Mãi mãi là bao xa - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Old school Swatch Watches

Mãi mãi là bao xa (xem 4456)

Mãi mãi là bao xa

lãng phí tài nguyên. “Em khóa 99, lúc em nhập học chắc anh đã năm tư đúng không?”
“Ừ, anh có ấn tượng rất sâu về em. Hồi đó em còn tết tóc, mặc đồ jeans…”
“Anh biết em sao?” Chuyện này quả thực khiến cô có chút vừa mừng vừa lo.
“Ngành chúng ta ít sinh viên nữ, vào vào ra ra có mấy người, không muốn nhớ cũng khó!”
Kể ra cũng đúng. Ngành của cô có bốn lớp, trung bình mỗi lớp hai nữ sinh. Sinh viên nữ từ năm nhất đến năm tư gom lại không quá ba chục người, muốn không nhớ rõ cũng khó thật.
Trưởng phòng Trình bỏ sơ yếu lý lịch xuống, đột ngột cảm khái. “Sáu năm rồi anh không quay về đại học T, có hai bạn học ở lại trường làm tiến sĩ, năm ngoái cũng đi rồi… Hôm đó trong buổi tuyển dụng thấy em và Trần Liên Liên, vẫn rất thân thiết.”
“Có phải anh có cảm giác cảnh còn người mất không?”
“Người khác, vật cũng khác! Lần này trở về, anh rất muốn ăn món bánh rán nồi đất ở góc đường chỗ cửa hông, không ngờ nó đã thành nhà trọ cho sinh viên.”
“Ý anh là bánh rán nhà họ Lý hả?”
“Đúng thế!”
“Hai năm trước đã chuyển nhà, từ cửa hông đi thẳng qua hai ngã tư sẽ thấy, vẫn còn để bảng hiệu như trước.”
“Vẫn là cái thanh gỗ, trên có vẽ hình mũi tên đúng không?” Anh ngồi thẳng, hơi kích động.
“Chính nó!”
Kỷ niệm thuở thiếu thời thực sự rất khó quên. Lăng Lăng còn nhớ rõ lần đầu tiên đến cửa tiệm nổi tiếng vang dội kia ăn bánh, tìm vài vòng không thấy cửa, sau mới phát hiện trên mặt đất có một thanh gỗ hẹp, viết mấy chữ “bánh rán nồi đất” kèm một cái mũi tên, hình dáng hoàn toàn y đúc tấm biển “Thiên Địa Hội Phân Đà” trong phiên bản “Lộc Đỉnh Ký” của Châu Tinh Trì.
Làm choáng váng không ít người!
Tuy nhiên, ăn chơi không sợ mưa rơi!
Mặt tiền cửa hàng tuy nhỏ, nhưng hương vị bánh hạng nhất, hơn nữa quán gọn gàng sạch sẽ, phục vụ nhiệt tình, giá cả phải chăng.
Cửa tiệm ngày nào cũng chật ních khách!
Rất nhiều sinh viên thích ghép bàn lại cùng nhau ngồi ăn, người xa lạ cũng có thể tám với nhau quên trời quên đất.
Nghe nói, chỗ đó còn cống hiến không nhỏ cho sự nghiệp tình yêu của đại học T.
Bởi vì, có rất nhiều nam sinh hễ đến giờ cơm liền đóng đô tại đó chờ làm quen các bạn nữ (có xinh hay không cũng chả sao, thuận mắt mới là tiêu chuẩn số một!), xác suất thành công cũng khá cao!
“Sư huynh, nếu anh muốn, ngày mai em có thể dẫn anh đi.”
“Anh chiều mai lên máy bay, buổi sáng còn có công chuyện… Không biết tối nay em có thể đi không?”
“Tối nay à?” Lăng Lăng nhìn đồng hồ. “Chín giờ, cửa hàng chắc sắp đóng cửa rồi.”
“Vậy để dịp khác đi.”

Đề tài đã đi lạc, rất khó để tìm về. Bọn họ càng nói càng xa, hoàn toàn ra ngoài phạm vi phỏng vấn xin việc.
Một tiếng sau, Lăng Lăng phát hiện đối phương gần như quên bẵng mục đích đến đây của cô, có nói tiếp cũng vô nghĩa. Cô không muốn Liên Liên ở bên ngoài phải đợi lâu, bèn nói: “Sư huynh, đã không còn sớm, anh cũng mệt rồi, em xin phép về trước nhé.”
Anh ta nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ. “Thật ngại quá, tán gẫu với em rất vui nên nhất thời quên mất giờ giấc…”
Một buổi phỏng vấn thất bại thảm hại!
Xem ra cô phải về bổ sung thêm ít kỹ năng phỏng vấn, làm phong phú một chút kinh nghiệm xin việc. Lần sau tuyệt đối sẽ không cùng người phỏng vấn tám tới hôn mê.
Không ngờ khi cô vừa đứng lên, trưởng phòng Trình quay lại đề tài cũ. “Thực ra với ngoại hình sáng sủa, tính cách cởi mở, kiến thức cũng rất rộng của em, anh cho rằng em rất thích hợp làm công tác hỗ trợ kỹ thuật pre-sales(***), không biết em có hứng thú hay không.”
Hỗ trợ kỹ thuật phải thường xuyên giao tiếp với khách hàng, tất tả ngược xuôi, lao tâm lao lực.
Thấy Lăng Lăng do dự, anh ta nói: “Làm pre-sales tuy vất vả, nhưng đãi ngộ xứng đáng, lương cơ bản cộng thêm phần trăm hoa hồng, thu nhập mỗi năm có thể đạt tới một trăm nghìn.”
Lương một trăm nghìn một năm, vất vả chút cũng đáng.
Lăng Lăng thầm tính qua một chút, một tháng đại khái hơn tám ngàn. Đối với người vừa tốt nghiệp thạc sĩ mà nói, mức lương này không phải thấp.
Cô gật gật đầu. “Sư huynh, em muốn trở về nói chuyện với thầy hướng dẫn trước đã ạ.”
“Không thành vấn đề. Đây là danh thiếp của anh…” Anh ta dùng hai tay đưa danh thiếp cho cô. “Sau khi quyết định, nhớ gọi điện cho anh.”
“Vâng.”
“Chiều mai anh bay, tốt hơn hết em cho anh câu trả lời trước khi anh đi.”
“Em sẽ làm vậy.”
Trên đường về, Lăng Lăng lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua văn phòng Dương Lam Hàng, đèn vẫn còn sáng.
********************************
Trở về phòng ngủ, ava của “Vĩnh viễn có xa không” vẫn sáng.
“Em về rồi.” Cô chào, anh không trả lời, có lẽ đã đi ra ngoài.
Cô chậm chạp gõ chữ: “Anh biết không? Trưởng phòng kỹ thuật phụ trách tuyển dụng vừa hay là đàn anh của em, anh ấy còn biết em nữa. Anh ấy nói em hình thức cũng được, tính cách tốt, kiến thức rộng, muốn tuyển em làm hỗ trợ kỹ thuật, tiền lương có thể lên tới tám ngàn. P&G và Baosteel căn bản cũng ở mức này thôi.”
Trên màn hình hiện lên trả lời của anh: “Em ký hợp đồng rồi sao?”
“Vẫn chưa, ngày mai em định nói chuyện với thầy Dương, không biết anh ta có đồng ý không.”
“Nếu anh ta không đồng ý thì sao?”
“Mặc kệ anh ta có đồng ý hay không, em nhất quyết phải đi làm.”
“Tại sao?”
Tại vì em thực sự đã suy nghĩ kỹ, chúng ta có năm năm tình cảm, anh là người hiểu em nhất, biết em nhất, quan tâm em nhất.
Anh cũng là người em yêu nhất!
Nếu em đã quyết định chọn anh, em không thể làm chuyện có lỗi với anh.
Thế nên, em quyết định rời xa anh ấy, từ nay về sau sẽ không gặp anh ấy, không nhớ tới anh ấy nữa…
Em muốn toàn tâm toàn ý ở bên anh, hết lòng hết dạ yêu anh!
– đây là lý do cô không thể nói ra.
“Em không muốn học tiến sĩ.” Cô đáp cho có lệ.
Anh không trả lời, ava của anh cũng tắt ngúm.
Lăng Lăng nghĩ chắc anh tạm thời có việc bận, nên cũng log-out, tắt máy tính, ôm gối nằm ngẩn người trên giường.
Ngày mai, cô nên nói với Dương Lam Hàng sao đây, tìm lý do thích đáng nào để anh có thể thông cảm cho sự khó xử của cô?
Chi bằng, ăn ngay nói thật đi!
Đây là sự tôn trọng cuối cùng dành cho anh!
Lăng Lăng không biết, lần này cô đã khiến một Dương Lam Hàng tính tình siêu tốt tức giận đến nghẹn lời.

Cô nói đi là đi, hoàn toàn không để ý cảm nhận của anh. Hơn nữa, chỉ một câu “Em không muốn học tiến sĩ”, cũng tính là lý do.
Anh làm sao có thể chấp nhận?!
Anh càng nghĩ càng tức mình, quả thực muốn đem cô lôi thẳng từ trong máy tính ra, mặt đối mặt hỏi cho rõ ràng: Rốt cuộc em muốn cái gì?!
Anh tắt QQ, trấn tĩnh mất một lúc, cảm xúc mới dần dần ổn định.
Khi anh mở lại QQ, ava của cô đã tắt.
“Lăng Lăng, em còn đó không?”
Cô không trả lời, gọi di động, cô tắt máy.
Cô gái này… Dương Lam Hàng chỉ biết thở dài sườn sượt.
Biết sao được, ai bảo anh yêu cô chứ!
“Lăng Lăng, hoặc bắt đầu, hoặc kết thúc, chúng ta gặp nhau đi. Tối mai sáu giờ, anh ở nhà hàng cơm Tây XX chờ em.”

Tiếc là Lăng Lăng không đọc được.
Cô nằm trên giường không biết trằn trọc tới mấy giờ mới đi vào giấc ngủ.
Cô mơ thấy mình đứng dưới lầu khoa Vật liệu, nhìn Dương Lam Hàng từ xa.
Cô muốn đi lên nói với anh: Cô phải đi.
Nhưng lại chần chờ không tìm ra dũng khí.
Trong lúc đang lưỡng lự, giọng nói của Dương Lam Hàng vang lên sau lưng cô: “Em thích tôi, đúng không?”
Cô sợ

Từ khóa: Mãi mãi là bao xa,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Trại Hoa Vàng

Hào môn thịnh sủng: Cô vợ ngang ngược của tổng giám đốc thần bí

Khoảng Cách Tình Yêu

Chỉ Quan Tâm Đến Em

Anh trốn vợ sắp cưới đến sống cùng với tôi