Tiến đến gần chỗ bé Huệ, em đi một cách cẩn thận và bỗng:
“HÙ” (Ôi chộ ôi, người nàng thơm quá các bác à)
“Quỷ sứ, anh làm em sợ hết hồn lun” (…May mà cái..L…còn nguyên)
“Em đang làm bánh gì vậy, biết làm không đó hỹ hỹ” (Em nói với giọng ra vẻ đùa cợt)
“Hihi, em còn không biết bánh em làm có tên là bánh gì nữa, em mua bột về rồi đập thêm mấy trái trứng gà vô chiên thôi, bánh này hồi nhỏ mẹ em hay làm cho tụi em ăn đó”
“Vậy cơ à, lát nữa anh phải ăn nhiều mới được”
“Xí, ai làm cho anh ăn chứ”
“Anh không ăn thì ai ăn vào đây hỹ hỹ”
“Thôi anh ra ngoài kia ngồi chơi xíu đi, em chiên xong rồi mang ra cho anh ăn” (Nàng nói với giọng ngọt như mía lụi)
“Ùa em cứ chiên đi, anh có mua đồ pha cà phê nè, để anh đun miếng nước sôi rồi anh pha cho em một cốc, uống thử xem anh pha ngon không”
“Tính mua chuộc em à hihi” (Mua cái lol)
“Ơ cái em này hôm nay nói chuyện kỳ vậy, anh mua chuộc cái gì trời”
“Hihi em giỡn thui, có bình đun nước ở góc kìa, anh châm nước vào rồi cấm điện đun đi”
Ngồi đực cái mặt ra 5, 10 phút thì cái bình nước nó hú như má nó chết vậy đó, đồng nghĩa với việc nước sôi. Em đổ nước vào 2 tách cà phê xong, nhìn qua bé Huệ thì thấy nàng vẫn đang hì hục chiên bánh, (đậu moạ, chiên éo gì lắm thế). Ngồi ở dưới nhìn tướng nàng chiên bánh ta nói nó đẹp làm sao, lâu lâu một cơn gió bất chợt lùa vào nhà, thổi chiếc váy ngắn của nàng lên cao, nhìn cảnh này mà “thằng nhóc” của em nó cứ ngóc đầu đòi xem ké. Nói chứ không phải khoe, ai trong tình cảnh như em giờ này chắc chịu éo gì nỗi, tự nhiên trong phòng có con nhỏ đẹp ơi là đẹp, mặc đồ sexy đứng trước mặt, không lên mới lạ, đấy là chưa nói đến việc ở đây là một khu khá hoang vắng và yên tĩnh. Mà ông bà ta có câu, bóng tối yên tĩnh là nguyên nhân của tội lỗi. Trước em nghe đâu đó có nói: “75% tội lỗi của đàn ông là do con mụ đàn bà gây ra”, thật em không biết câu này nó đúng hay sai, nhưng em nghĩ có lẽ nó đúng trong trường hợp của em hiện tại.
Đang thơ thẫn ngồi ngắm thân hình nóng bỏng của bé Huệ thì thình lình nàng quay mặt ra, bỗng nhìn em rồi nhoẻn miệng cười nói:
“Anh đang nhìn em hay sao vậy” (Phải không ta)
“Ơ đâu có, anh ngồi chờ cà phê chảy xuống thôi”
“Bánh xong rồi nè, anh mang ra đó giùm em đi”
“Anh ăn gì chưa, em chiên cơm trứng cho anh ăn” (Trứng dái à)
“Không cần đâu em, anh
ThichDocTruyen.Yn.Lt
«‹131415›»
ThichDocTruyen.Yn.Lt
ăn cơm ở nhà rồi, em chiên xong bánh rồi à, lại đây ngồi với anh”
“Anh đưa cà phê đây em pha cho, hồi trước em làm tiếp viên cà phê nên cũng biết pha đấy”
“Anh pha xong rồi, để anh đập đá vô là xong thôi, em cứ ngồi đó nghỉ đi”
Bánh đã xong, cà phê đã có, trái cây sẵn sàng, 2 tụi em ngồi xuống và cùng nhau thưởng thức. Qua nét mặt và hành động khá lung túng của bé Huệ thì em có thể đoán được rằng nàng đang có vẻ ngại ngùng và mắc cỡ. Em không biết có phải nàng đang sợ em khinh thường nàng hay không, vì những chuyện mà nàng đã tiết lộ cho em biết cách đây mấy hôm. Cũng đúng thôi, mọi người thử nghĩ xem, khi chúng ta biết một cô gái nào đó suốt ngày nằm banh càng ra cho cả trăm, cả ngàn thằng đàn ông chơi, hỏi sao có khinh thường cô gái đó không chứ, không ít thì nhiều. Vâng, em cũng khinh thường những cô gái đó lắm chứ, nhưng với điều kiện là khi em chưa biết được hoàn cảnh thật sự của cô ta. Với trường hợp của bé Huệ, em thật sự rất tôn trọng quyền cá nhân và danh dự của nàng. Nàng tuy vẫn là một cô bé, nhưng thật ra lòng tự trọng của nàng rất cao, và em tin rằng các chị em làm nghề mại dâm khác cũng vậy. Ai mà lại chịu đựng được nỗi khi người đời gán cho họ 2 từ “con đĩ”, “con điếm” chứ, nghe nó xót xa lắm chứ đâu đơn giản gói gọn trong 2 từ.
Ăn những chiếc bánh chính tay nàng chiên, phải nói là nó có một cảm giác gì ấy khó tả lắm, bánh tuy không ngon như những thứ người ta bán đầy đường, nhưng tận bên trong chiếc bánh nó toát ra một sự, sự…gì ấy, em quên mẹ nó từ để diễn tả rồi.
Đing đong, đing đong, đồng hồ điểm 8 giờ tối, bầu không khí đã yên tĩnh nay càng tĩnh yên hơn bao giờ hết, tiếng người, tiếng trẻ em khóc đâu đó đã thôi ngừng kêu. Thật phải nói là ở khu này trông ghê bỏ mợ, mấy ngôi nhà xung quanh thì đóng kín mít cửa cứ như thể là những ngôi nhà ma lâu rồi không có người ở. Em không biết liệu bé Huệ có chịu được, có sợ hãi khi ở căn phòng này một mình trong những ngày tới không, hi vọng thằng chó Minh nó kiếm được con tình nhân mới, nó bỏ qua cho bé Huệ thì hay biết mấy. Lúc ấy nàng sẽ được quay về căn phòng cũ, nơi mà 4 chị em gái điếm khác luôn đón rộng vòng tay che chở, giúp đỡ cho nàng.
“Em thích xem phim không bé Huệ” (Em hỏi nàng sau khi quất sạch dĩa bánh)
“Anh dẫn em đi xem à” (Giọng nàng có vẻ hớn hở khi đang gọt trái cây)
“Hihi, không có, xem phim trong máy tính của anh nè, có mấy trăm bộ, em muốn xem phim nào cũng có hết” (Vừa nói em vừa lôi laptop trong ba lô ra)
“Trời, tưởng anh dẫn em đi ra rạp xem chứ, em chưa bao giờ ra đó lần nào hihi”
“Bộ em thích xem phim rạp lắm à, được rồi, khi nào rãnh anh sẽ dẫn anh đi, mà anh nói trước nhé, trong đó tối thui nguy hiểm lắm đó”
“Sao nguy hiểm anh” (Nàng ra vẻ mặt ngu ngơ hỏi em, địt bà, không biết nó có giả điên không)
“Nói chung là nhiều nguy hiểm lắm, em có gan thì anh dẫn đi”
“Em hông sợ đoá” (Nàng nhõng nhẽo trả lời)
“Ok vậy heng, mấy bữa nữa anh qua chở đi, giờ thì tụi mình xem phim…tại nhà hihi”
“Em muốn xem phim tình cảm cơ” (tình cái lol, có phim xiếc thôi)
“Ùa anh cho em xem bộ phim tình cảm này, xem xong đừng khóc mếu máo nhé”
“Anh yên tâm, em không dễ khóc zậy đâu hihi” (Bố ứ tin)
Đặt chiếc laptop lên một chiếc ghế nhỏ, em và nàng hai đứa nằm xuống cái chiếu và tận hưởng bộ phim. Do những sự việc đã xảy ra trước đây, giờ nàng như không còn một chút e ngại gì với em nữa. Nàng nằm xuống trong lòng em, em nằm phía sau, nàng gối đầu lên tay em. Mùi cơ thể của nàng lúc này toả ra rõ nét nhất, hương thơm từ mái tóc nàng quyện với mùi của son môi như làm em đê mê giấc nồng. Hạnh phúc nào cho bằng khi trong vòng tay em đang là cô gái mà em yêu nhì (sau mẹ em), tình yêu em dành cho nàng phải nói là nó đến quá nhanh, đến nỗi giờ này em còn không tin được đó là sự thật.
Em không biết liệu nàng có cảm tình với em thật hay không, nàng hành động như vậy có phải vì trả công cho em hay không, nhưng em không quan tâm lắm, em chỉ biết giờ nàng đang bên cạnh em, và em được quyền thoải mái ôm ấp nàng.
Hôm ấy, em mở cho nàng xem bộ phim Hoa Dạng, ta nói bộ phim nó buồn như cục cức chuồn chuồn. Mặc dù trước đó em đã xem bộ phim này rồi, nhưng giờ xem lại vẫn còn thấy buồn.
Em tin chắc rằng bé Huệ sẽ khóc khi xem hết bộ phim này, bởi vì dù sao nàng cũng là một đứa con gái, yếu đuối và hay khóc nhè. Cái phim này kể về hai chị em xinh đẹp tuyệt trần,