Mãi mãi là bao xa - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Mãi mãi là bao xa (xem 4392)

Mãi mãi là bao xa

i là loại giường thoải mái nhất. Có thể chuyển động trước sau, trái phải, còn có thể hỗ trợ tiêu hóa, tăng cường tuần hoàn máu, mặt khác, còn trang bị hệ thống nhạc mp3…”
“Bộ điều khiển đặt ở đâu vậy? Vận tốc và phương hướng chuyển động có thể điều chỉnh không?”
Lăng Lăng cúi đầu chuồn qua một bên, anh mua có cái giường mà cũng muốn thảo luận vấn đề chuyên nghiệp như thế, mặt mũi đều bị anh làm mất sạch!
“Có thể điều chỉnh tốc độ và phương hướng ạ! Tuy nhiên thật xin lỗi, chiếc giường này là sản phẩm trưng bày của trung tâm mua sắm chúng tôi, nhà máy tạm thời vẫn chưa giao hàng, anh cần phải chờ…”
“Lăng Lăng, em thấy sao?”
Thấy ánh mắt trưng cầu của anh hướng về mình, Lăng Lăng đành nói: “Hàng trưng bày không thể bán, có tốt cũng được gì đâu chứ?”
Dương Lam Hàng lập tức quay đầu nhìn về phía cô bán hàng mang vẻ mặt áy náy: “Phiền cô gọi quản lý ra giùm tôi một chút.”
“Thực xin lỗi quý khách, đây là hàng của nhà máy, quản lý của chúng tôi cũng không có quyền bán ạ.”
“Vậy tổng giám đốc có đây không?”
Cô bán hàng chần chừ giây lát, thấy giọng điệu Dương Lam Hàng rất kiên quyết, cũng không dám mạo phạm: “Anh vui lòng chờ một chút, tôi đi mời ông ấy lại đây.”
Từ lâu đã nghe nói trung tâm mua sắm này phục vụ rất tốt, quả nhiên đúng vậy…
Cô bán hàng chưa đi được mấy bước, một phụ nữ xinh đẹp thoạt nhìn mới ngoài ba mươi từ phía đối diện đi lại đây.
Đường nét khuôn mặt tinh tế, đồ hiệu càng làm tôn lên khí chất, cảm giác xinh đẹp không cần người khác miêu tả rườm rà, ngược lại còn khiến chị đẹp đến cao nhã, nhưng cũng không phải kiểu cao quý không thể với tới.
Chị có một đôi mắt vô cùng sắc sảo, nhưng khi cười rộ lên, sẽ khiến người ta cảm thấy thật chân thành, thân thiết.
Người phụ nữ này nhìn qua trông rất quen, dường như đã từng gặp ở đâu đó.
Nhất thời không nghĩ ra.
Người còn chưa đến, tiếng cười nói xởi lởi đã tới trước: “Vừa rồi nghe quản lý ở lầu một nói con dẫn một cô gái đến mua mỹ phẩm, mẹ còn nói cô ấy chắc chắn nhìn nhầm rồi, không ngờ đúng là con.”
Dương Lam Hàng bước tới trao bà một cái ôm kiểu phương Tây, thân mật vừa đủ. “Con dẫn Lăng Lăng tới đây mua chút đồ, không nghĩ mẹ có ở đây, chứ không đã chạy lên chào mẹ một tiếng rồi.”
Mẹ Dương Lam Hàng nhìn qua, ánh mắt tràn đầy hứng thú.
Nhìn kỹ hơn, Lăng Lăng rốt cuộc nhớ ra bà là ai.
Rất lâu trước đây, Lăng Lăng ở trong thang máy khoa Vật liệu đã gặp qua mẹ của Dương Lam Hàng…
Hơn nữa, ngày đó hình như cô còn nói vài điều không nên nói.
Không nhiều lắm, chỉ hai câu mà thôi.
Khi ấy, Tiếu Tiếu nói với cô: “Phụ nữ nếu lấy chồng, nhất định phải cưới kiểu đàn ông như sếp cậu.”
Cô bĩu môi không chịu: “Muốn bảo tớ cưới một gã biến thái như Dương Lam Hàng, tớ tình nguyện cả đời sống với heo!”
Mẹ Dương Lam Hàng vừa nghe câu này, kinh ngạc nhìn cô từ đầu tới chân.
Nhất là khi bà nghe Tiếu Tiếu nói: “Bạch Lăng Lăng, cậu là đồ con gái không biết nhìn người, sớm muộn gì cũng gặp phải một cái đầu heo!”
Ánh mắt của bà cũng tràn ngập hứng thú như thế này.
Lăng Lăng dĩ nhiên không phục, dùng lời đạo lý nói với Tiếu Tiếu: “Cậu rất không hiểu anh ta, cậu nghĩ xem, nếu anh ta không biến thái thì tại sao đến ba mươi tuổi vẫn chưa tìm được bạn gái?”
Lăng Lăng vừa nói xong, thang máy đã đến lầu một.
Lúc mẹ Dương Lam Hàng rời đi, cố ý quay đầu nhìn lướt qua, khóe miệng cong lên một nụ cười thưởng thức. Khi đó cô còn cảm thấy điệu cười này đặc biệt quen thuộc, không khác gì kiểu cười kín đáo của Dương Lam Hàng.

“Mẹ tưởng là ai, hóa ra là Lăng Lăng à!” Mẹ Dương Lam Hàng bước lên trước, tươi cười kéo tay Lăng Lăng qua, so với mẹ cô còn thân thiết hơn vài phần.
Lăng Lăng chợt nhớ lại “những lời kinh hồn” của mình trong thang máy, bỗng dấy lên cảm giác muốn bỏ trốn, đáng tiếc tay bị người ta dắt đi, trốn không thoát.
“Nghe nói con thích chiếc giường này, không thành vấn đề, bác sẽ lập tức bảo người mang đến cho con.”
May mà mẹ Dương Lam Hàng nói là “con”, nếu bà nói “các con”, Lăng Lăng chắc không ngóc đầu lên nổi.
Cô dày mặt, bày ra vẻ tươi cười. “Bác à, bác không cần để ý đâu, con chỉ xem lung tung vậy thôi…”
Dương Lam Hàng giải thích nói: “Mẹ, là con thấy được, lát nữa cho người mang tới nhà trọ của con nhé.”
“Không thành vấn đề! Hai tiếng nữa sẽ giao đến.” Sau đó, mẹ anh ghé vào tai anh nhỏ giọng nói vài câu, Lăng Lăng tuy không nghe được, nhưng vẻ cười cười này khiến cô hơi nổi da gà.
Dương Lam Hàng cười tươi rói, thấp giọng nói: “Con biết rồi! Con còn có việc, vài ngày nữa sẽ về thăm mẹ.”
Lăng Lăng hơi xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, lại nghe thấy vài cô bán hàng sau lưng thì thầm to nhỏ, vẻ mặt đầy hâm mộ nói: “Là con của chủ tịch, trời ạ! Thực không nhận ra.”
“Tớ nói anh ấy làm sao biết rõ là đồ trưng bày, mà vẫn…”
“Lần đầu tiên mình thấy ảnh đó nha, đẹp trai quá!”
Lăng Lăng đảo mắt nhìn lại khuôn mặt không có cảm giác an toàn của anh, chợt nảy sinh một loại kích động muốn hủy nhan sắc anh cho rồi…
Khi hai người đi đến cửa thang máy, Lăng Lăng hỏi Dương Lam Hàng: “Mẹ anh nói gì với anh vậy?”
“Em sẽ không muốn biết đâu!” Anh tận lực kiềm chế ý cười nói.
“Có phải bảo em không tốt không?”
“Không phải! Mẹ nói…” Anh nhẹ ho khan một chút, nói: “Phụ nữ thời nay chỉ có mang thai em bé mới có thể không chạy thoát!”
Lăng Lăng sợ tới mức ngã xuống thang máy, may mà anh đỡ kịp!
“Tầng trên còn có đồ nội thất và đồ điện, bọn mình lên xem xem.” Dương Lam Hàng giúp đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của cô. “Đồ đạc trong nhà anh, em thấy cái gì không vừa mắt đều có thể đổi… ngoại trừ anh!”
“Anh yêm tâm.” Cô ôm lấy cánh tay anh. “Em lúc nào cũng không nỡ đem anh đi đổi.”

**************************
Bận rộn gần cả ngày.
“Tân gia” của họ cuối cùng cũng có thêm chút hơi thở lãng mạn.
Trong phòng khách trang trí bằng đèn tường và đèn sàn(*), trên cửa sổ cũng đổi rèm cửa mới, rồi còn nhà bếp cũng đã có thêm rất nhiều bát đĩa, tủ lạnh chất đầy rau quả tươi ngon.
Tắm rửa xong, lúc Lăng Lăng mặc áo ngủ mới mua đi ra, đèn phòng khách đã đổi thành đèn tường màu cam và đèn sàn màu đỏ sậm, trên bàn còn có hai cây nến đang cháy.
Dương Lam Hàng tựa nhẹ vào thành ghế, ngồi trên sô-pha im lặng uống cà phê, hương latte nồng đậm mà sâu thẳm, tựa như mùi hương tỏa ra trên người anh sau khi tắm.
“Muốn uống không?”
Lăng Lăng ngồi lên sô-pha, nhận lấy cà phê uống một ngụm, thực sự thể nghiệm cảm giác bị hương latte đậm đặc làm cho say.
Không khí lãng mạn, ánh sáng mờ ảo, cuộc sống chung tràn đầy tình cảm nồng nàn cứ mở màn như thế.
Anh ôm lấy cô, cái ôm không hề mang theo bất kỳ nhục-dục nào.
“Em chắc là mệt rồi, đi ngủ trước đi. Anh còn ít việc phải làm.”
Cô lắc đầu. “Em muốn ở cùng anh.”
Anh suy nghĩ một thoáng, “Cũng được, vừa hay hôm trước anh tìm được một chương tài liệu, em có thể xem xem.”
Tài liệu? Lăng Lăng cầm tách cà-phê lên, uống một hơi hết hơn phân nửa.
Đọc tài liệu, cô phải xài cà phê đặng nâng cao tinh thần mới được!
Đêm khuya, anh vẫn còn đang nghiêm túc sửa chữa báo cáo dự án.
Cô vùi đầu vào những chữ tiếng Anh trên bàn, lúc xem đến chán ngắt mới nhướng mắt lên nhìn thoáng qua mặt anh, mọi nỗi buồn chán đều tiêu tan!
Đôi khi gặp chỗ đọc không hiểu, còn có t

Từ khóa: Mãi mãi là bao xa,
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Bà xã, anh yêu em

Đừng phản bội tôi, nếu không cậu sẽ chết

Xem tử vi ngày 17/03/2017 Thứ Sáu của 12 cung hoàng đạo

Bố dượng tao đấy, chả có máu mủ gì nên kệ lão

Hãy Yêu Một Anh Chàng Không Chơi Pokemon Go!