Lại một lần nữa em dựng người nàng dậy, cố làm nàng thức dậy. Tiếng cửa bên ngoài kêu cót két, hình như có người nào đó sắp về, đã quá 12 giờ rồi. Em đặt người bé Huệ xuống rồi chạy phốc ra ngồi lại chiếc ghế. Em sợ có người vào rồi thấy em và bé Huệ đang ngồi cạnh nhau, mắc công họ nghi ngờ em hiếp dâm nàng thì tội cho em. Em nhắm mắt giả vờ ngủ, một đứa con gái từ ngoài bước vào, thì ra là con Ly, nó la toáng lên:
“Á, á, á, ai đây”
“Anh Phúc đây, bạn của Huệ” (Em từ từ giải thích)
“Sao anh lại trong phòng tụi em giờ này”
“Nãy chị Hà nhờ anh lên chăm nom bé Huệ giúp, đợi cho tới khi tụi em về”
“Ủa vậy hả, sao anh không mở đèn lên, làm em hết hồn tưởng ma hay ăn trộm” (Trộm cái địt moẹ mày nhé)
“Anh tắt đèn cho bé Huệ dễ ngủ”
“Sao anh không nằm xuống giường nghỉ mà lại nằm ở ghế”
“Thôi em về rồi, anh cũng xin phép về luôn”
“Ấy ấy, giờ này anh biết mấy giờ rồi không, hơn 12 giờ khuya rồi đó, anh cứ ngủ lại đây đi, còn chỗ ngủ mà”
“Không sao đâu, nhà con gái không, anh ở lại kỳ lắm”
“Cái anh này, cứ ở lại với tụi em, tụi em có còn là gái tơ gì nữa đâu mà sợ mất mát gì nữa, hay là anh sợ bọn em làm gì anh”
“Hỹ hỹ không phải mà”
“Ơ sao người bé Huệ nóng quá anh ơi” (Con Ly vẻ mặt lo lắng hỏi em)
“Thì anh đã bảo rồi, Huệ nó bị bệnh mà”
“Á á á, sao người nó vết bầm không vậy nè” (Con quỷ này nó la như heo bị chọc tiết)
“Anh cũng có biết gì đâu, đang tính đợi nhỏ dậy để hỏi xem chuyện gì” (Đm, sợ con Ly nó nghi em quýnh Huệ quá)
“Thôi thôi kiểu này không được rồi, em phải đưa nhỏ đến bệnh viện kiểm tra thôi, sức khoẻ nó yếu quá rồi, chắc sốt nặng rồi, anh gọi giúp em xe taxi đi”
“Ùa để anh gọi, em đi chuẩn bị đồ đi, anh với em đi chung luôn”
20 phút sau thì chiếc xe taxi đến, em dắt chiếc xe máy của em vào phòng trọ để, đóng cửa rồi em cùng con Ly đưa bé Huệ đến bệnh viện. Lúc này, Huệ đã mở mắt dậy nhưng trông rất mệt mỏi, không thốt nên thành lời. Em tính gọi cho bà chị Hà và con Trâm để hay tin nhưng con Ly ngăn lại, bảo là cứ lên bệnh viện xem bé Na bị bệnh gì đã, rồi gọi thông báo sau.
1 giờ khuya, nhiệt độ càng ngày càng xuống, lạnh tựa đêm giáng sinh, em và con Ly dìu Huệ vào bệnh viện, chiếc áo khoác bên ngoài của con Ly mặc cho Huệ lúc nãy đã phần nào che đi những vết thương ở tay và bụng của nàng. Em hi vọng rằng nàng sẽ tai qua nạn khỏi, và em thề rằng khi nào nàng khoẻ lại, em sẽ tìm rõ nguyên nhân vì sao nàng lại có vết bầm trên người, em sẽ tìm thằng bỏ mẹ nào đó đã hành hạ nàng, em sẽ đấm vào mặt chó nó như những gì nó đã gây ra với Huệ.
Giây phút ấy, không hiểu vì sao tâm trí em rất lo lắng, em thật sự lo cho bé Huệ, em không biết đó có phải như kiểu một người anh lo cho em gái hay không, hoặc nỗi lo đó như kiểu bạn trai lo cho người yêu của mình hay không. Mất một thời gian chờ đợi thì bác sĩ thông báo nàng bị sốt xuất huyết, phải ở lại bệnh viện mấy ngày để điều trị. Trong khoảng thời gian đến thăm nom nàng tại bệnh viện, tình cảm của em dành cho nàng đã dần dần thoát khỏi hai chữ “bạn bè”, nhưng có đi đến được “tình yêu” hay không thì đó lại là vấn đề khác…
Chap 19: “Em hay Bạn – Bạn hay Tình”.
Ở chap trước, sau khi nghe bác sĩ thông báo bé Huệ bị sốt xuất huyết và buộc phải nằm viện vài ngày để theo dõi, con Ly mới bèn dặn em:
“Anh Phúc, anh về phòng trọ lấy xe của anh rồi anh về nhà nghỉ đi, mấy chị em em lo cho bé Huệ được rồi, cám ơn anh nhiều lắm”
“Ơ, nhưng mà một mình em ở đây lo được không đó, hay là anh ở lại với em”
“Không, anh cứ về đi, mai anh còn đi làm nữa mà đúng không”
“À ờ, mà…”
“Anh yên tâm đi, tụi em tới 4- 5 người, thay phiên lo cho bé Huệ là được rồi, mấy đứa kia nó biết tin là chạy lên đây thôi”
“Ùa anh biết rồi, mà em cứ ngồi đây đợi xíu, anh chạy ra đầu ngõ mua cho 2 chị em 2 cái bánh bao ăn lót dạ, bé Huệ chắc đói lắm”
“Dạ, anh tốt với bọn em quá, ngại ghê” (Ngại cái…lol)
Dứt lời thì em đi bộ ra ngoài cổng bệnh viện mua bánh bao, ở đây buổi tối bán khá là nhiều đồ ăn, món phở ưa thích của bé Huệ cũng có nữa nhưng thôi, nàng đang bệnh chắc ăn không nỗi món này. Thoáng nhìn thấy xung quanh hành lang bệnh viện có khá nhiều người trải chiếu ra ngủ, họ co ro trong giá lạnh trông thật thương tâm, có lẽ họ là những người đi thăm nuôi hoặc những người vô gia cư từ tứ phương đổ về Sài gòn kiếm sống.
Đưa cho con Ly 2 chiếc bánh bao còn nóng hổi cùng 2 chai nước suối, em dặn nó ráng đút cho bé Huệ ăn lấy lại sức, có gì mai em lên thăm, tiện thể rủ thêm thằng Bình. Nói sao đi nữa thì em, Huệ, con Trâm và thằng Bình cũng là bạn bè của nhau, thời gian quen không lâu nhưng không vì thế mà thiếu đi tình nghĩa. Nhớ lúc em nằm viện, Huệ cũng đã nhiệt tình đến thăm em, chăm sóc cho em chu đáo tựa như người yêu của em.
Trước khi ra về, em tiến lại chỗ Huệ đang nằm, nàng mở mắt, nở nụ cười gượng gạo nhưng rất duyên, chắc có lẽ do vết thương, nhìn em và nói:
“Anh, anh về đi mai còn đi làm nữa, anh lo cho em vậy là quá nhiều rồi”. (giọng nàng khàn đi, không còn trong trẻo như lúc khoẻ nữa)
“Em đừng nói thế, thôi em cứ nằm nghỉ đi, mai anh và anh Bình lên thăm em”
“Dạ, anh về cẩn thận ạ”
“Nè, mà này, khi nào khoẻ bệnh phải kể cho anh nghe tất cả chuyện của em đó nha chưa” (Em vừa nói vừa giễu cợt với Huệ)
“Hihi em hông biết” (Tuy đau nhưng nàng vẫn cố ra vẻ nhõng nhẽo với em)
Thật, nhìn khuôn mặt bé Huệ lúc ấy em thương nàng vô cùng, nhớ lần đầu tiên gặp em, nàng còn trông khá mập mạp và bầu bĩnh. Nhưng chỉ xa nhau có mấy tuần, kể từ lúc nàng trở thành gái bao của thằng chó đẻ đại gia nào đó, nàng đã trông ốm o hơn trông thấy. Tuy đang bị bệnh nhưng vẻ đẹp của nàng không vì thế mà giảm đi, nàng vẫn đẹp lắm, mái tóc ngố này, đôi môi xinh xắn này, và cả ánh mắt biết cười của nàng nữa, tất cả tạo nên một khuôn mặt hoàn hảo tựa như nữ thần tình yêu.
Đinh đoong, đinh đoong…Đồng hồ đánh 2h30, cuối cùng em cũng đã về đến nhà trong trạng thái như kẻ ăn trộm, em sợ làm ồn ào sẽ đánh thức ba mẹ em dậy. Đêm hôm ấy, nằm trên giường mãi em vẫn không tài nào chợp mắt ngủ được, em cứ nhớ đến khoảng thời gian vừa mới diễn ra tại phòng trọ của bé Na. Em nhớ dáng người yêu kiều của bé Huệ đang nằm co ro ôm chiếc bụng bầm tím, em nhớ lúc nàng ôm chầm và tựa đầu vào vai em khóc thúc thích như lũ bé con.
“Quái lạ, hình ảnh của nàng sao cứ xuất hiện mãi trong đầu của mình thế n