Kinh thành tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt

Kinh thành tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm (xem 6205)

Kinh thành tam thiếu: Ông xã gõ cửa lúc nửa đêm

a theo thói quen còn sửa sang lại cà vạt cho Tống Sở, “Ông xã, thật xin lỗi, em muốn ở bên cạnh chăm sóc Thần An, mà hôm nay lại là sinh nhật của thím. . . . . .”


Tống Sở xoa xoa đầu của cô, “Không có việc gì, bọn anh đi xuống vườn trẻ đón Hạo Nhiên và Y Thần, anh có thể đảm nhiệm chức vụ đưa bọn trẻ đi!”


“Vâng! Ông xã, em khiến anh vất vả rồi!” Trong mắt cô thoáng qua một tia nhẹ nhõm.


Tống Sở lên xe, vẫn nhìn theo bóng dáng đang đi vào của Tả Thần Hi, lông mày chau lại hiện lên lo lắng, trước mắt thoáng qua hình ảnh nụ cười của cô lúc vừa rồi ở trong phòng bệnh. Cô đã từng có nụ cười sáng lạn thu hút anh tựa như nam châm, đã từng có bộ dạng vui vẻ làm nũng trong lòng mình. Bắt đầu từ khi nào thì cô chỉ nở nụ cười vui vẻ khi ở bên người nhà? Rồi từ khi nào thì cô không còn làm nũng trong lòng anh nữa, từ khi nào thì mỗi phút mỗi giây cô ở cùng anh đều trở nên cẩn thận từng chút một?


Anh vuốt vuốt mi tâm, lái xe. . . . . .


Tả Thần Hi trở lại phòng bệnh, ngồi ở bên cạnh em trai, thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc lại có thể lấy cớ không đi ứng phó với đại gia đình nhà anh. . . . .


“Thần Hi, anh ta đối xử không tốt với chị đúng không?” Tả Thần An đột nhiên nói.


“Em lại có thể nhìn thấy anh ấy đối với chị không tốt sao?” Tả Thần Hi liếc em trai một cái, Tống Sở đối xử với mình, thật sự là rất tốt. . . . . .


“Nhưng mà chị không vui vẻ!” ánh mắt sắc bén của Tả Thần An dừng lại trên mặt chị gái, “Đừng quên chúng ta là chị em sinh đôi, có linh cảm tương ứng với nhau đấy! Chị không phải vui vẻ, em cũng sẽ không thoải mái!”


“Thần An. . . . . .” Một câu nói ngay lập tức gợi lên chuyện không vui của Tả Thần Hi, hốc mắt cô nhất thời nong nóng khó chịu.


“Không có gì to tát! Có thể bỏ qua liền bỏ qua, không thể bỏ qua thì còn có chúng em!” Chuyện như vậy, cũng khó mà nói ra được với người khác, Tả Thần An chỉ nắm tay chị gái, cho cô thêm sức mạnh.


“Không có việc gì! Chị thật sự tốt vô cùng! Trong hôn nhân làm sao tránh được việc xảy ra xô sát? Chỉ cần Tống Sở đối xử tốt với chị là đủ rồi!” Tả Thần Hi kìm lại nước mắt, tràn đầy lòng tin đối với tương lai của mình, chợt nhớ tới điều gì, cô nói, “Đúng rồi, mới vừa rồi ở cửa ra vào, chị gặp phải một cô gái trẻ, trông rất giống một người, chị còn tưởng rằng mình nhìn lầm, xem ra, lần trước lúc chị ở Vương Phủ Tỉnh thật sự là đã nhận nhầm người rồi.”


CHƯƠNG 101: ĐAU LÒNG


Tả Thần An khẽ mỉm cười, đôi đồng tử đen như mực lóe lên ánh sáng rực rỡ, “Lần thứ nhất chị không nhìn lầm đâu . . . . .”


Thần Hi kinh ngạc mở to mắt, “Thần An. . . . . . Em thật sự. . . . . .”


Thời điểm anh đưa mắt nhìn chị gái mình, dường như ánh mắt hiện lên tia vui vẻ vì đã đạt được mục đích, anh mỉm cười gật đầu, “Không sai, em đã tìm được cô ấy…….”


Nụ cười của Thần Hi có hơi cứng ngắc, “Vậy sao? Vậy em. . . . . .”


“Thần Hi, khi đó mắt của em không nhìn thấy, chị hãy nói cho em biết, cô ấy thật sự đã trộm bảo bối gia truyền của nhà chúng ta sao?”


Tả Thần Hi cụp mắt xuống, “Chị cũng không biết. . . . . . Nhưng mà, có cả nhân chứng nữa. . . . . .”


“Chị tin đúng không? Cả nhà chúng ta đều tin đúng không?”


“Thần An, chị thật sự không biết. . . . . .” Tả Thần Hi lộ ra vẻ mặt khó xử.


Anh liền không ép hỏi nữa, khóe môi kéo lên một nụ cười, nhàn nhạt, rất là dịu dàng, “Coi như toàn thế giới tin, em cũng không tin. . . . . . Thật may là em kiên định với niềm tin này, trời cao mới rủ lòng thương để cho em tìm được cô ấy lần nữa. . . . . .”


“Thần An. . . . . .” Tả Thần Hi nắm tay em trai. Hai chị em ruột thịt, từ nhỏ tới lớn chưa từng có bí mật gì, khi còn bé thậm chí còn ở chung một phòng, mãi cho đến lên trung học mới tách ra. Chỉ là sau này, cô thì lập gia đình, sau đó anh lại tự phong bế chính mình, hai người mới dần dần trở nên xa cách.


“Thần Hi, tạm thời đừng nói cho người trong nhà biết.”


“Ừ. . . . . .” Từ nhỏ, hai người bọn họ luôn giúp đỡ lẫn nhau giấu giếm những sai lầm nhỏ mắc phải ở trường, chỉ có điều, chuyện này cũng giống việc giấu giếm những lỗi nhỏ như thiếu bài tập hay đánh nhau như trước đây sao? Trong lòng Tả Thần Hi nặng trĩu, muốn giấu giếm rất nhiều điều nữa…, nhưng cô có thể lừa gạt được tới khi nào đây?


“Chị, giúp em một việc!” Lúc này, bỗng nhiên anh cười giảo hoạt một tiếng.


“Cái gì?” Bình thường, vì cô chỉ ra đời trước anh một chút xíu nên Thần An chưa bao giờ chịu thừa nhận cô là chị, luôn gọi cô là Thần Hi, một khi gọi cô là chị, nhất định không có việc gì tốt, cô có dự cảm chẳng lành rồi. . . . . .


——— —————— —————— —————— ——————


Hạ Vãn Lộ lẳng lặng tựa vào giường, nhìn khung cửa sổ được dát đầy ánh nắng mặt trời rực rỡ, trong lòng vẫn không thể nào bình tĩnh lại được.


Thần An không muốn xa rời cô, chuyện này vượt ra khỏi tưởng tượng của cô, cô có thể cho anh cam kết như thế nào đây? Vấn đề này càng nghĩ càng rối.


Đang lúc thất thần, cửa phòng bệnh bị gõ vang, cô cho là hộ sĩ, tùy ý đáp một tiếng “Mời vào”, nhưng không nghĩ khi cửa mở ra, lại truyền đến một tiếng gọi, “Heo Tiểu Lộ!”


Cô kinh ngạc chuyển ánh mắt, người đang ngồi trên xe lăn kia không phải anh thì là ai?


“Sao anh lại tới đây?” Cô thiếu chút nữa thì nhảy một bước xuống giường.


“Đừng! Em đừng cử động!” Anh vội vàng ngăn lại.


Rồi sau đó di chuyển xe lăn, lúc người đẩy xe lăn cho anh xuất hiện, lại là Tả Thần Hi . . . . . .


Điều này làm cho cô sợ hãi nhảy dựng lên, phản ứng đầu tiên chính là muốn tránh đi, nhưng Tả Thần Hi lại chỉ đẩy anh đến trước giường cô, sau đó thở dài một tiếng, lập tức rời khỏi phòng bệnh.


Đây chính là việc mà Tả Thần An cầu xin em gái, dẫn anh tới đây gặp cô, không để ý tới việc chân của mình đang bị thương vẫn muốn tới đây thăm cô. .. . . .


“Sao anh đã xuống giường rồi?” Cô nhíu mày lại cho thấy cô đang tức giận.


Anh nhìn cô cười, ánh mặt trời rực rỡ sáng chói ánh lên trong mắt anh, “Bởi vì đau. . . . . .”


“Đau mà anh còn chạy loạn!” Bình thường, cô ghét nhất chính là kiểu bệnh nhân cứng đầu cứng cổ như thế này!


Anh không nói gì, chỉ nhìn cô cười.


“Anh thấy mình ngốc chưa?” Cô tức giận nhìn anh, cuối cùng lại hết sức không đành lòng, hít sâu một hơi để bình tĩnh hỏi anh, “Anh đau ở đâu? Ở chân sao?”


Anh cầm lấy cổ tay cô, bàn tay thoa đầy thuốc của cô rơi vào tầm mắt anh, vốn định dùng tay của cô dán lên ngực mình, nhưng anh đổi ý, lật tay cô lại hôn lên mu bàn tay cô, nỉ non, “Đau vì bị thương, cả đau lòng nữa, làm thế nào bây giờ?”


Cô cứng

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Khốn khổ vì nhà rộng

Mải mê cứu cô gái không quen biết, nào ngờ tôi lại vô tình đẩy em trai mình vào vòng nguy hiểm

Xem tử vi ngày 04/04/2017 Thứ Ba của 12 cung hoàng đạo

Người tình nhỏ bên cạnh tổng giám đốc – Phần 6

Cổ tích và sự thật