Lại là giọng điệu giễu cợt ấy, cô không khỏi oán thầm, tôi vẫn nhớ anh họ Tả, người không nhớ chính là anh đấy!
Lời này tuyệt đối không dám nói ra, chỉ dám nuốt vào trong bụng.
Hai người rơi vào trầm mặc, anh cười khẽ, cầm lấy một quyển sách, ngồi đối diện cô, cô nên làm gì bây giờ? Cứ ngây ngốc ngồi yên như vậy? Cô cực kỳ không thoải mái. Anh quả thật có bản lĩnh này, đủ để bức cô đến phát điên. Năm năm trước chính là như vậy, cô một bên giương nanh múa vuốt, anh một bên vững như bàn thạch không thèm để ý tới cô, chờ đến lúc cô không chịu nổi phải giở trò quấy rối anh mới phản ứng lại.
Nhưng mà hiện tại, dù có cho cô mượn một trăm lá gan cô cũng không dám giở trò như trước nữa.
May là, đúng lúc cô còn chưa phát điên thì anh đã mở miệng nói chuyện lần nữa, “Hạ tiểu thư họ Hạ?”
Nói nhảm…
“Ừ.” Cô tiếp tục xị mặt.
“Không biết họ tên đầy đủ của cô là gì?”
“Hạ Hạ.” Cô bây giờ, đều gọi là Hạ Hạ, Hạ Vãn Lộ của năm năm trước đã chết vào đêm đó, cùng với đứa bé đó, không tồn tại trên cõi đời này nữa rồi.
“Tên đầy đủ!” Anh vẫn cúi đầu xem sách, giọng nói giống như ra lệnh.
“Hạ Hạ.” Giọng của cô cũng nâng lên.
Anh khẽ gật đầu, tiếp tục lâm vào trầm mặc.
Cô cảm thấy có chút mệt mỏi, mặc dù tửu lượng của cô rất cao, nhưng đó là rượu nha, MN, tiêm được vào cho công chúa nhỏ nhà anh là ông trời đã cho cô mặt mũi lắm rồi.
“Hạ tiểu thư, chúng ta giống như đã từng quen biết…”
CHƯƠNG 17: GIỐNG NHƯ TỪNG QUEN BIẾT (2)
Nếu như có ngụm nước trong miệng mà nghe thấy những lời này nhất định cô đã phun ngay tại chỗ rồi. May mắn là cô còn đang chống đầu ngủ gật cho nên chỉ là giật mình tỉnh lại, cô ngẩng đầu, anh vẫn cúi đầu đọc sách, vẻ mặt bình tĩnh.
cô có chút bất an nói: “Chuyện đó…Tả Tam thiếu hình như quen biết rất nhiều phụ nữ, lời kịch này cũng dung quá nhiểu rồi đi.”
một tiếng ‘bộp’ nho nhỏ vang lên, là tiếng anh gập sách lại, ánh mắt anh nhìn về phía bình nước biển, “Đổi bình đi ! Nước chảy hết rồi.”
A! cô khả kinh, vội vàng đứng lên, nét mặt ửng hồng.
Anh bước ra khỏi phòng, tiếng bước chân vang lên cùng với câu nói sắc lạnh không chút độ ấm: “Trước khi Y Thần khỏi bệnh, cô hãy ở lại đây.”
cô há miệng, chưa kịp nói một chữ “không” thì bóng dáng anh đã biến mất khỏi hành lang, trong không khí dường như còn vọng lại câu nói cuối cùng của anh vừa rồi, cô hãy ở lại đây, ở lại đây, ở chỗ này…
cô khóc không ra nước mắt, ở lại Tả gia? cô không cần đi làm sao? Quan trọng nhất là, mặc dù anh không nhận ra cô nhưng Tả gia còn nhiểu người như vậy, nhìn thấy cô xuất hiện ở đây lần nữa sẽ phản ứng như thế nào?
cô nhìn hai má đỏ bừng vì sốt cao của tiểu công chúa nhà họ Tả, xem ra không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể binh đến tướng chặn, tự cầu nhiều phúc cho mình thôi.
Ngồi bên cạnh chăm sóc Y Thần, cô cố gắng chống đỡ để không ngủ gật, tiếc rằng mí mắt nặng trĩu không chống lên nổi, cuối cùng vẫn ngủ thiếp đi.
Trong lúc mơ màng, hình như cô mở thấy một giấc mơ, cô lại trở về năm năm trước, tốn bao nhiêu công sức mới lấy được một suất thực tập ở bệnh viện quân đội.
Là một trong những y tá thực tập có thành tích nổi bật, cô cho rằng mình sẽ kết thúc kì thực tập và thuận lợi tốt nghiệp, nhưng cuộc gặp gỡ đáng ra không nên có ấy đãn làm thay đổi cả cuộc đời cô…
cô dường như trở lại phòng bệnh khoa mắt, cô cùng người hướng dẫn là y tá trưởng đến tiêm thuốc cho bệnh nhân giường 018. Y tá trưởng để cô đứng chờ bên ngoài còn mình tiến vào phòng bệnh. Bỗng nhiên, từ trong phòng truyền đến một trận la hét điên cuồng, sau đó là tiếng dụng cụ rơi rầm rầm xuống mặt đất, sau một tiếng “cút” y tá trưởng với hốc mắt đỏ hoe chạy ra ngoài.
Y tá trưởng chưa bao giờ phải chịu cảnh tức tưởi như vậy, không biết bên trong là bệnh nhân thế nào. Thấy cô tò mò, y tá trưởng liền nói cho cô biết, bệnh nhân đó chính là Tả Tam thiếu của Tả gia, anh ta bị thương do xảy ra chuyện ngoài ý muốn , nặng nhất là chính là đôi mắt cũng bị mù. Lúc mới chuyển ra từ phòng phẫu thuật, anh còn khá yên tĩnh, nhưng sau đó lại cự tuyệt tất cả phương án điều trị, tính khí anh ta rất nóng nảy, ai cũng hết cách.
Nghe xong, cô không biết là mình phát bệnh thần kinh hay vì là cái gì, đoạt lấy cái khay từ y tá trưởng, nói: “Y tá trưởng, để tôi thử một lần xem!”
Kỹ năng cũa cô dĩ nhiên rất tốt, hơn nữa mỗi lần đến phòng bệnh đều được bệnh nhâ và người hướng dẫn tán dương. cô tuổi trẻ ngông cuống tự cho mình là đúng, không biết trời cao đất dày khiêu chiến với khó khăn, lần nữa pha thuốc, lần nữa cùng y tá trưởng chạy tới phòng bệnh, nhưng lần này y tá trưởng đứng ngoài đợi.
cô vừa đẩu cửa bước vào, trong phòng lập tức vang lên một câu rống giận: “Cút! Cút! Tôi bảo tất cả các người đều cút hết! không nghe thấy sao?”
Bày tay đang bê khay thuốc khẽ run lên, cô cố gắng ưỡn ngực, lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào người đối diện, anh mặc áo bệnh nhân, trên mắt được che vài tấm băng gạc lại không giấu được vẻ ngoài tuấn tú của anh, trên thẻ phòng có viết tên của anh, Tả Thần An. cô thật bội phục anh, còn có sức để mà rống.
cô nuốt một ngụm nước miếng, giọng nói che dấu sự căng thẳng trực tiếp ra lệnh: “Giường số 018, cởi quần!”
Nghe được lời mở đầu không bình thường của cô, Tả Thần An đang nóng nảy thế nhưng ngẩn người, không thốt ra được câu nào.
CHƯƠNG 18: NỮ Y TÁ DÃ MAN
Cô thừa dịp anh không kịp có phản ứng, không nói hai lời lập tức vén chăn lên, bàn tay vươn tới thắt lưng của anh dùng sức kéo ra.
Quần áo bệnh nhân vốn là quần dây thun, anh lại rất gầy cho nên quần mặc trên người rất lỏng lẻo, chỉ hơi dùng sức một chút đã bị cô kéo xuống tận đầu gối, mà anh lại không mặc gì bên trong.
Hai người đều trợn mắt kinh ngạc.
Gương mặt trắng nõn của Tả Thần An nổi lên sắc hồng nhàn nhạt, anh vội vàng đưa tay kéo lại chiếc quần.
Cô dứt khoát dùng thêm chút lực đem quần của anh tuột đến mắt cá chân, sau đó cởi ra hoàn toàn, đồng thời kéo tấm chăn trên người anh đặt sang một bên.
Anh, cứ như vậy phơi bày trước mặt cô, nửa thân dưới lạnh lẽo khiến anh cảm thấy sợ hãi. Một người hai mắt bị mù không nhìn thấy gì đối mặt với chuyện này sẽ cảm thấy vô cùng sợ hãi, nó còn đáng sợ hơn cảm giác bị nhục nhã rất nhiều.
Anh cảm thấy vô lực, chỉ có thể dùng sự tức giận để che giấu sợ hãi trong lòng anh lúc này: “Cô…Dám giở trò lưu manh!”
Cô hừ lạnh: “Có gì đặc biệt hơn người đâu! Chị đây cũng không phải chưa từng thấy qua.”
“Vô liêm sỉ!”
“E hèm!” Cô giơ ống tiêm lên, “Tôi vô liêm sỉ à? Nếu anh không ngoan ngoãn nằm xuống để tôi tiêm thuốc, anh cứ tiếp tục ngây ngốc như vậy đi, tôi sẽ mở rộng cửa phòng để cho người khác nhìn thấy ai mới là người vô liêm sỉ.”
“Cô…” Anh hoàn toàn bị chọc giận: “Tôi muốn khiếu nại cô, cô tên gì?”
“Hạ Vãn Lộ.”
“Mau gọi chủ nhiệm các người lại đây!” Anh ngh