ham ngủ hơn ham chơi của ba có thể tỉnh dậy một cách nhanh chóng chỉ vì nghe tiếng chuông cửa réo rắt thôi đâu.
Cánh cửa mở ra…
- Ơ…
- Gì đây? Là con gái hả???
- Sao…sao…anh lại biết nhà tôi…
- Nhà cô bé số 68. Nhà tôi số 98. Chúng ta ở cùng khu phố.
- Gì???
- Trả lại hộp quà cho tôi. Hôm qua anh bưu tá chuyển nhầm.
- Hộp quà nào??? Hộp quà gì cơ??? – không hiểu sao tôi nổi đóa lên.
- Hộp quà hôm qua cô được nhận ấy. Trả đây.
- Cái gì hả??? Họ chuyển cho tôi mà! Sao anh cứ thích lấy đồ của tôi thế???
- Không nói nhiều. Đem lại hộp ra đây. Trên hộp có đề tên người gửi và địa chỉ gửi. Cũng chỉ vì anh bưu tá nhìn nhầm 98 thành 68 nên mới đưa nhầm thôi.
- Vô lý!!! Vô lý!!!
Haiz…
Thế đấy…
Tôi hét cho to như vậy nhưng cuối cùng vẫn phải ngậm ngùi đưa lại con xe mô hình cho anh ta. Tại sao??? Tại sao lại cho tôi niềm vui bất ngờ rồi lấy đi của tôi trong phút chốc như thế chứ??? Tại sao lại nhầm lẫn như thế chứ??? Huhu…Huhu…Con xe mô hình yêu dấu của chị ơi…
Suốt ngày hôm ấy, tôi ở lỳ trong nhà và tra tấn con gấu bông Panda cỡ bự củ mình . Căn bản vì tôi tức. Ba phần tôi tức vì tôi không còn được sở hữu chiếc xe mô hình mà tôi hằng yêu thích. Nhưng bảy phần tôi tức là thái độ và câu nói của anh ta trước khi rời khỏi nhà tôi.
- Là con gái à…Vui thiệt…
Đó là câu chào của tên mất dịch sau khi nhìn chăm chăm vào vòng 1 của tôi. Ói máu mà chết đi được. Đúng là sĩ nhục người ta mà! Mặc dù tôi tóc ngắn, mặc dù tôi không được nhấp nhô như người ta, mặc dù áo quần tôi mặc không được nữ tính cho lắm nhưng tôi vẫn là con gái. Tại sao hắn ta lại dám xúc phạm một XX chính hiệu như tôi được chứ!!! Tại sao???
Và đó là sự tình cờ thứ hai…
Chương 3: Ai là kẻ đứng đầu?
Tạm gác qua những nỗi bực dọc từ trên trời rơi xuống do cái tên mất dịch trùng tên trùng họ với tôi đem lại, hôm nay tôi hí hửng cùng ba tới trường Đại học để làm thủ tục nhập học. Khỏi nói là tôi đã vui đến mức nào. Thế là tôi được trở thành sinh viên. Được sống và học tập trong một môi trường sư phạm hoàn toàn mới.
Trải qua khá nhiều thủ tục chóng mặt, cuối cùng tôi cũng vào ngồi yên ổn trong lớp học của mình. Họ bảo đây là nơi tập trung của lớp Đại học của tôi. Buổi hôm nay là ra mắt giáo viên chủ nhiệm và làm quen với các thành viên trong lớp. Gì chứ tôi khoái nhất khoản này. Tôi luôn muốn mở rộng mối quan hệ và kết giao được nhiều bạn bè tốt.
Sau gần nửa tiếng thì cả phòng học kín mít người ngồi. Lớp đại học đông thật. Tôi tới sớm nhưng vẫn chọn ngồi bàn cuối. Tính tôi vô lý thế đấy. Đã lùn rồi nhưng vẫn thích ngồi ở vị trí dành cho những người cao.
Bằng khả năng bắt chuyện trời cho, chỉ cần mười lăm phút là tôi đã làm quen được khối người bạn mới. Họ đến từ nhiều tỉnh thành khác nhau. Tôi thích nhất giọng của cô bạn ngồi bên cạnh tôi. Cô ấy đến từ Huế, giọng nghe dễ thương và rất nhẹ nhàng. Tuy nhiên tôi cũng hơi bực bực một chút vì tất cả những người tôi làm quen sau một vài câu nói chuyện mới vỡ lẽ ra rằng tôi là con gái. Từ trước đến giờ tôi chưa khi nào phải đắn đo về giới tính cũng như ngoại hình của mình. Nhưng bây giờ tôi thấy mình cần phải xem lại. Tôi là con gái và tôi thích làm con gái. Sự thật chỉ có thế thôi!
- Chào các em. Rất vui mừng chào đón các em trở thành tân sinh viên của trường. Chúc các em một khóa học thật thành công và nhiều niềm vui nhé!
Đó là câu đầu tiên mà cô giáo chủ nhiệm nói với chúng tôi. Một cảm giác thật khó tả. Có cái gì đó hồi hộp và run run. Thế là tôi cùng tất cả những người ở đây đã bước sang một chặng đường mới của cuộc đời. Không còn là những đứa nhóc ham chơi ham ăn ham ngủ nữa. Đây là thời kỳ để chúng tôi tự chăm lo cho tương lai của chính mình. Uầy, tự tin lên nào Nguyễn Nhật Minh! Fighting!!!
Sau một hồi giới thiệu về trường cũng như những điều cần lưu ý khi học tập ở đây, cô giáo chủ nhiệm đã bày tỏ sự vui mừng khi nói rằng một trong những thành viên của lớp tôi là người đạt số điểm cao nhất khi thi vào trường và cô muốn mời bạn ấy lên phía trên bục giảng để các thành viên trong lớp làm quen. Mọi người bắt đầu trầm trồ bàn tán, không khí rộn ràng hẳn lên. Lớp tôi đúng là lớp vip mà! Tự hào! Chậc! Tự hào!!!
Đáng ra thì tôi cũng không quá để tâm đến việc ai cao nhất ở đây, vì khi biết điểm thì tôi đoán chắc mình đậu 100% nên không tìm hiểu bất cứ điều gì về điểm chác của những người khác cả. Nhưng khi cô giáo gọi to ba chữ Nguyễn Nhật Minh thì tôi lạnh cả sống lưng. Gì chứ??? Tôi cao điểm nhất khi thi vào trường này à??? Có nhầm lẫn gì đây không ta???
Trong khi tôi cứ ngồi yên, hai mắt mở thao láo, nuốt nước miếng ừng ực để lấy lại bình tĩnh thì lũ bạn mới quen xung quanh tôi đồng loạt rú lên đầy kiêu hãnh. Có lẽ chúng nó không ngờ tôi lại là người cao điểm nhất ở đây. Tuy nhiên bản lĩnh tôi cũng không tệ nên chỉ cần vài chục giây ngắn ngủi là tôi đã lấy lại được chút ít tinh thần. Mặc dù cố giấu sự tự hào nhưng hai má tôi vẫn đỏ ửng. Khi coi điểm tôi biết điểm mình cũng khá cao nhưng tôi không nghĩ rằng lại cao nhất. Ôi bất ngờ thật. Tôi nhẹ nhàng bẽn lẽn đứng nhổm dậy. Trong đầu suy nghĩ sẽ phát biểu như thế nào trước lớp để gây được cảm tình. Tôi không muốn bị ghét sớm vì…quá giỏi! Hoho…
- Ah! Cô không để ý. Có một sự trùng hợp khá thú vị ở đây. Để chắc chắn, cô mời bạn Nguyễn Nhật Minh, giới tính nam nhé!
Cả lớp bật cười ha hả sau câu phát biểu đầy dí dỏm của cô giáo. Duy chỉ có tôi suy sụp hẳn. Giới tính nam thì chắc chắn không phải là tôi rồi. Mừng hụt. Lại cái cảm giác đáng ghét ấy. Mặt tôi tái ngắt đi. Những đứa bạn xung quanh cũng thôi hò hét. Vì chúng nó cũng biết tôi đâu phải là con trai. Vậy còn Nguyễn Nhật Minh nào ở đây nữa??? Ngoài tôi ra còn có kẻ nào nữa chứ!!!
Và bỗng chốc tôi chột dạ…
Một tên nào đó đã bước lên phía cô giáo. Vài giây sau, hắn ta quay đầu lại…Thật ra ngay từ lúc thấy cái dáng người cao lêu khêu, tướng đi đầy ngạo mạn ấy thì tôi đã biết đó là ai.
Không thể nào!!! Tại sao???Tại sao??? Tại sao vẫn là tên mất dịch ấy cơ chứ???
Thế đấy. Dù sự thật nó phũ phàng là vậy nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi cái cảm giác bị người khác giành giật cướp đoạt đi thứ đáng lẽ ra