Cho nên, điện thoại vừa cúp, không nói hai lời lửa giận ngút trời liền chạy tới Bắc Kinh, muốn lôi hai đứa con không có tiền đồ trở về.
Thật ra thì, bà cũng không phải thật sự hoài nghi nhân phẩm con gái, bà tin tưởng con gái bà không phải là loại người mà mẹ người ta đã nói, chỉ là, con gái gả vào gia đình như vậy liệu có hạnh phúc sao? Thường hay chịu uất ức khi dễ không rõ ràng? Bà thế nào chịu con gái mình ở nhà chồng bị xem thường như vậy, chịu lời ong tiếng ve chứ?!
Huống chi, bà là người đã trải qua hai đời chồng, đối với hai chữ tình yêu này nhìn càng vô cùng thấu đáo, không phải chỉ là một người đàn ông thôi sao? Đáng giá để con gái mình chịu uất ức nhẫn nhịn như vậy? Lại còn hai chữ bất hảo của gia đình nữa, thậm chí bị bệnh bà cũng không biết, kêu bà làm sao không đau lòng? Nghĩ đến con gái không có cách nào sinh con được nữa, nghĩ đến tinh thần con gái có vấn đề (Tiêu Hàn nói như vậy), trong lòng bà giống như dao cắt qua, rất đau! Nếu như, nếu nói một phần kết quả tình yêu của con gái như vậy mà là hạnh phúc, vậy còn có cái gì gọi là hạnh phúc đây? Lấy mấy mươi năm kinh nghiệm của cuộc đời bà nói cho bà biết, hôn nhân tuyệt đối không phải cứ hai người yêu nhau là đủ, con dâu hào môn càng khó làm, huống chi tình yêu này của con gái đều là đau khổ, cái “hạnh phúc” này không cần cũng được!
Lời của bà vừa thốt ra, đủ làm ba người bọn họ phải kinh hãi, Tả Thần An phản ứng khá quyết liệt, là người không kiên nhẫn đầu tiên, “Mẹ! Không phải như thế! Dĩ nhiên không phải! Năm năm trước là con yêu Lộ Lộ khờ dại dũng cảm, năm năm sau là con khổ sở cầu xin Lộ Lộ ở bên cạnh con, gì đính hôn gì Tiểu Tam đều hoàn toàn là chuyện bịa đặt! Lộ Lộ không thể mang thai, con không quan tâm! Người con yêu là cô ấy! Con không cần một cái máy sinh con! Về phần bệnh điên gì đó càng thêm không thể nào! Lộ Lộ chỉ là mang chứng bệnh trầm cảm mà thôi, bây giờ đã khỏe rồi! Không sai, chứng bệnh trầm cảm của Lộ Lộ con không thể không gánh một phần trách nhiệm, nhưng mà không phải con không cần cô ấy! Mà là con không bảo vệ tốt cô ấy, con để cô ấy bị thương tâm đau khổ! Nhưng mà, chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa! Ngày tháng sau này, con sẽ trân quý cô ấy như sinh mạng! Có lẽ nhà con còn có chút hiểu lầm với Lộ Lộ, nhưng mà người Lộ Lộ gả là con! Không phải là mẹ con! Có lẽ, nhất thời con không thay đổi được lập trường của mẹ con, nhưng mà con sẽ không để Lộ Lộ bị uất ức thêm lần nào nữa! Mẹ, người tin tưởng con đi!”
Chương 226: Con Không Uất Ức
Lời nói của Tả Thần An cũng không đả động được Chu Lan.
Bà làm sao cũng không quên được giọng điệu của Tiêu Hàn khi gọi điện thoại cho bà. Bà và Tiêu Hàn là người ngang hàng nhau, Tiêu Hàn đối với bà còn vô lễ như vậy, bà hoàn toàn có thể tưởng tượng, Hạ Vãn Lộ trước mặt Tiêu Hàn sẽ có đãi ngộ gì. Người sống trên đời, ai mà chẳng kiêu ngạo? Huống chi cả đời Chu Lan bà đều mạnh mẽ, mặc dù gia sản tích lũy không bao nhiêu, nhưng cũng tâm cao khí ngạo, làm sao chịu được người như vậy khi dễ người nhà bà?
Sống trong những gia đình kiểu này, có kiểu mẹ chồng thế này, cũng có thể lý giải được tại sao Hạ Vãn Lộ lại mắc chứng bệnh trầm cảm, tính tình của con gái bà có chuyện gì cũng giấu trong lòng, coi như không điên cũng sẽ bị bức điên! Cho nên, lần này phải quyết tâm, nhưng nhìn tình hình này, dường như con gái cũng không muốn thỏa hiệp.
Bà vừa tức giận vừa không nhẫn nại, cuối cùng chỉ có thể ép buộc, “Hai đứa các con! Đã quyết định muốn ở bám Bắc Kinh luôn sao?”
“Mẹ, đừng có nói khó nghe như vậy nha……” Thư Khai chậm rãi lầu bầu một tiếng.
“Ta hỏi các con có phải hay không?!” Chu Lan lạnh lùng quát nói, vào giờ phút này, bà làm sao còn bận tâm đến cách dùng từ? Lúc Tả Thần An đi vào, bà không cầm dao chém nó, đã là đang rất khống chế lý trí của mình lắm rồi! Giao con gái vào tay nó, nó chính là tùy tiện để người khác làm nhục đi!
Thư Khai và Hạ Vãn Lộ cúi thấp đầu không dám lên tiếng, không lên tiếng liền chứng tỏ cho đã đồng ý rồi sao?
Chu Lan hừ lạnh, “Được…… Được…… Chúng mày trưởng thành rồi…… Người làm mẹ như tôi đây cũng không quản được chúng mày…… Được! Bây giờ sẽ không còn giống như thời chúng mày còn bé, không nghe lời tôi liền kẹp một phát đã ôm chúng mày trở về! Tôi già rồi, ôm không nổi! Coi như tôi chưa sanh cũng chưa có nuôi! Miễn cho người ta nói sau lưng! Nói tôi không biết dạy chúng mày!”
Chu Lan nói xong liền nhấc túi đi ra ngoài, nỗi đau từ Hiểu Thần còn chưa bình phục xong, hôm nay nói ra những lời này, chính bà cũng đau không chịu nổi, hốc mắt nhất thời phiếm hồng.
Ba đứa con thấy vậy, làm sao có thể chịu được? Cùng nhau đi đến kéo bà, Hạ Vãn Lộ quỳ trên đất ôm lấy chân mẹ mình, khóc đến thở không ra hơi, “Mẹ…… Người như vậy…… Làm con phải làm sao? Mẹ……”
Hạ Vãn Lộ vẫn ôm chặt chân bà, khóc nói, “Mẹ…… Không phải như vậy…… Con gái muốn người…… Nhưng mà con cũng muốn anh ấy…… Hai người đều là người con yêu…… Mẹ…… Con không uất ức…… Thật…… Một chút cũng không có uất ức…… Mặc dù mẹ anh ấy không muốn gặp con…… Nhưng anh ấy rất thương con…… Những người khác trong gia đình anh ấy cũng rất tốt…… Con cảm thấy rất hạnh phúc…… Thật…… Mẹ…… Đừng ép buộc con có được không?”
“Không phải là mẹ ép con! Ta chỉ đang biểu đạt quan điểm của mình! Chuyện kết hôn của con ta thật không hài lòng! Gia đình nó còn khinh bỉ gia đình nhà chúng ta? Nói cho con biết, Chu Lan ta còn nhìn không vừa mắt nhà bọn họ! Cái gì chứ, chẳng phải chỉ là mấy đồng tiền dơ bẩn hay sao? Nhưng mà bây giờ ta đối mặt con nói chuyện cũng vô dụng rồi! Vậy ta cũng không còn biện pháp nào nữa, chỉ có thể tùy ý con! Đây là con đường con chọn, tự chính con lo liệu lấy đi! Con nguyện ý ở đây mất mặt ăn bám, đó là chuyện của con! Mà mặt mo này của ta cũng bị vứt sạch rồi! Trái tim của ta cũng không chịu nổi bị chúng mày kích thích mấy lần, sau này không gặp, cũng sẽ thảnh thơi!” Chu Lan nói xong dùng sức rút chân ra, bước nhanh đi ra ngoài cửa, xoẹt một cái kéo cánh cửa ra.
Ba người trong phòng khẩn trương, nhanh chóng đuổi theo, lại thấy Chu Lan đứng bất động trước cửa, bên ngoài truyền vào một giọng nói ôn hòa trầm ấm, “Dì, người khỏe chứ, con là Thần Viễn anh trai của Thần An, lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp người, Thần Viễn vô cùng vinh hạnh, không biết dì ở đây, Thần Viễn thật sự lễ nghĩa không chu toàn, xin dì tha thứ cho cháu đã chậm trễ.”
Anh cả?! Hạ Vãn Lộ liếc mắt nhìn Tả Thần An, Tả Thần An nhướng nhướng mày, dùng hình khẩu nói ra một câu: này là khách sạn của anh cả.
Ặc, thật đúng là không phải người một nhà không vào chung một cửa……
Thư Khai vò tóc, đây là khách sạn gần nhất cách chung cư nhà cậu, trong lòng nghĩ mình hôm nay đã là người làm ra tiền rồi, mẹ đến Bắc Kinh thế nào cũng muốn để bà một lần ở khách sạn cao cấp, cho nên liền dẫn đến nơi này, không nghĩ tới lại là người nhà của a