Mãi mãi là bao xa - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Mãi mãi là bao xa (xem 4333)

Mãi mãi là bao xa

ấy cũng có thể vui vẻ chịu đựng; phòng ở có nhỏ cũng không quan trọng, chỉ cần hai người được ở cùng một nơi… có đề tài nói chuyện không ngớt, vì mục tiêu chung mà cố gắng.”
“Hơi khó đấy!”
“Phải không?”
“Phương thức tư duy của em đàn ông bình thường không có khả năng lý giải!”
Cô khinh thường trợn mắt liếc một cái: “Anh đương nhiên không lý giải được! Chỉ số thông minh của anh rất thấp mà!”
Cô tin tưởng chắc chắn rằng, người bạn khoa học gia của mình có chỉ số thông minh đủ cao, anh nhất định sẽ hiểu cô! Tuy rằng anh không ở bên cô…
Kỳ thật, anh bạn chỉ số thông minh hơn hai trăm kia đang thầm cảm thán: Đúng vậy! Phương thức tư duy của cô gái này tôi cũng không hiểu được!!!
Trịnh Minh Hạo cười gượng vài tiếng, lại khép các ngón tay, vô cùng trịnh trọng nghiêm túc nói: “Câu hỏi thứ ba, đêm tân hôn em hy vọng người em yêu nói với em điều gì nhất?”
Lăng Lăng nghi hoặc nhìn nhìn anh ta, cảm thấy dường như có cạm bẫy đâu đây nhưng nhất thời không nghĩ ra.
Cô chần chừ vươn tay, lần này hai tay anh ta chập lại rất chặt, không chừa khe hở cho cô, cho nên cô cố gắng thử hai lần đều không chạm được đồng xu.
Cô nhắc nhở anh ta: “Chặt quá! Em không vào được…”(*)
“Khụ!!!” Trong góc, một người đàn ông phụt ra cả ngụm nước đá, che miệng ho khan kịch liệt…


(*) Chữ “em” trong câu này cũng có thể hiểu thành “anh” vì trong tiếng Trung chỉ có một đại từ nhân xưng ngôi thứ nhất là “我” (tôi) dùng cho cả hai giới. Vậy nên câu nói của Lăng Lăng nếu hiểu thành lời anh chồng nói trong đêm tân hôn thì… các bạn tự bổ não =)))))


Chương 16


Lăng Lăng sững sờ trong chốc lát, mười giây sau, cô ý thức được mình vừa nói ra một câu khiến người khác liên tưởng xa vạn dặm cỡ nào.
“Trịnh Minh Hạo!!! Anh muốn chết phải không?”
“Anh đâu đã nói gì đâu…” Anh ta còn làm ra vẻ cực kỳ vô tội. “Nữ sinh thời nay, tư tưởng rất không trong sáng!”
Cô vừa định đi qua bóp chết cái tên đầu sỏ đáng ghét kia thì đột nhiên phát hiện, người ngồi trong góc nhìn một bên có nét quen quen giống như đã từng gặp đâu đó trước đây. Nhìn kỹ lại, anh ta cứ ho sù sụ đến mức mặt đỏ hồng, hai vai không kiềm được mà run lên, một thân tao nhã khác người kia có hóa thành tro cô cũng nhận ra được.
Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp!
Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn chằm chằm. Hừ! Còn cười đến như vậy nữa chứ! Tuy nhiên… cô lại một lần nữa xấu mặt trước hắn ta, hoàn toàn chứng minh được “chỉ số thông minh thấp” hết thuốc chữa của cô!
“Nè!” Trịnh Minh Hạo ngoắc ngoắc ngón tay trước mặt cô. “Mới đó mà anh đã không còn tồn tại rồi hử?”
Bởi vì tình cờ gặp phải kẻ thù còn làm cho cô phẫn hận hơn, cô tạm thời vứt chuyện bị đùa bỡn ra sau, cô dùng âm lượng đến đầu bếp sau nhà còn nghe thấy nói: “Đây là kẻ biến thái mà em nói đó!”
Người ngồi trong góc nghe vậy ngẩng lên nhìn cô, không nói gì, lông mày nhíu lại càng sâu…
“Là hắn ta nói đồ án của em không đáng một xu đó hả?”
Cô vừa gật đầu một cái liến thấy Trịnh Minh Hạo đứng dậy cởi áo khoác, cô vội vàng đưa tay giữ chặt anh ta: “Anh định làm gì vậy?”
“Anh dạy cho hắn biết thế nào là tôn trọng thành quả lao động của người khác…”
“Anh điên rồi! Anh có muốn lấy bằng tốt nghiệp nữa không vậy?”
“Anh định thi lên nghiên cứu sinh, bằng tốt nghiệp đại học có lấy hay không cũng vậy!”
“Quên đi!” Hai tay cô dùng toàn lực ôm chặt lấy cánh tay muốn thoát ra của anh ta, “Hắn ta là giáo viên vừa về nước, nếu làm lớn chuyện thì ngay cả giấy thông báo trúng tuyển nghiên cứu sinh anh cùng đừng mơ tới.”
Trịnh Minh Hạo cúi đầu nhìn nửa khuôn mặt của cô, vì hoảng sợ nên sắc mặt cô hồng lên, hô hấp có chút bất ổn. Biểu hiện để ý của cô khiến cho anh cảm thấy tim đập nhanh một nhịp. Anh ta, người chưa bao giờ bị bất kỳ ai trói buộc, lần đầu tiên trong đời bỏ qua sự cố chấp của bản thân: “Được rồi! Anh không kích động nữa!”
“Chúng ta đổi chỗ khác ăn đi.” Nhằm đề phòng anh ta lại kích động, Lăng Lăng vội vàng để lại tiền trên bàn, kéo cánh tay lôi anh ta ra khỏi nhà ăn.
Ra đến cửa, gặp lại ánh dương sáng lạn rực rỡ, cô cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng cô không thể ngờ rằng cái Trịnh Minh Hạo gọi là “không kích động” có nghĩa là – buổi tối tìm một nơi không người báo thù rửa hận…
Cô càng không thể ngờ, làm một sinh viên “có văn hóa, có đạo đức”, Trịnh Minh Hạo có một thói quen rất tốt, trước khi đánh người sẽ cho đối phương biết nguyên nhân, vì thế, có hai chàng trai cực phẩm ngồi thảo luận chuyện Trịnh Minh Hạo thức liền vài đêm làm “đề cương tốt nghiệp”, lại thảo luận tại sao Internet toàn cầu lại gặp phải hiện tượng mùa đông chưa từng có trước đây, cùng viễn cảnh phát triển của thương mại điện tử trong và ngoài nước… Cuối cùng, bọn họ lại nói đến chuyện tình cảm, bàn về quan niệm tình yêu cực kỳ giống nhau của cả hai, hai người chỉ hận không thể biết nhau sớm hơn, cảm giác như “rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít”!(*)
Trịnh Minh Hạo nhất thời hứng chí, mời Dương Lam Hàng đi quán bar uống vài chén. Đáng tiếc Trịnh Minh Hạo từ đầu đến cuối đều không ngờ rằng, người đàn ông gần trong gang tấc này chính là chàng trai Lăng Lăng nhớ mãi không quên.


Suốt cả buổi tối, Lăng Lăng ngồi trước máy tính ôm một chồng sách ôn thi thạc sĩ dày cộp mà Lâm Lâm và Diêu Diêu đưa cho đến mức cánh tay ê ẩm, cuốn bài tập số học nặng cả ký của Trần Văn Đăng đã khiến cô hôn mê sâu rồi, đến khi cô mở ra hai trăm chương sách nặng nề, cả cuốn sách chữ nghĩa khó hiểu như thiên thư làm cô choáng váng toàn tập luôn, cô thở dài một tiếng: “Tớ phát hiện giáo viên ra đề thi tiếng Anh cấp bốn vẫn chưa phải là tàn nhẫn nhất!”
Liên Liên nói: “Cậu yêu anh ta phát điên luôn rồi! Vì anh ta mà thi thạc sĩ?! Đừng nói anh ta bảo cậu nhảy lầu cậu cũng tình nguyện đấy chứ?”
“Nhảy lầu còn dễ, nhắm mắt lại bước từng bước tới trước là xong! Còn thi thạc sĩ thì…” Cô đối mặt với cuốn bách khoa toàn thư từ vựng để thi thạc sĩ khiến mình hoa mắt chóng mặt: “Đem tớ lăng trì xử tử đi!”
Tất nhiên, cô nói là nói vậy thôi, một khi cô đã quyết định chuyện gì, dù có khó khăn hơn nữa cô cũng không từ bỏ!
….
Cô một bên xem sách từ vựng, một bên chờ “Vĩnh viễn có xa không” lên mạng, lúc sắp đến giờ tắt đèn, cô đang định thất vọng tắt máy tính thì avatar trên QQ rốt cuộc cũng sáng lên.
Cô hưng phấn bỏ sách qua một bên, “Sao giờ anh mới lên?”
Vĩnh viễn có xa không: “Anh vừa gặp được một nam sinh rất thú vị, bọn anh nói chuyện rất hợp rơ, nhất thời quên mất thời gian…”
“Vậy sao!”
“Em có muốn biết bọn anh nói chuyện gì không?”
“Nhất định là vấn đề học thuật, em không hiểu đâu.”
“Không phải, là tán gẫu về một cô gái!” Dường như anh rất vui vẻ, đánh một hơi rất nhiều chữ: “Cậu ta rất yêu một cô gái, anh hỏi cậu ấy “Vì sao không thổ lộ với nàng?” Cậu ta nói: “Bởi vì tính cách cô ấy trong sáng như suối nguồn, tình cảm mãnh liệt như lửa không thể làm cô ấy rung động, sẽ chỉ làm cô ấy kinh sợ trốn tránh mà thôi… Cô ấy tự khóa kín bản thân dưới vẻ ngoài ung dung, kiên cường, trừ phi chính cô ấy chịu đi ra, còn không ai có thể đi vào được. Vì thực sự yêu cô ấy nên không muốn bức bách cô ấy, không muốn thấy cô ấy khó xử… Cứ để cô ấy tạm thời sống trong cảm giác an toàn giả

Từ khóa: Mãi mãi là bao xa,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đã bao lâu rồi bạn không yêu?

Nước Mắt Sao Bắc Cực

Ca Thay Tim Định Mệnh

Trọng sinh tiểu địa chủ

Cặp đôi băng tuyết