– hai người như vậy mà cũng có thể làm bạn sao? lại còn bạn thân nữa…? Phi Yến nghe 2 người đấu khẩu mà thắc mắc…
– có nhiều chuyện phi lí lắm Nguyên băng, như thể không ai có thể nghĩ Nguyên Thần Dạ lại mắc vào lưới tình cả, lại còn lấy vợ sớm hơn cả anh…
– cậu đến đây là thuyết khách sao? Cậu không có ai rước đi cho Tống bá mẫu đỡ phiền lòng sao ?>
– Nguyên Thần Dạ tôi không muốn đeo gông vào cổ như cậu, có vợ rồi thì quên hết bạn bè, sau này nếu có con nữa tôi không nghĩ cậu con f biết đến tôi và công ti nữa không…?
– chẵng phải cậu đến xin ăn của tôi sao…? Nhanh nhét đầy cái bụng của cậu rồi về đi…
– tôi còn định xin cậu bữa trưa và tối nữa….
– tôi không phải hội từ thiện, trở về nhà của cậu mà an hưởng đi…
– anh Hạ Bình anh cứ ở lại đi, em tin Thần Dạ không nở đuổi anh đâu…
– cậu ta có gì không nỡ chứ…tâm hồn của cậu ta là ác quỷ mà…
– Nguyên Băng chỉ có em là thương anh và quan tâm anh nhất…
– Tống Hạ Bình, cậu còn nói nữa cậu tin lần sau cậu sẽ được đứng ngoài của không…?
– Thần Dạ cậu bá đạo quá…
Vườn hoa biệt thự nhà họ Nguyên…
Đang tưới hoa cho những đám xương rồng thì Nguyên Băng đột nhiên bị 1 mảnh gai xương rồng châm vào tay chảy máu…
Á…đau quá…
vừa đưa tay lên định cho vào miệng, thì 1 cánh tay khác bắt lấy và cho vào miệng người đó…
ai…Nguyên băng hốt hoảng…
Nguyên Băng, nếu em còn bất cẩn anh đành lòng phải cho người phá toàn bộ hoa hồng và xương rồng trong vườn này, đồng thời cho thôi việc người làm trong nhà…
Nguyên Thần Dạ anh thật vô lí…
Có lí hay không do anh quyết định
– thời tiết không tốt anh đưa em vào nhà…
– Nguyên Thần Dạ…anh có nhất thiết phải lúc nào cũng bé tôi như vậy không, tôi không phải trẻ con…với lại chỉ là tôi không nhìn thấy đường chứ không tàn tật…
– việc của em là ngoan ngoãn nghe lời anh…
– tôi không nói chuyện với anh nữa…
– Nguyên Thần Dạ bao giờ anh cho tôi gặp anh Hoàng Phi…
– Nguyên băng hình như anh đã cảnh cáo em không được nhắc tới tên Hoàng Phi trước mặt anh…
– Anh thật không bình thường, bắt tôi tới đây lại không cho tôi liên lạc với người nhà…
– Anh nhắc lại 1 lần nữa, anh là người nhà của em là chồng em còn tên Hoàng phi kia không phải ?
– Nguyên thần Dạ anh ghen sao ?
– vợ mình nhắc tới người đàn ông khác trước mặt mình, không tức giận sao được…
– Nguyên thần dạ có ai nói với anh,, khi tức giận giọng anh rất giống trẻ con hờn dỗi không
ậy được tôi không nhắc tới Hoàng Phi nữa nhưng anh phải để tôi tới cô nhi viện cùng lũ trẻ, cứ ở nhà mãi như thế này chắc tôi buồn mà chết mất….
– Yêu cầu này của em có thể xem xét và chấp nhận được…
– vậy bao giờ anh cho tôi đi…
– sáng mai anh sẽ mang em tới đó…..
– Nguyên Thần Dạ, tôi có thể đi 1 mình…
– Nguyên Băng anh không muốn nhắc nhỏ em thêm lần nào về việc gọi anh là Thần Dạ và đại từ nhân xưng của em đâu…nếu em còn như thế anh sẽ nhốt em trong phòng không cho ra ngoài nữa …
– Anh…anh…
– Anh giúp em ăn cơm…
– Không cần Nguyên Thần Dạ tôi tự làm được…
– Em cần phải trừng phạt mới tiến bộ lên được….
Cô nhi viện NHân Ái…
– Thần Dạ, em chưa mang quà cho lũ trẻ…
– Anh sẽ cho người mang tới sau…
– Không được Thần Dạ em đã hứa…em sẽ đứng trước cổng đợi, anh đi mua chúng được chứ….em hứa sẽ không đi đâu hết mà ngoan ngoãn ở đây chờ anh…
– Vì biểu hiện ngoan ngoãn của em…được rồi…
– Cám ơn anh…
Nguyên Thần Dạ vừa đi khỏi thì có 1 chiếc xe khác lao tới…
– Nguyên băng chúng ta về mĩ…
– Anh…anh Hoàng Phi…
– Là anh…theo anh về mĨ được chứ…
– Anh không sao…vẫn ổn…chúng ta không ở lại đây lâu được. nhanh chóng rời khỏi đây khi Nguyên Thần Dạ trở về đi…
– Nhưng…
– Em còn phân vân gì nữa…
– Em….
– Phi Yến…Phi Yến…
– Anh làm gì vậy…
Hoàng Phi vừa nói vừa nhìn người đàn ông mặc trang phục đen trước mặt mình…
– Chúng ta cần phải đi gấp…mang cô ta lên xe đi…nếu không anh và cô ta không kịp chuyến bay sang mĨ đâu…
– Phi Yến anh xin lỗi, anh chỉ muốn chúng ta bên nhau…
Nguyên Thần Dạ trở lại thì không thấy bóng Dáng của Nguyên băng đâu nữa nỗi lo lắng lại thêm 1 lần nữa tràn ngập trong anh…
– Chú ơi, có 1 chiếc xe màu trắng mang chị ấy đi rồi…(Bị gọi bằng chú kìa…)
– Đã bao lâu rồi…
– vừa mới thôi…
chỉ nghe có vậy Nguyên Thần Dạ tức tốc lên xe mà không nói lời cảm ơn với cậu bạn nhỏ…(Đồ mất lịch sự)…
– Hạ Bình…Nguyên băng mất tích, cậu cho người điều tra giùm tôi, Đình Uyên Nhi, xem có phải là trò của cô ta không ?
– Nguyên Thần Dạ, người chăm sóc cô ta vừa gọi tới bảo cô ta hôm nay rất ngoan ngoãn, không hề làm gì khác biệt…
– vậy ai đã làm chuyện này…lẽ nào là Hoàng Phi…
không loại trừ khả năng có thể là kẻ thù của cậu…cậu làm nhiều điều xấu như vậy…
– Tống Hạ bình đây không phải là lúc kể tội tôi…tôi đang theo 1 chiếc xe khã nghi, trên hướng ra sân bay…
– Sân bay…lẽ nào…
– Hoàng phi…
– cậu cũng cho người tới đó đi…?
– Được…
Chạy hết tốc lực…đuổi theo chiếc xe…Nguyên Thần Dạ cuối cùng cũng nhìn thấy bọn họ hộ tống 1 cô gái rất giống Nguyên băng đi vào sân bay, vôi vã chạy theo…
Nguyên băng…tóm lấy tay cô gái, nhưng khi xoay người lại thì….không phải…chết tiệt…
Nguyên thần Dạ chào mừng anh đuổ theo chúng tôi thành công, nhưng rất tiếc…Gã đàn ông chép miệng…
Tóm lấy cổ áo gã, Nguyên Thần Dạ rít lên…;
– Cô ấy đâu, nếu các người dám làm gì cô ấy, tôi sẽ cho các người, thiên đường không nhận, địa ngục vẫy chào…?
– Anh uy hiếp tôi sao…?
– Anh…Đại ca gọi..bảo gặp Nguyên Thần Dạ…
thả cô áo hắn ra, Nguyên Thần Dạ tóm ngay lấy điện thoại…
– cô ấy ở đâu…
– bình tĩnh đi Nguyên Tổng, chẳng phải báo chí ca ngơi anh là người giữ được bình tĩnh trong mọi tình huống cơ mà…vậy mà…
– đừng để tôi phải hỏi thêm nữa…
– Rồi…rồi…Yên tâm, tôi chăm sóc vợ anh rất tốt…
– tốt hơn hết là như thế…nếu không, đừng trách tôi…
– số nhà….đường… tôi chờ anh đến đón vợ ở đó…
ném luôn chiếc điện thoại xuống sàn, Nguyên Thần Dạ bỏ ra xe…để cho tên kia, ngơ ngẫn vì tiếc điện thoại…
Rầm…cánh cửa phòng bật mở…
– Wellcome….wellcome…chào mừng anh tới với chúng tôi, Nguyên tổng…
– Cô ấy đâu…
– đừng lo, cô ấy đang ngủ trong phòng…
– các người muốn gì…
– Rất thẳng thắn…chúng tôi muốn mạng của anh và Cô ta…
– Đinh tùng….anh…không được làm hại Phi yến…
– Hoàng Phi…ngu ngốc….
– Haha, anh tin tưởng tôi sao…Nguyên Thần Dạ nói đúng…ngươi thật ngu ngốc…đừng bao giờ làm ăn với xã hội đen mà không biết rõ về họ…
– Anh…anh…
– Trói hắn ta rồi mang ra ngoài…
– Đình tùng…anh không được làm hại Phi Yến, nếu không tôi sẽ không tha cho anh đâu
– nực cười muốn lấy mạng của tôi ư, có khả năng đó không….
– Nguyên Thần Dạ, Dừng đánh giá người khác quá thấp…
– Ngươi không dáng để ta cho vào mắt…
– Ngươi…
– Nhìn khảu súng dí sát vào đầu minhg, Nguyên Thần