Năm Ấy Gặp Được Anh - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Năm Ấy Gặp Được Anh (xem 1035)

Năm Ấy Gặp Được Anh

khi đi, tôi trịnh trọng nói với Thế Phàm: “Có lẽ em không biết thế giới bên ngoài như thế nào, nếu như mọi người muốn em đi xem, em sẽ nghiêm túc đi xem, nhưng trái tim của em…” Thế Phàm dùng nụ hôn cắt ngang lời tôi: “Anh không cần em hứa hẹn gì cả, Khả Nhi, anh chỉ cần em nhớ điều này: anh sẽ ở đây chờ em, anh yêu em!” Đây là lần đầu tiên anh nói với tôi ba chữ này, tôi đã khắc sâu vào lòng, tôi tự nhủ, em sẽ không hứa hẹn gì với anh, vì chúng mình đều không cần lời hứa đó. Mười tiếng sau khi lên máy bay, tôi đã đến Bán cầu khác của Trái Đất, Sydney. Cả nhà chú đến đón tôi, một tuần sau đưa tôi đến một thành phố khác, Bờ Biển Vàng (Gold Coast), đây là nơi tôi sẽ sống trong ba năm tới. Bờ cát vàng óng ả, bầu trời vừa như được gột rửa, không khí mát mẻ và trong lành, mọi quang cảnh của thành phố này đều không thẹn với cái tên mĩ miều của nó. Không có lão Đại, không có Thế Phàm, vậy là tôi một mình sống và đi học ở thành phố xa lạ này. Phong cảnh say lòng người cũng không nguôi ngoai được nỗi cô đơn, tôi thường ngồi trước webcam vừa khóc vừa kể lể nỗi nhớ nhung, sự vất vả của mình, còn trong màn hình là gương mặt bất đắc dĩ của Thế Phàm. Không có ai giúp đỡ, tôi không thể không học thích ứng. Tự mình nấu cơm, quét dọn nhà cửa, giặt quần áo, phơi chăn, đi siêu thị mua đồ, học tính toán tiền nong, đến trường học xem sắc mặt giáo sư, vượt qua rào cản ngôn ngữ, lên thư viện vùi đầu vào sách vở, lên web tra cứu tài liệu làm báo cáo. Tôi buộc phải trưởng thành, phải độc lập. Nội dung câu chuyện mà tôi nói với Thế Phàm cũng ít dần oán trách, càng ngày càng nhiều chuyện thú vị hơn: tôi lấy được bằng lái xe, nhận được lời khen của thầy hướng dẫn, ông chủ thưởng thêm ngoài tiền công, làm tình nguyện quen được mấy người bạn, món ăn làm ra càng ngày càng ngon, tập bơi đen hết người, những chuyện xảy ra với bạn cùng phòng vân vân. Nhưng cũng càng ngày càng giấu giếm nhiều hơn: bị quấy rối tình dục ở chỗ làm, thí nghiệm chuẩn bị nửa ngày thất bại, bạn bè vay tiền không trả, quay xe không cẩn thận va quệt phải bồi thường. Nói những điều đó chỉ khiến anh lo lắng mất ngủ chứ không có ý nghĩa thực tế nào, cuộc sống của anh còn mệt mỏi hơn khó khăn hơn tôi. Kì nghỉ hè năm sau, tôi đột ngột xuất hiện trước mặt anh. Anh vui sướng dùng hết sức lực ôm tôi vào trong ngực, cứ như thể chỉ hơi lỏng tay một chút là giây tiếp theo tôi sẽ biến mất. Rất lâu sau, tôi mới giãy dụa ngẩng đầu lên, dành cho anh một nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời ở Bờ Biển Vàng: em đã về, chỉ là muốn khiến anh bất ngờ mà thôi. (11) John xuất hiện Sau ba tháng kì nghỉ hè cũng kết thúc. Lần chia tay này, tôi đã kiên cường hơn không khóc. Mãi đến lúc ngồi trên máy bay nước mắt mới thấm ướt tà áo. Sau khi trở lại chưa tới một tháng, tôi bị viêm ruột thừa cấp tính, được bạn cùng phòng và John đưa đến bệnh viện. John là bạn của bạn cùng phòng tôi, tôi biết anh sau khi đến Úc chưa bao lâu. Anh sinh ra tại Hồng Kông, gia thế tương đối hiển hách. Mười tuổi đến Úc, có thể coi là nửa người Úc rồi. Chuyên ngành của John là IT, hiện tại anh vừa làm ở một tập đoàn viễn thông lớn vừa học tiến sỹ, nghe nói sau khi lấy được bằng sẽ phải về công ty của gia tộc ở Hồng Kông làm việc. Mặc dù tôi chỉ mới yêu một lần, nhưng không ngốc cũng không methanol*, người khác có ý với tôi hay không tôi đều biết. Từ lâu anh đã có ý theo đuổi tôi, trước khi ý nghĩ kịp chuyển thành hành động tôi phải cố ý nói trước mặt anh: ai, đến lúc em phải gọi điện thoại cho người yêu rồi; hoặc cho anh xem những bức ảnh của hai người trên điện thoại. Tôi vạch rõ giới hạn giữa hai người ngay từ đầu: bạn bè, chỉ có thể là bạn bè bình thường. Nếu anh đồng ý thì ok, nhưng có ý khác: no way. *:một loại cồn công nghiệp May mà tính cách anh rất được, cũng rất lịch sự. Một khi giới hạn đã được vạch rõ ràng, anh sẽ đứng ở ngoài đó. Lúc mới chơi với nhau tôi còn rất cẩn thận, lâu dần quen thân hơn, tôi cảm thấy người ta cũng không còn ý kia nữa. Mà tôi lại cần bạn bè, tham gia đủ loại đủ kiểu hoạt động xã hội tôi cũng kết bạn với một số người, trong đó người có ý với tôi không chỉ mỗi mình anh, nhưng vì bản thân tôi xác định rõ ràng, “dán nhãn” bắt mắt, mặc dù có người thất vọng, nhưng cũng có người cuối cùng trở thành bạn bè thực sự. Sau khi tôi cảm thấy an toàn, chúng tôi cũng dần qua lại nhiều hơn. John và Thế Phàm có rất ít điểm chung. Đầu tiên tính anh ta hướng ngoại, ăn nói dẻo kẹo, có thể gọi là lợi khẩu, sau nữa vô cùng tự tin (dường như những người lớn lên ở nước ngoài đều như vậy, luôn cảm thấy mình tuyệt nhất, không biết khiêm tốn nghĩa là gì), nói thẳng ra là thích khoe khoang, cuối cùng là đam mê thể thao và phiêu lưu, bóng bầu dục bóng đá tennis, lên núi ra biển trượt tuyết lướt sóng không có gì không thích (sở thích của người Tây). Vận động ngoài trời nhiều mang lại cho anh làn da màu đồng sáng bóng, thân hình săn chắc cường tráng, may mắn là không phải loại đầu óc đơn giản. Đương nhiên cũng nhiều nữ sinh thích anh, đó cũng là một nguyên nhân tôi cảm thấy anh an toàn. Tôi vốn không thích vận động, nhưng John là một người rất có khả năng cuốn hút, lôi kéo người khác, chơi với anh rất dễ bị lây nhiệt tình của anh, hơn nữa ở xứ sở này nếu không thích thể thao thì thật chẳng còn trò giải trí nào nữa. Vì vậy tôi học bơi lội trượt tuyết, lên núi xuống biển gần gũi thiên nhiên cùng với anh, cùng anh xem bóng bầu dục và cổ vũ điên cuồng. Cuối cùng ở nơi đất khách quê người này tôi cũng cảm thấy mình không phải hoàn toàn cô độc. Lại nói tôi bị viêm ruột thừa, không dám báo với người nhà, càng không dám nói với Thế Phàm. Mặc dù điều kiện chữa trị ở nước ngoài tốt, nhưng thành thật với lương tâm mà nói chưa đến mức “lấy con người làm đầu”, cũng không dám khen trình độ của bác sỹ ở đây. Lần đó tôi bị chẩn đoán sai, rồi nỗi khổ chờ chờ đợi đợi ở phòng cấp cứu sau này thật không dám nhớ lại. Thể chất của tôi vốn đã điển hình người châu Á, lại thêm buổi tối làm giải phẫu sáng hôm sau tỉnh lại, y tá đưa cho tôi chiếc khăn, tôi ngốc nghếch đi tắm, buổi trưa ăn nào mỳ sốt thịt băm nào kem lạnh… kết quả hai hôm sau tôi ăn gì là nôn ra cái đó, cơ thể mất nước, sốt rần rật không giảm, tôi còn tưởng mình sắp chết ở đây. Khi đó người duy nhất luôn ở bên an ủi tôi là John, tôi nghĩ lúc mình chết cũng không phải một mình. Sau khi trở về từ bệnh viện, trong thời gian không được hoạt động chờ cắt chỉ vết mổ, ngày nào John cũng nấu cháo cho tôi. Người Hồng Kông rất giỏi nấu canh nấu cháo, phong phú giàu dinh dưỡng rất thích hợp với khả năng tiêu hóa của tôi lúc đó. Mãi đến sau khi cắt chỉ tôi mới dám nói với Thế Phàm tôi bị bệnh phải làm tiểu phẫu, ở viện vài ngày, bây giờ khỏe rồi có thể ăn có thể uống. Thật lâu Thế Phàm không lên tiếng, chỉ cúi đầu, lúc ngẩng đầu hốc mắt đỏ hoe. Anh muốn nói gì nhưng ngẹn ngào mấy lần không xong: “Khả Nhi… tội cho em quá… là anh không chăm sóc tốt cho em… ban đầu… ban đầu không nên để em đi.” Tôi đang chuẩn bị an ủi anh thì John bưng cháo bước vào, tôi không

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Chồng vứt tiền vào mặt tôi sau mỗi lần ân ái

Mẹ chồng ghê gớm ép tôi và mẹ đẻ phải quỳ xuống xin lỗi bà

Truyện Tình Học Trò

Con của chồng cô đó, khám cho kỹ vào nhé

Bé Lại Anh Nói Nè! Anh Iu Em