Lọ Lem Đường Phố - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
Polly po-cket

Lọ Lem Đường Phố (xem 1480)

Lọ Lem Đường Phố

ụt hẫng.
Không để Thiện nhận ra tâm trạng mình lúc này, Ân che giấu bằng cách nhướn mày đầy cao ngạo, ung dung vòng hai tay trước ngực mà đi theo.
Ân còn nhớ lần đầu tiên mình đứng trên sân thượng nhà hàng này là hôm Thiện tổ chức tiệc mừng cậu và Đan quay lại. Biển điện đêm đó rất đẹp và đêm nay cũng vậy. Hàng vạn bóng đèn đang bật cùng một lúc, tạo thành những dài sáng như dải ngân hà.
Đứng trước vô vàn chấm nhỏ nhiều màu sắc lập lòe, Ân thấy lòng mình nhẹ bẫng, cũng chẳng muốn quan tâm Thiện đang nghĩ gì.
Ở giữa hai người, ngoài im lặng ra cũng chỉ có im lặng.
“Đan nói sự thật cho tớ biết rồi.” – Sau khi cân nhắc thật kỹ, Thiện quyết định lên tiếng trong khi Ân còn đang bị những ánh sáng xa xăm dày đặc kia hút hồn.
“Thì sao?” – Ân lạnh lùng đáp lại, mắt vẫn nhìn vào khoảng không trước mặt như bị thôi miên. Gió mạnh mẽ thổi qua làm mái tóc đen bị hất tung vào không trung. Bồng bềnh, phiêu diêu.
“Tại sao cậu không nói sự thật cho tớ biết? Tớ đã rất giận khi…”
“Điều đó quan trọng lắm sao?” – Ân cắt ngang lời Thiện, mắt vẫn nhìn xa xăm. Vừa như đang hoài niệm, lại như đang gửi gắm.
“Phải! Rất quan trọng! Vì tớ rất thích cậu.” – Giọng Thiện trở nên trầm hơn rất nhiều, cứ như cậu đang tự nói với chính mình.
“Nếu cậu thật sự thích tôi, cậu đã không buông tay dễ dàng như vậy.” – Lời trách móc bị kìm nén bao lâu đến cuối cùng cũng không chịu được mà thốt ra. Ân khẽ thở dài, đôi mắt khép hờ che đi màn sương u ám.
Suốt thời gian qua, cô đã phớt lờ cảm giác hụt hẫng trống vắng, bỏ qua nỗi buồn trong lòng nhưng cô biết rất rõ mình đau như thế nào.
“Tớ đã không ngờ cậu hành động như vậy, chỉ biết trách cậu không quan tâm, không lo lắng cho tớ khi tớ biến mất một thời gian dài.” – Thiện
Thiện vội vàng giải thích, sợ rằng nếu không nói nhanh, Ân sẽ lại ngắt lời, lại buông ra một câu lạnh lùng và cậu sẽ chẳng có cơ hội nói hết những điều trong lòng.
Ân mím chặt môi. Dù rất muốn bắt bẻ, muốn làm rõ mọi chuyện, muốn hỏi thật nhiều nhưng đến cuối cùng lại chọn cách giữ im lặng. Dù gì giữa hai người cũng chỉ là quan hệ mua bán, cô lấy quyền gì để chất vấn, để giận dỗi đây?
Cái suy nghĩ mình chẳng là gì của Thiện làm mắt Ân cay xè, cổ họng nghẹn ứ. Chiếc ly cảm xúc của cô đã đầy, chỉ cần một giọt nữa thôi, nó sẽ tràn ra. Sẽ không còn cách nào kìm nén hay che giấu.
“Tớ đã dứt khoát với Đan rồi.” – Sau khi dò xét thái độ của Ân khá lâu, Thiện tiếp tục nói.
“Không liên quan đến tôi.” – Ân bình thản nhún vai, tự cảm thấy Thiện không có nghĩa vụ phải giải thích với mình.
“Có đấy! Những ngày qua ở bên Đan nhưng tớ lại luôn nhớ về cậu.”
“Đấy là chuyện của cậu.” – Trái tim trong lồng ngực đã vỡ òa trong cảm xúc nhưng Ân vẫn quyết tâm che giấu đến cùng.
“Cậu thật sự không thích tớ một chút nào sao?” – Trước thái độ lạnh như băng tuyết ngàn năm của Ân, tự tin trong Thiện mỗi lúc một ít đi.
“Ừ.”
“Nếu vậy tớ sẽ làm cho cậu thích tớ.”
Thiện thật sự làm Ân bất ngờ. Những tưởng rằng trước thái độ của mình, Thiện sẽ nản lòng mà từ bỏ, không ngờ cậu lại càng quyết tâm hơn.
“Muốn làm gì thì làm.” – Giọng Ân vẫn đều đều không cảm xúc nhưng trong lòng lại có một niềm vui vô lí. Đã rất lâu cô không còn cái cảm giác mong đợi một điều gì đó nhưng hôm nay cái cảm giác ấy lại xuất hiện.
Trong mớ cảm xúc hỗn độn của Ân, đợt pháo hoa đầu tiên đã xé gió bay lên trời cao, bung mình trong không trung tạo thành vô vàn tia sáng đẹp mắt.
Bầu trời sau đó sáng rực lên do những đợt pháo tiếp theo được bắn lên liên tục. Ân và Thiện cùng im lặng ngước nhìn bầu trời lung linh rực rỡ.
Bầu không khí im lặng lại được hình thành. Không căng thẳng, không ngượng ngùng mà trái lại còn vô cùng thân thuộc và bình yên.
Những tia sáng cứ thế xẹt qua nền trời, đan vào nhau tạo thành những hình thù đẹp mắt. Ở bên dưới bầu trời ấy, đứng trên sân thượng lộng gió, hai bàn tay cũng đã đan vào nhau từ lúc nào.
Có lẽ chín thì mãi mãi chẳng thể là mười, cái khoảng cách ấy vĩnh viễn chẳng thể lấp đầy. Nhưng chín rồi sẽ đến mười và chúng nằm cạnh nhau…
Ngoại truyện 1: Đỏ tình đen bạc
Ngày nào cũng vậy, Thiện đều đến cô nhi viện Mái Ấm và ở đó cho đến tối mặc cho Ân thờ ơ, lạnh nhạt. Cô không nói chuyện với cậu, cậu nói chuyện với bọn trẻ. Cô đuổi cậu, cậu mua chuộc bọn trẻ để năn nỉ cho cậu ở lại. Tóm lại, Thiện đã “không từ thủ đoạn” để được bên cạnh Ân.
Hôm mùng sáu, Thiện đến thì đã thấy Hy đang ở trong nhà trò chuyện cùng Ân, Linh và Phụng.
Thấy đông vui, Thiện liền đề nghị mọi người đánh bài cát tê.
Sở dĩ Thiện rủ chơi cát tê là vì đây là món bài tủ của cậu. Cậu đoán bài khá chuẩn. Trưng hay cúp đều không trùng nước.
Cuối cùng khi kết thúc, mọi người ngồi nhẩm lại thì Ân là người ăn nhiều nhất rồi đến Hy, Linh cũng ăn nhưng không nhiều còn Phụng thì huề, chỉ có Thiện là thua lớn.
Cậu nghĩ mãi nghĩ thế nào cũng không ra tại sao bình thường bài cậu rất mạnh nhưng hôm nay lại “hai ba bước đều”. Thua không gỡ được lấy một ván.
Trong nét mặt ngây ngô của Thiện, Hy phán rằng: “Đỏ tình đen bạc”.
Thiện nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi không lâu liền quay sang Ân phụng phịu: “Tại cậu đấy!”
Trong một buổi trưa mùa xuân, Linh, Phụng và Hy được một trận cười lớn.
Ngoại truyện 2: Vệ sỹ nhí
Ân và Thiện đã chính thức yêu nhau được một thời gian và cả hai đang cùng nhau ôn thi học kỳ.
Ban đầu địa điểm ôn của hai người là thư viện nhưng sau đó bất đắc dĩ phải chuyển về cô nhi viện. Nguyên nhân là vì Thiện có mặt ở đâu thì thu hút con gái ở đó, thư viện trường vì sự xuất hiện của cậu mà chẳng còn yên tĩnh như cái thương hiệu của nó.
Hôm nay cả hai ôn những môn tự nhiên.
Sau khi lẩm nhẩm học bài như đọc thần chú một hồi lâu, cả hai đi vào giai đoạn khảo bài. Người này hỏi người kia trả lời và ngược lại, ai trả lời sai sẽ bị đối phương dùng sách đập vào đầu.
Thiện hôm nay vô cùng xuất sắc. Trả lời không sai một câu nào, đến Ân còn phải ngạc nhiên vì sự thông minh đột xuất này.
Đến khi Thiện hỏi Ân, cô đọc vanh vách nhưng rồi khựng lại khi phát hiện ra mình vừa đọc sai một số liệu. Nhìn sang Thiện thì cậu đã cầm sẵn quyển sách trong tay, nét mặt vô cùng gian tà.
Dám chơi dám chịu, Ân đưa đầu ra chịu trận. Thiện chỉ chờ có vậy giơ cao quyển sách lên. Nhưng khi quyển sách còn chưa kịp đập vào đầu Ân thì bên ngoài đã có tiếng quát vọng đến.
“Anh kia!”
Tay Thiện đông cứng, quay ra cửa nhìn thì thấy tám đứa trẻ đang đứng chống nạnh ngoài cửa.
“Ai cho anh bắt nạt mẹ Thiên Ân?” – Con bé Nấm chỉ thẳng Thiện mà quát.
Cậu ú ớ giải thích nhưng chẳng biết phải nói sao cho bọn trẻ hiểu. Đến khi nghĩ ra ý định đánh trống lảng bằng cách đề nghị mua cho bọn trẻ một món đồ chơi thì Thiện đã thấy cả đám tám đứa đứng quanh mình, nét mặt đằng đằng sát khí.
Kết quả là ngày hôm đó Thiện chưa kịp đánh Ân cái nào đã bị tám đứa trẻ hội đồng cho te tua.
Nhưng bao nhiêu đó chưa uất bằng khi đang ăn đòn. Thiện mệt nghỉ nhìn qua thì thấy mặt Ân rất chi là hài lòng.
Một buổi chiều đầu hè, người ta nghe thấy tiếng một thanh niên hét lên: “Ức chế quá đi!”
THE END

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Mê Muội Vì Em

Hãy cứ hết lòng mà yêu đi!

Nơi ấy bình yên

Thơ Radio: Em muốn là cô gái của riêng anh

Người vợ tần tảo không dám đòi lại chồng từ cô nhân tình hoàn hảo