Năm Ấy Gặp Được Anh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Năm Ấy Gặp Được Anh (xem 1030)

Năm Ấy Gặp Được Anh

21; Không lâu sau, Thế Phàm kiên quyết phải đến cửa hàng. Tôi biết vừa bắt đầu buôn bán, để anh ngày ngày ở trong nhà anh sẽ lo lắng. Nên tôi không cản anh, chỉ nói ba điều cho phép và không cho phép: 1, chỉ được ở cửa hàng, không được đi lung tung ra ngoài. 2, được cùng đi làm với A Lan, không được tự mình cậy mạnh. 3, về đến nhà chỉ được nghỉ ngơi, không được tất bật. Anh vừa nghe đã bật cười ha hả, không coi là thật. Vì vậy tôi liên tục trốn học ba ngày, buổi sáng chạy đến nhà trình diện rồi đi ra ngoài cùng anh, sau đó cả ngày ở lì trong cửa hàng, giúp anh làm việc (thật ra tôi cũng biết làm, chỉ là trước kia anh không cho tôi động vào). Còn anh càu nhàu không ngớt cẩn thận kìa nóng đấy đừng cắt nữa cái này cũng nguy hiểm. A Lan nói chưa từng thấy anh lắm mồm như vậy. Lúc rảnh rỗi, tôi còn kết hợp thực tế để giảng một số kiến thức lý thuyết cho A Cường, trong lòng hi vọng anh có thể nhanh chóng nâng cao tay nghề để đỡ việc cho Thế Phàm. Buổi tối đưa anh về, cơm nước xong lại nhờ A Cường đưa ra bến xe, tôi cũng biết không có người đưa về anh không yên tâm. Ba hôm sau anh không chịu nổi nữa, nhìn tôi chạy tới chạy lui còn trốn học, anh đau lòng không nhịn được. Cuối cùng điều kiện gì anh cũng đồng ý, chỉ cần tôi ngừng lại quay trở về lớp học. Bởi vậy tôi thắng lợi quay lại trường. Trước kia cứ một tuần tôi đến nhà anh một lần, có lúc có việc một lần cũng không đến được. Nhưng từ khi xác định quan hệ yêu đương, dăm ngày hai bữa tôi lại chạy đến chỗ anh, thật ra đi xe rất thuận tiện, chỉ mất thời gian một chút chỉ cần không đi đúng vào giờ cao điểm là ổn. Ông chủ Trương cách vách trêu chọc: “Thế Phàm này, Khả Nghi là bạn học hay bạn gái của cậu thế?” Thế Phàm đỏ mặt: “Đều… Bạn học, không phải, là…” Tôi tức giận lườm anh một cái, lập tức ôm chầm lấy anh: “Em là bạn gái của anh thì anh thiệt thòi lắm sao? Ông chủ Trương nhìn rõ chưa, cháu là bạn gái Kỷ Thế Phàm! Nếu sau này có nữ sinh khác đến tìm anh ấy, ông nhất định phải báo cho cháu biết nhé!” Ông chủ Trương cười to Thế Phàm thật có phúc, có một bạn gái xinh đẹp lại còn là sinh viên đại học. Thế Phàm bất đắc dĩ nhìn tôi, tôi ngẩng đầu dành cho anh một nụ cười sáng lạn, trong nháy mắt đó tôi cảm thấy hạnh phúc trong mắt anh. Từ đó về sau bất kỳ ai hỏi, anh sẽ thoải mái thừa nhận tôi là bạn gái anh, mỗi lần như vậy, bất kể tôi đang làm gì cũng sẽ lập tức dừng lại, ôm lấy anh coi như khích lệ. Anh khiến tôi cảm thấy hãnh diện, bất kể là trong ngôi nhà đơn sơ của anh hay trong cửa hàng nhỏ này. Người khác đều cảm thấy anh có phúc, mà tôi lại cảm thấy người thực sự có phúc là mình. Tôi cũng hi vọng anh có thể cảm nhận được điều đó. Cứ như thế tôi qua lại như con thoi, bản thân tôi chẳng cảm thấy gì, nhưng anh lại không thể làm ngơ, dường như rất đau lòng. Có một hôm anh ôm tôi nói: “Anh có lỗi với em nhiều lắm, những nữ sinh khác có bạn trai để có người che chở yêu chiều, nhưng em lại phải đến chăm sóc anh.” Tôi nghiêm túc trả lời: “Kỷ Thế Phàm, anh chiều em thế đủ rồi, chiều nữa em sẽ leo tường dỡ ngói mất! Ngược lại em thấy anh nên yêu thương chăm sóc bản thân mình thật tốt, trong lòng anh ai cũng quan trọng chỉ có anh là không quan trọng.” Anh không nói gì nữa, chỉ ôm xiết lấy tôi, gục đầu trên vai tôi thật lâu. Tôi ôm đầu anh, hôn tóc anh, tự nhủ cả đời này mình phải yêu thương người đàn ông này hết lòng hết dạ.

(7) Đính ước đêm tuyết Trong hạnh phúc thời gian trôi nhanh hơn. Năm ấy mùa đông đặc biệt tới sớm, sáng sớm tôi đã bị tiếng gọi của lão Lục đánh thức. Tuyết rơi. Đúng vậy, ở phương Bắc thì không có gì lạ, nhưng ở thành phố này của chúng tôi hầu như không thể thấy được tuyết. Điều đầu tiên tôi nghĩ đến khi nhìn màu trắng bạc trải đầy mặt đất là Thế Phàm. Trời mưa anh đi lại đã khó khăn, bây giờ tuyết thì càng đừng hỏi. Nhưng anh thích hoạt động, lại không thích phiền hà người khác. Càng nghĩ tôi càng thấy lo, vội vã chui ra khỏi chăn rửa mặt mặc quần áo, trước khi đi còn không quên dặn các cô ấy xin nghỉ hộ tôi. Tuyết rơi khó bắt xe hơn, đi cũng chậm hơn, xuống xe tôi chạy thẳng đến cửa hàng, tôi biết nếu anh ở đó thì không sao. Thật may, anh ở đây. Anh hơi giật mình, hỏi sao tôi lại đến. Tôi không nói tôi lo, chỉ khẽ cười nói nhân cơ hội hiếm có đến thưởng tuyết với anh. Lúc này anh mới an tâm. Lúc rảnh rỗi tôi lén hỏi Tiểu Lan sáng nay anh đến bằng cách nào, có bị ngã không. Tiểu Lan nói lảng sang chuyện khác, nhưng nhìn nét mặt cô ấy tôi cũng biết chuyện gì đã xảy ra, anh em nhà này không biết nói dối. Buổi sáng đi bước đầu tiên suýt ngã, sau đó được anh Cường cõng đến. Tôi tức giận muốn chết, còn muốn giấu tôi ư, người này bao giờ mới học được không cậy mạnh? Tức thì tức nhưng tôi biết có ầm ĩ với anh cũng không ăn thua. Vì thế cả ngày tôi không yên lòng tính toán xem phải làm thế nào. Anh thấy tôi ít nói, hình như có gì không đúng, hỏi tôi có phải không thoải mái trong người. Tôi đáp vâng, hình như trời lạnh quá nên bị cảm rồi. Anh rất lo lắng, sờ trán tôi nhưng không thấy nóng. Một lát sau vẫn không yên lòng, dặn tôi về nhà anh ngủ trước, trước khi đi còn dặn uống nhiều nước nghỉ ngơi nhiều không nên đi lung tung, anh sẽ đóng cửa hàng sớm để về với tôi. Tôi ngoan ngoãn đi về. Tôi cũng biết anh sẽ không muốn cho tôi thấy anh chật vật trong tuyết, tôi kiêu hãnh vì anh, anh lại không muốn lộ ra sự bất đắc dĩ và yếu đuối của mình trước mặt tôi. Tôi nằm trên giường nghĩ, tôi phải giữ chặt người đàn ông vừa kiêu ngạo vừa cố chấp này, làm sao đây, tôi nên làm thế nào để cho anh biết tôi không ngại, tôi yêu tất cả, kể cả sự tàn tật của anh? Buổi tối quả thật họ về sớm. Tôi giả vờ ngủ, anh đi vào sờ trán tôi, không yên lòng lại lấy đầu dựa một chút, xác định tôi không sốt mới đứng lên đi nấu cơm tối, lúc đi ra ngoài sợ làm tôi tỉnh giấc nên không dám dùng nạng, chỉ vịn vào bàn và tường nhảy ra ngoài. Tôi rất cảm động, cảm thấy được tình yêu của anh bao phủ. Tiểu Lan lặng lẽ kể với tối, buổi tối lúc về anh không cự nự gì, để A Cường cõng mình. Ăn cơm xong, tôi giả vờ nhờ A Cường đưa tôi về kí túc, anh nghe thấy quả nhiên không đồng ý, nói không thoải mái thì ai chăm sóc cho, trên đường còn hứng lạnh, hôm nay em ở lại đây, anh ra ngoài ngủ. Tôi quen biết anh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh giữ tôi lai, đừng nói là giả ốm mà ốm thật tôi cũng cam lòng. Tôi phấn chấn quấn lấy anh nói này nói kia. Anh hoài nghi nhìn tôi bảo sao em có tinh thần thế nhỉ. Tôi hơi chột dạ nói ngủ cả buổi chiều nên thấy thoải mái hơn nhiều. Hơn mười giờ anh giục tôi về phòng ngủ, tôi vẫn bất động. Anh nói anh muốn ngủ, tôi nói anh còn chưa tắm kìa. Anh nói em ở đây anh tắm thế nào. Tôi bị nghẹn. Bất đắc dĩ lên giường, nghe thấy tiếng cây nạng của anh lọc cọc bên ngoài, tiếng lấy nước. Sau đó lại xoảng một tiếng, tôi cứ ngỡ anh bị ngã, giật mình nhảy từ trên giường xuống, lúc chạy ra thì thấy anh tập tễnh nhưng vẫn vững vàng đứng đó, mà anh thấy tôi chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, không có áo khoác còn đi chân trần. Anh ôm cổ tôi, cố kiềm chế không rống lên: “Em

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Mừng con chào đời

Hành trình tình yêu

Xem tử vi ngày 01/04/2017 Thứ Bảy của 12 cung hoàng đạo

Ca Thay Tim Định Mệnh

Truyện Kết Thúc Một Tình Yêu Full