Làm Thằng Đàn Ông Tốt Không Phải Lúc Nào Cũng Hay - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Làm Thằng Đàn Ông Tốt Không Phải Lúc Nào Cũng Hay (xem 2218)

Làm Thằng Đàn Ông Tốt Không Phải Lúc Nào Cũng Hay

ngoài sân bay. Lên lấy chìa khóa mới tá hỏa ra đó là bố vợ mình (cái này giải thích sau), lâu lắm rồi mới gặp lại ông ấy. Đón được ông ấy rồi địa ngục mới thực sự mở ra sau cuộc trò chuyện trên xe của 2 người đàn ông


- Dạo này con mập ra nhiều nhỉ? Đi làm rồi thoải mái hơn đi học hả?


- Dạ vâng, con mới lên mấy kg! Bác vẫn giữ được phong độ quá, mấy năm rồi chẳng thấy xuống tí nào!


- Xuống để cho cúng mày làm loạn à? Hở?


- Dạo này bọn con cũng lớn hết rồi mà! Ah` mà vợ con sao rồi ạ?


- Chiều mai nó về này, rồi cuối tuần nó cũng vào đây chơi, chẳng biết sang bên đấy học hành thế nào nữa, chỉ thấy gọi về xin tiền cũng đủ mệt


- Con gái rượu của Bố mà, cũng đáng để đầu tư chứ ạ?


- Hi vọng gì vào cái con đấy. Có thằng nào nó rước đi là may lắm rồi!


- Ấy, bác đừng nghĩ vậy rồi gả mất nha! Cứ để đấy mấy năm nữa con rước đi cho. Bác gả cho thằng khác là con bắt đền đấy!


- Các anh các chị dạo này đâu có thèm nghe ai mà muốn gả là gả được? CUối tuần nó vào bác lại phải nhờ mày đưa nó đi chơi rồi xem nó có phá phách lắm không hộ bác cái


- Tất nhiên là thế rồi ah! Bác cứ để đấy con dạy vợ con cho…


Mình đưa Bố vợ về đến khách sạn, cười mà cái miệng méo xệch! Đúng là sao quả tạ chiếu lên đầu mình mà!


Ông này là bạn của Bác mình, ở ngoài HN làm cái gì gì đấy cũng có vẻ to. Ông ấy hay vào SG, lần nào vào cũng ghé qua nhà mình ăn cơm, mình cũng được tiếp rượu và lần, hình như 2 năm rồi giờ ông ấy mới vào! Mình gọi là bố vợ vì nhà ổng có đứa con gái kém mình 3 tuổi, cũng xinh lắm nhưng con đại gia đất Hà Lội mà, bố lại làm to nữa, điệu với kiêu thì cứ gọi là chỉ muốn cho ăn gạch. Hồi mình học năm 2 cũng khổ sở với nó mất mấy ngày, lần đó nó vào SG chơi, mình thấy xinh nên cứ đùa với ông kia là gả cho mình, gọi nó bằng vợ vậy đến giờ luôn.


Con vợ mình giờ hình như nó đang học bên Anh thì phải, mình chẳng để ý, lâu lâu ông bố vợ vào mới được nói chuyện điện thoại với nó vài câu gọi là xã giao thôi. CUối tuần này nó vào đây, vậy là mình lại phải đưa nó đi chơi rồi. Nghĩ lại cái cảnh 5 năm trước đi với nó mà giờ vẫn còn thấy sợ.


5 năm trước, hồi đó mình vẫn còn lóc cóc đi học bằng xe đạp, đường SG thì biết khá nhiều nhưng tuyệt nhiên chỉ biết đường và các quán lóc cóc leng keng thôi, vào những quán 10k / ly café đá là cũng thấy sang rồi! Hôm nào đi học trong túi có lấy 50k là cũng vênh váo với đời, giàu lắm rồi đấy!


Tiếp tục cái vụ lần đầu tiên được đưa gái đi chơi chốn thành thị 5 năm về trước.


Mình nhớ chiều tối hôm đó mình đi đá bóng vừa về đến nhà, đi ngang qua phòng bác gái thì bị gọi vào, xong rồi lại được thả cho lên…tắm cái đã vì bốc mùi quá! Thơm tho, sạch sẽ rồi mình chạy xuống gặp bác


- Mai hai bác đi với bác An (là bố vợ mình) có việc mấy ngày, mày ở nhà…đại loại là dặn dò trông nom nhà cửa,…


- Chiều mai có con bé con bác An nó vào đây, tao tính cho đi với mọi người luôn nhưng hình như nó không chịu, lát lên dọn phòng trên lầu đi (phòng trống), chắc nó ở nhà mình vài ngày. Chiều mai đi đón nó rồi có gì ở nhà đưa nó đi chơi với


- Dạ vâng! (lúc này tâm trạng rối bời, vừa vui vì được đi chơi với gái, vừa hồi hộp vì có biết SG nó như thế nào đâu mà đưa đi chơi)


- Kon bé đấy chắc cũng chẳng vừa đâu, tiểu thư nhà mặt phố bố làm to mà! Nghe bác An nói nó cũng ăn chơi zữ lắm, đi với nó để ý 1 tí kẻo mất mặt, nó thích đi đâu cứ đưa nó đi,…


Bác mình dặn nhiều thứ lắm, tại bác cũng biết mình mới vào, gặp phải con nhỏ đại gia đấy nữa thì mình chiều không nổi, dặn dò cũng là để giữ thể diện gia đình nữa! Sau đấy bác đưa “đồ nghề” chiến đấu cho mình bao gồm: 1 chìa khóa xe Dylan (xe của bác), 1 cái P1i (điện thoại của bác trai sau vụ này cho mình xài luôn), 1 cái thẻ ACB trong đó có gần 30M, 1 mớ name card nhà hàng với quán café ở SG.


Mình bước lên phòng mà cảm tưởng thấy áp lực to lớn lắm. Tuy mình mới vào SG chưa lâu và còn nhỏ nhưng cũng được đi với Bác nhiều nơi, khách khứa đủ kiểu, chưa lần nào thấy dặn dò kĩ như thế này, lại trang bị cho mình thế nữa chứ! Con bé đấy là nhân vật ghê gớm vậy sao? Xe của bác thì mình cũng được đi rồi, điện thoại của bác thì vẫn được nghịch (hồi đó mình chưa xài điện thoại), tiền thì cũng không phải là lần đầu cầm nhiều đến thế, nhưng sao lần đó thấy hồi hộp khó tả lắm! cả đêm cứ trằn trọc không ngủ được.


Sáng hôm sau bác An (hồi đó chưa làm bố vợ) có gọi cho con gái để thông báo về việc mình đón rồi…Ổng cũng cho mình số của nó, mình vẫn nhớ đuôi là 3890 (ngày sinh), quên mẹ mất không hỏi tên nó là gì! Đến chiều mình ngủ hơi quá giấc, vội vội vàng vàng khoác cái áo đi ra sân bay đón nó, vẫn mặc nguyên cái quần jean cắt đi làm quần ngố, rách tả tơi!


Mẹ, đến giờ nó xuống rồi mà sao gọi cứ ò í e? Kiểm tra chuyến bay thì hạ cánh cả 15’ rồi! hay mình lưu sai số nhỉ? Hỏi ông An thì ổng gọi cho nó cũng không được. Mình ngồi ở bãi xe chơi điện tử một hồi nữa thì thấy nó gọi rồi chỉ mình chỗ nó đang đứng. Mình nghe theo nó chỉ thì nhìn thấy 1 đứa con gái trắng ơi là trắng, tóc dài, mặc cái quần sọc ngắn màu trắng, cái áo (mà như váy) rộng thùng thình, khá cao, thân hình hơi gầy và hình như chưa phát triển hết. Nó nhìn thấy mình rồi đi lại


- Làm gì mà lâu thế? Mình bụp ngay sau mấy câu chào hỏi, mẹ bắt cậu chờ điên hết cả ruột


- Em bị lạc hành lý! Nó trả lời cụt lủn


Mẹ lạc hành lí chứ có phải là lạc điện thoại đâu mà không mở máy lên! Nghĩ thế thôi chứ không dám nói. Mình xách đồ cho nó ra xe mà thấy cũng khá nhiều ánh mắt nhìn theo, đúng là nó sành điệu thật các bạn ợ, nó đi sau mình cứ dí mắt vào cái điện thoại nhắn tin, bước thì chậm báo hại cậu xách đồ mà cứ phải đứng chờ!


- Em tên gì? Mình hỏi khi nó bò lên xe


- Phương Anh ạ! Nó trả lời thế rồi lại nhắn tin, chả thèm hỏi mình tên gì


- Giờ anh đưa em về nhà nghỉ ngơi lúc rồi tối muốn đi chơi đâu thì đi. Chắc bác cũng dặn em rồi?


- Dạ vâng! Nó lại dí mặt vào cái điện thoại


Cũng một phần vì hồi đó mình nhát gái lắm chứ không như bây giờ nên đi đường chẳng nói gì cả, chạy 1 lèo về đến nhà! Một phần vì mình thấy nó xinh với thơm thật đấy nhưng cái ấn tượng ban đầu không có, mình chẳng thấy lễ phép gì cả! Đưa nó về đến nhà, chào hỏi mấy người nhà rồi mình chỉ phòng, chỉ công tắc,…đầy đủ cho nó rồi chạy lên phòng mình! Đến giờ Tống Kim (hồi đó đang chơi võ lâm chung acc với thằng em, mình khoái nghịch chứ không khoái cày nên chỉ vào chạy lòng vòng chút rồi trả acc nó)


- Anh gì ơi!


Nó đập vai làm mình hết cả hồn, tại mình đang đeo tai nghe, nhạc rock nữa, mắt thì đí vào game nên không thấy nó lên. Mình ngước lên thấy nó đang cười, tháo tai nghe ra


- Anh mở nhạc to thế? Em gọi mãi không trả lời


- Thói quen mà, gì không?


- Anh tên gì?


- D em! Mẹ giờ mới hỏi cậu tên gì


- Anh D cho em đi chơi nhá!


- Sắp giờ cơm rồi, ăn cơm xong rồi đi! (mẹ, chưa gì đã đòi đi chơi rồi, không phải là cậu bị bắt buộc thì

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Êh….HotBoy , Đừng Tưởng Muốn Làm Gì Thì Làm Nha

Chuyện tình lãng mạn của bà già 93 lái phi công 95

Lớp Học Đặc Biệt

Truyện Bao Nhiêu Cũng Không Đủ EduNguyen Full

Chắc ai đó sẽ về…