Cũng trong đống đổ nát đó, có một người cầm súng đứng, xem ra là người bên phía tấn công.
Trong bóng đêm, Nam Bắc cùng Trình Mục Dương di chuyển rất nhanh. Dưới chân có thi thể, trong đám hoang tàn có thi thể, nơi nơi đều là thi thể.
Đây không phải lần đầu tiên cô cùng hắn chạy trốn.
Hơn mười ngày trước, giữa cơn bão, Trình Mục Dương mang theo cô hai mắt không thể nhìn thấy, bơi hơn một ngàn thước dưới biển. Khi đó Nam Bắc chỉ có thể ỷ vào hắn, nhưng giờ phút này cô mới phát hiện, bản thân cô cùng hắn có bao nhiêu ăn ý.
Hai người không trao đổi ngôn ngữ.
Nhưng một động tác rất nhỏ của hắn cô cũng hiểu được, hắn đang tìm đường.
Trình Mục Dương bỗng nhiên dừng lại, sờ soạng trong bóng đêm vài giây, sau đó ném ra một vật thể màu đen.
Cô đưa tay nhận.
Là súng trường đột kích loại mini.
Trình Mục Dương cũng cầm một khẩu súng. Sau mười ngày quan sát, hắn đã rất quen thuộc với địa hình ở đây, thôn này đối diện với rừng mưa và biển. Những người tấn công này hiển nhiên là từ bên sườn kia của rừng mưa đến.
Cho nên, Trình Mục Dương đương nhiên sẽ chọn hướng chạy ra biển.
Cô không biết lựa chọn của hắn, chỉ là đi theo, mãi cho đến khi nghe được tiếng sóng biển thì cũng hiểu được kế hoạch của hắn. Khi nhìn thấy cảnh vật xung quanh, cô dừng lại.
“Sao vậy?” Trình Mục Dương quay đầu nhìn cô.
“Nơi này ——”
Cô chưa nói xong, Trình Mục Dương liền nâng súng, bóp cò.
Một phát, hắn liên tiếp hạ bốn người. Nam Bắc ngồi xổm dưới chân giúp hắn tiếp đạn. Một viên đạn rít qua tai, đau đớn, dòng máu ấm áp theo tai cô chảy xuống.
Sau đó nhanh chóng bị gió biển thổi lạnh.
Cảm giác mát lạnh xâm nhập vào bả vai.
May mắn, hai người ở nơi bí mật, những người đó lại ở chỗ sáng.
Trình độ bắn súng của Trình Mục Dương quả là chuẩn xác thần kì, không đến hai phút đã giải quyết 7,8 tên canh giữ ở bờ biển.
Đến khi hắn thu súng, Nam Bắc mới lấy tay đè lên lỗ tai. Khi nãy ở ranh giới sinh tử, cô không thấy đau đớn, nhưng lúc này đây đau đớn mới nhanh chóng lẻn vào thần kinh. Hắn nhìn động tác của cô, đem tay cô kéo ra, theo ánh lửa nhìn vết thương trên tai.
Thực may mắn, viên đạn chỉ bay sát qua lỗ tai cô.
“May mắn.” Trình Mục Dương nhẹ giọng an ủi, “Bị thương không nặng.”
Nam Bắc đau nhe răng: “Nơi này có cá mập, ăn thịt người.”
“Buổi chiều em đã đến đây?”
“Vâng.”
“Không còn cách nào khác, muốn đi chỉ có con đường này.” Trình Mục Dương hạ thắt lưng nhìn đến những tảng đá bên cạnh, “Nơi này được người ta làm ra một con đường hẹp, hẳn là có thể dẫn ra ngoài.”
Nam Bắc theo tầm mắt của hắn nhìn đến bên cạnh, hơn một nửa các tảng đá đã bị người ta phá bỏ, những tảng đá còn lại vừa vặn tạo thành con đường đủ cho một người đi.
Buổi chiều đến đây, vì bị con cá mập nhảy lên làm hoảng sợ mà cô không chú ý đến điều này.
Không nghĩ tới ở đây cũng có đường.
Những tảng đá ven bờ biển, trực tiếp nối với con đường bên ngoài thôn.
Tuy rằng bọn họ chưa đi qua, nhưng nơi đây chắc chắn là nơi an toàn nhất so với những nơi khác.
Trình Mục Dương từ trên một thi thể tìm được băng vải quân dụng, thay cô cột khẩu súng vào lưng. Cô muốn đi trước nhưng lại bị Trình Mục Dương ngăn cản: “Để anh đi trước.”
Trong bóng đêm, tay Trình Mục Dương vịn lên những tảng đá, cả người gần như dán sát xuống đất.
Thần kinh Nam Bắc vẫn căng thẳng, nhìn khắp mọi nơi đề phòng có người xuất hiện. Những người tập kích dường như rất quen thuộc hoàn cảnh ở đây, nghĩ rằng sẽ không có ai lui tới nơi nuôi cá mập này nên chỉ để khoảng 7,8 người canh giữ.
Trình Mục Dương đứng lại, vươn tay trái, ý bảo cô đạp lên tay hắn mà đi xuống.
Nam Bắc có chút do dự, nhưng biết cá tính của hắn, tuyệt đối sẽ không để cô tự mình đi xuống. Cuối cùng cô chỉ có thể thật cẩn thận đạp lên tay hắn, đi dọc theo tảng đá.
Đến khi hai người đã đứng đi được một nửa con đường đá này, Nam Bắc mới nhẹ nhàng thở ra.
Trình Mục Dương vịn vào đá, cùng cô duy trì khoảng cách nửa bước, Nam Bắc đi theo hắn, lặng yên không một tiếng động. Đi thêm hai bước, liền nhìn thấy trên mặt biển có những vệt màu trắng lướt qua, sau đó dần trở nên dày đặc.
Cô nắm lấy cổ tay Trình Mục Dương: “Cá mập trắng.”
Trình Mục Dương dừng bước, nhìn theo tầm mắt của cô.
Vị trí hai người đứng, cũng không cao lắm.
Nếu có một con cá mập trưởng thành nào đó nhảy lên, thật dễ dàng cắn thân thể bọn họ. Hình ảnh buổi chiều hiện lên trong đầu Nam Bắc, chỉ cần cá mập hứng thú, đừng nói là vị trí này, cho dù nhảy cao hơn hai, ba thước cũng không thành vấn đề.
“Bắc Bắc.” Hắn bỗng nhiên nói, “Em đi dọc theo nơi này, dùng tốc độ nhanh nhất đi ra bên ngoài.”
“Anh thì sao?” Cô hỏi theo bản năng.
“Anh lên trên mang thi thể ném xuống, dẫn những con cá mập rời đi.”
Nam Bắc hiểu được ý của hắn.
Nhưng giây tiếp theo, cô cảm thấy nguy hiểm.
Hắn muốn ném những thi thể này dẫn đàn cá mập rời đi, quả thật rất dễ dàng, nhưng sau khi cô đi thì sao? Ai sẽ giúp hắn dẫn cá mập? Hơn nữa, loại động vật ăn thịt này sau khi nếm mùi máu khẳng định đối với người sống rất thèm khát. Cô không muốn đi, lắc đầu nói với hắn, “Chúng ta trở về, đổi đường khác.”
“Không có khả năng.” Trình Mục Dương nhìn cô, “Nơi này ở hơn năm trăm người, những người đột kích khẳng định phải hơn hai ngàn người, hai người chúng ta không có khả năng thoát vòng vậy. Huống hồ, anh được xem là bạn bè với tổ chức này, nếu bị bắt chỉ có thể chết.” Hắn vươn tay nắm lấy đỉnh vách đá, “Nghe lời, theo con đường này đi, anh sẽ nhanh chóng đuổi theo em.”
Từng chữ hắn nói, cô đều đồng ý.
Nhưng chân lại đứng bất động.
Trong một chớp mắt, cô đã nghĩ, ở lại với hắn, cho dù là cùng chết.
Nhưng vẻ mặt Trình Mục Dương rất bình tĩnh, dường như chứng minh cho cô biết, hai người không phải đang ở đường cùng. Cô rốt cuộc cũng bị ánh mắt của hắn thuyết phục, quyết tâm tiếp tục đi.
Trình Mục Dương nhanh chóng biến mất, bỗng nhiên có tiếng vật nặng bị ném xuống biển.
Bóng dáng màu trắng trên biển không ngừng chuyển động, máu dần lan tràn. Cô không xem nữa, một lòng đi về phía trước, phía sau lại có tiếng vật bị ném xuống nước, có tiếng cắn xé còn có thanh âm cá mập tranh giành đồ ăn.
Khoảng mười phút sau, cô cuối cùng cũng đến đích. Nơi này đã là ven bờ biển, sóng biển không ngừng cọ rửa những hạt cát thô. Cô quay đầu lại, bởi vì đá có độ cong nên không thể nhìn thấy đầu bên kia.
Không thấy Trình Mục Dương.
Cô đứng trên bờ biển xa lạ, chân như nhũn ra, đứng không nổi, cô cởi khẩu súng trên vai xuống, ngồi trên bờ cát chờ hắn. Đã lâu cô chưa từng chờ đợi ai.
Không biết sinh tử của đối phương, chỉ là vì một câu hẹn của hắn mà đồng ý chờ đợi.
Tựa như cú điện thoại cuối cùng Nam Hoài gọi cho cô khi đó, anh nói, Bắc Bắc, cho anh một khoảng thời gian, anh sẽ