Mãi mãi là bao xa - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polaroid

Mãi mãi là bao xa (xem 4421)

Mãi mãi là bao xa

các con ba không muốn can thiệp. Nhưng sang năm con phải tham gia xét tuyển giáo sư, làm việc gì cũng phải chắc chắn, đúng mực…”
Những lời này, nghe qua đã thấy có phong cách gia đình dòng dõi. Vừa có uy, vừa có lý.
Chẳng trách Dương Lam Hàng xử lý công việc luôn luôn bình tĩnh như vậy, hóa ra là do gia đình dạy dỗ hết sức tốt.
Điều này khiến cô nhớ đến chuyên gia tình yêu Lâm Lâm từng cho mình một lời khuyên:
Uông Đào không thích hợp làm chồng. Điều kiện gia đình anh ta quá kém, anh ta khao khát thành công, một khi có cơ hội, anh ta sẽ vì tiền tài, vì thành công mà bất chấp tất cả. Hơn nữa, chờ đến khi anh ta có tiền, được người khác tôn trọng, anh ta thường dễ đánh mất bản thân. Phụ nữ nếu lấy chồng nhất định phải cưới một người đàn ông có hoàn cảnh gia đình tốt, không phải vì tiền mà vì con người. Bởi vì hoàn cảnh gia đình tốt thì người đàn ông sẽ có được giáo dục tốt, biết cách xử sự, thậm chí có nhân cách tốt.
Khi đó, cô không tin, cô luôn nói đàn ông có tiền đều đồi bại như nhau. Nhưng hiện giờ cô đã tin, Dương Lam Hàng có một người cha nghiêm khắc như thế, khiến anh cho dù đứng trước bất kỳ cám dỗ nào cũng đều đem nhân cách đặt lên hàng đầu, anh rất thích hợp để lấy làm chồng!
Lại nghĩ xa xôi rồi.
“Chúng con…” Dương Lam Hàng khoan nói câu tiếp theo, nhìn thoáng qua Lăng Lăng. “Em về phòng trước đi, thay một bộ quần áo nghiêm chỉnh, nửa tiếng nữa tôi dẫn em xuống ăn điểm tâm.”
“Dạ!”
Sự việc có liên quan đến mình, làm sao cô có thể phủi tay bỏ đi. Trước khi đi, Lăng Lăng cúi người thật sâu trước ba của Dương Lam Hàng, dùng giọng điệu vô cùng kính trọng nói: “Thầy Dương là người đàn ông có nhân phẩm và tu dưỡng tốt nhất mà cháu từng gặp. Thầy ấy là giáo viên của cháu, cháu kính trọng thầy, còn hơn cả kính trọng cha mình!”
Sau đó, cô lễ phép lui ra ngoài, không chú ý đến Dương Lam Hàng nắm chặt hai tay, lẫn biểu hiện ngạc nhiên của bố anh.
Cha?!
Làm tất cả những gì có thể vì cô, chỉ để đổi lấy một câu: Còn hơn cả kính trọng cha mình.
Thật là nực cười đến bi ai!
—————————-
(*) Người phát ngôn bảo vệ cho một tôn giáo


Chương 39


Chưa tham gia hội nghị quốc tế thì chưa biết mình nông cạn.
Chưa nhìn qua Dương Lam Hàng báo cáo học thuật thì chưa biết thế nào là sự mê hoặc đúng nghĩa của đàn ông;
Dưới ánh đèn mờ nhạt, ánh sáng lạnh lẽo của đèn chiếu lan tỏa khắp hội trường, Dương Lam Hàng phong thái tao nhã bước lên trước, trong không khí đặc thù của một hội nghị quốc tế, vẻ thanh lịch của riêng anh càng thêm nổi bật.
Từng chuỗi công thức rắc rối, từng đường parabol đầy hàm ý, phối hợp với phát âm tiếng Anh kiểu Mỹ đầy lôi cuốn và tròn trịa của anh, không chỉ hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ thính giả, mà còn cả tầm mắt của Lăng Lăng.
Lăng Lăng nhìn anh, vẻ tự tin, trầm ổn cùng bình tĩnh kia khiến cô quên cả hô hấp, cũng quên cả chớp mắt.
Đàn ông như vậy rất hoàn hảo, hoàn hảo tựa như một giấc mộng không có thực.
Nhịp tim của cô dao động theo giọng nói trầm ấm của anh, trầm bổng lên xuống…
Anh phát biểu xong báo cáo, rất nhiều người đặt câu hỏi chất vấn, anh trả lời từng câu rõ ràng mạch lạc. Tiếp đó, Angela trong bộ quần áo công sở đứng lên hỏi một vấn đề, Dương Lam Hàng tỏ ra hết sức kinh ngạc, hỏi lại một câu khác. Sau đó, bọn họ bắt đầu thảo luận quên trời đất, càng ngày càng xoáy sâu, ánh mắt Dương Lam Hàng càng hưng phấn. Cuối cùng, vì thời gian có hạn, anh đi xuống, cùng Angela đến khu nghỉ ngơi bên ngoài vừa uống trà vừa thảo luận tiếp.
Hình ảnh đó vô cùng duy mỹ, một người đàn ông Trung Quốc phong thái tao nhã, cùng một cô gái phương tây gợi cảm quyến rũ, họ khi thì nhíu mày suy nghĩ sâu xa, khi thì vui vẻ hớn hở, khi thì viết viết vẽ vẽ trên giấy, tranh luận kịch liệt.
Lăng Lăng đứng xa xa nhìn họ, nỗi ghen tị trong lòng dâng lên chua xót từng cơn.
Nếu có một ngày anh cũng dùng ánh mắt tán thưởng như thế nhìn cô, cô nguyện ý vì nó mà trả giá hết thảy…
Không được! Lăng Lăng trấn áp tinh thần hòng không cho bản thân tiếp tục suy nghĩ miên man.
“Anh ấy là thầy mình, anh ấy là thầy mình…”
Cô tự kỷ ám thị hết lần này đến lần khác, những lời này chỉ trong vòng bốn tiếng ngắn ngủi cô đã nói với mình hơn trăm lần, trung bình năm phút một lần, nhưng tần suất dường như có xu hướng ngày càng tăng…
“Anh ấy là thầy mình…”
Lăng Lăng đang hết sức chuyên tâm niệm thần chú trong lòng, có người vỗ vào vai cô. Cô vừa quay đầu, thấy Dương Lam Hàng trưng ra khuôn mặt mê hoặc chúng sinh, liền bật thốt lên: “Anh là thầy em…”
“Hử?”
Sau đó cô nhích người, né tránh bàn tay anh đặt lên vai mình, gần đây phản ứng “điện sinh vật” ngày càng rõ, mỗi lần bị anh chạm vào một cái tư duy liền hỗn loạn.
“Ý em nói…” Cô líu lưỡi giải thích: “Em có thể gặp được giáo viên như anh… thầy, quả thực rất may mắn!”
Anh hiển nhiên rất hài lòng, không giấu được ý cười. “Tôi có việc gấp phải đi trước. Em tự đi về được chứ?”
“Không sao đâu ạ!”
Lúc gần đi, anh dặn cô: “Hiệu trưởng Chu tối nay mời dùng cơm, năm giờ tôi đến khách sạn đón em.”
“Em biết rồi ạ.”
Nhìn theo anh sải bước ra khỏi hội trường, Lăng Lăng bỗng nhiên phát hiện: Cô có chút lưu luyến không rời, chỉ xa nhau vài giờ cũng đều không nỡ…
Trời ơi! Yêu thương một người, thật muốn điên luôn!
*********************
Cô ngồi trong khu nghỉ ngơi của hàng net suốt một buổi chiều, Dương Lam Hàng gọi điện hỏi cô ở đâu, cô đang mong chờ đôi nam nữ ngồi sát vách nãy giờ đã trầm mặc gần mười phút mở miệng nói chuyện. Bởi vì căn cứ theo đối thoại của họ trước đó mà phân tích, hai người họ là bạn online, lần đầu gặp mặt.
Cô rất muốn biết, gặp mặt như vậy, là bắt đầu, hay kết thúc.
Người nam chừng hơn ba mươi tuổi, mặc đồ Tây đi giày da, nhưng diện mạo lại khiến người ta không dám khen tặng, nói cụ thể là y chang như trong mấy tấm ảnh khiêu dâm nam lưu hành trên mạng. Người nữ thực ra trông cũng xinh xắn, ăn mặc trang điểm hợp thời thu hút không ít ánh mắt đàn ông.
“Chúng ta… đến nhà tôi uống tách cà phê nhé.” Người nam nhìn tách cà phê trước mặt nói.
Làm sao có thể như vậy?!
Nếu là cô, “Vĩnh viễn có xa không” cùng cô gặp mặt nhau chưa tới hai tiếng đồng hồ mà đã đề nghị đến nơi anh ở uống cà phê.
Cô chắc chắn sẽ hắt cà phê vào mặt anh, bảo với anh: “Tôi cho anh lăn xa được bao nhiêu thì lăn đi!”
Vậy mà người nữ kia còn do dự một chút, buông tách cà phê trong tay. “Được!”
Quá trình gặp bạn online, chính là thế này đây… Đơn giản, rõ ràng!
Gặp mặt, lên giường, xuống giường, vào blacklist.
Cô biết, cho nên cô mới sợ…
Blacklist, thế giới đó thực sự rất cô đơn…
Hơn bốn giờ, Dương Lam Hàng đến đón cô, cô đang ngồi trên sô-pha nghe nhạc, nghĩ mình lại xót cho thân.
Anh cũng không hỏi gì nhiều, đưa cô đến một nhà hàng hải sản gần đó.
Vừa nhìn thấy lối trang hoàng xa hoa của nó đã biết một bát cơm giá ngàn vàng.
“Thầy Dương, tình huống này hình như không thích hợp cho em tham gia lắm, hay cứ để em về đi ạ.”
“Không sao, thầy Chu cố ý muốn tôi dẫn em theo.”
Dương Lam Hàng thấy cô vẫn còn hơi do dự, bèn nói: “Sau này những tình huống như vậy rất nhiều, em phải tập thích ứng đi.”
Cô gật gật đầu, bước theo sau Dương Lam Hàng đi vào phòng.
Trong phòng ngoại trừ hiệu trưởn

Từ khóa: Mãi mãi là bao xa,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Ngày 8/3, cả nhà chồng tụ tập chúc mừng mẹ chồng để mặc cô con dâu út vào viện đẻ một mình và cái kết đau lòng khi cô cố với lấy cái bô để dưới gầm giường

Quả nhân có bệnh

Đêm tân hôn, chồng đòi ly dị vì chê vợ ‘màn hình phẳng’

Nếu Bạn Đang Cảm Thấy Mình Không Hạnh Phúc, Có Thể Đó Chính Là Do Bạn Mà Thôi

Đọc Truyện Yêu Em Nhanh Thế Full