Không yêu thì thế nào - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
pacman, rainbows, and roller s

Không yêu thì thế nào (xem 2410)

Không yêu thì thế nào

c tam, “Ai muốn cùng mình thử một lần?”


Một phen cười đùa, Ngải nhị lập tức quên ngay lời đề nghị ghê tởm đó, chờ chủ tiệm bưng mâm cá viên lên, mọi người lại nghiêm chỉnh trở về hình dáng thục nữ gương mẫu.


“Trung thực cho mình một chút, sinh nhật của cậu không phải là ngày mai sao? Sao lại sinh ra sớm trước một ngày thế này?”


Nhắc tới việc này, Ngải nhị lập tức chùng xuống, “Đừng nói nữa, ngày mai mẹ mình mở tiệc sinh nhật, đến hôm nay mình mới biết được chuyện đó, đành phải gọi điện gấp rủ các cậu ra đây.”


Tôi cười cười nhìn Ngại nhị, đường đường là đại tiểu thư tập đoàn Tân Thế Kỉ mà cũng chỉ được báo trước có một ngày.


Ngải nhị bi ai kêu lên, “Không biết nếu mình nói với ba mẹ mình là đồng tính luyến ái, họ có tin không nhỉ?” Trách không được mở màn tuồng hôm nay cậu ấy lại muốn cùng tôi diễn vở đồng tính luyến ái, thì ra là diễn thử.


“Mình hiện tại thống khổ quá muốn chết đi đây, vì sao mình lại hai mươi mốt tuổi nhỉ.” Ngải nhị ghé vào bàn, vô cùng đau đớn, “Tại sao thời gian không chờ mình, sao lại không chờ mình aaaaa.”


Trong bốn người, chỉ có tôi là cô gái thiên tài, mười lăm tuổi đã đậu vào đại học, Mạch nhất, Ngải nhị và Nhược tam đều cùng tuổi nhau, nhưng thực lòng mà nói, bốn người chúng tôi mỗi người mỗi cảnh, Mạch nhất sinh ra trong gia đình hạnh phúc, là vị tiểu thư không hề biết đến cái gì gọi là mùi vị sầu đau của nhân gian; Ngải nhị lại luôn là cô gái không bao giờ trưởng thành, thật ra tôi cùng Nhược tam, thoạt nhìn lại giống sinh viên năm tư rồi.


“Nếu không, chúng ta đi quán bar uống rượu đi.” Mạch nhất nhẹ nhàng cười nói. Đề nghị này lập tức được Ngải nhị đồng ý cả hai tay.


“Đã trễ thế này, con gái đi quán bar không tốt lắm đâu.” Nhược tam vĩnh viễn vẫn là cô gái ngoan.


“Không thành vấn đề, anh họ mình mở một quán bar cao cấp, chỗ đó không hề có một tên côn đồ nào, mình có thể nhờ anh họ đưa bọn mình về nhà, như vậy là ổn rồi chứ.”


Nói xong Mạch nhất nhìn tôi, tựa hồ như tôi mới là người cuối cùng không chịu thỏa hiệp, tôi nhún nhún vai, từ chối cho ý kiến, “Chỉ cần có người mời là được rồi.”


Ngải nhị kéo vai tôi, “Cô gái nhỏ, đi theo chị lớn, chị hai, không biết khi nào thì mới cho em chuyển sổ nợ đây.” Mặc dù không cố ý giấu diếm, nhưng người ngoài không ai biết tôi là một trong hai người con gái của An Quốc Hào, đại khái là vì tôi cảm thấy thân phận này không phải của tôi, tôi cũng không muốn cho bất kì ai biết. Còn nữa, ở trường học, tôi từ đầu đến chân đều không dùng hàng hiệu, ngược lại tôi vui vẻ dùng đồ bình dân giống những người xuất thân từ chỗ nghèo khó.


Chương 4


Tên quán bar này cũng thật đặc biệt, tuy rằng mỗi một quán bar đều có tên rất cá biệt, tên của quán này vẫn là đáng để nhắc tới, trên bảng hiệu đề hai chữ thật to “Quán bar” . Tôi nở nụ cười, mọi người luôn đem sự việc đơn giản biến thành phức tạp, sau đó đem chính bản thân mình lâm vào thế bí khó có thể tự kiểm soát được. Kế bên đó là những cái tên “Nháy mắt” , “Phía sau” , “Nguyên nhân gặp gỡ” , hai chữ “Quán bar” tuy đơn giản nhưng lại cho người khác cảm giác thoải mái. Nếu tôi có quán bar riêng, nói không chừng sẽ đặt một cái tên thật cao cấp, nhoắc nhở mọi người đó là một quán rượu “Cao cấp.”


Trong lúc tôi còn đang miên man suy nghĩ thì các cô ấy đã bước vào trong quán. Anh họ Mạch nhất là một thanh niên còn rất trẻ tuổi, mặc một chiếc áo sơmi trắng đơn giản, thoạt nhìn rất có khí chất của nghệ sĩ, cậu ta dành cho chúng tôi một vị trí sáng sủa trong quán.


Chúng tôi vừa ngồi xuống, cậu ta lập tức cho đưa tới các món đồ ăn vặt cùng đồ uống.


“Mạch nhất, không thể nào, anh họ cậu lại còn nhỏ tuổi hơn chúng ta, chúng ta muốn đến chỗ nào đó uống rượu mà.” Ngải nhị bưng li nước dưa hấu trong tay, vẻ mặt buồn bực nói.


Mạch nhất cười cười, đưa tay gọi mấy người phục vụ, mấy vại lớn được đưa đến. Cậu ta còn có nguyên một vại lớn, van vẫn còn nguyên đề tên Heiniken, xem ra cậu ấy phải chuẩn bị thét lên rồi.


“Vạn tuế, Mạch nhất.” Ngải nhị tặng cho cô một cái ôm nồng nhiệt, hào hùng nói, “Hôm nay không say không về.” Quay đầu nhìn vẻ mặt thờ ơ của tôi cùng vẻ mặt khổ sở của Nhược tam, “Yên tâm đi, uống rượu xong sẽ ngủ ở nhà mình, ba mẹ mình đi thăm bà ngoại rồi, ngày mai mới về, vốn dĩ mình muốn mời các cậu đến nhà mình chơi suốt đêm ấy chứ.”


Vừa nghe đến đây, Nhược tam lập tức hào sảng nâng li hưởng ứng, chỉ có tôi, điều tôi lo lắng không phải là say không thể về nhà, mà là nếu đến nhà Ngải nhị sẽ không tránh khỏi việc gặp anh trai cậu ấy.


Tửu lượng của tôi cũng không tồi, có lẽ tôi sẽ là người cuối cùng trong nhóm say rượu.


“Mạch nhất, anh họ cậu nhìn qua trông còn được hơn món cơm nhiều màu đấy.” Ngải nhị giơ li bia lên, tay kia nhấp vài món đồ nhắm.


“Nhưng món cơm này đã có người ăn rồi.” Mạch nhất hất cho cô một chậu nước lạnh.


“Mình đã nói rồi, đầu năm nay, những nam nhân chỉnh tề một chút đều đã bị thu phục, thậm chí còn bị đóng dấu phong ấn, làm sao còn được đến mình.” Ngải nhị hối hận.


“Không đến phiên cậu đâu. Trên thực tế, quán bar này chính là do anh họ và vợ cùng mở.”


“Thật sao? Cô ấy có nhà không, mình muốn xem cô ấy là người thế nào.” Ngải nhị vừa nói vừa kéo tay áo, ra dáng kèo nài.


Mạch nhất chỉ ngón tay, “Ngay bên kia, là người đang biểu diễn đàn dương cầm.”


Là con gái liền tránh không được hiếu kì, tuy chỉ có mình Ngải nhị mở miệng hỏi nhưng cả bọn chúng tôi đều cùng quay lại nhìn.


“Không. . . không thể nào,” Ngải nhị phản ứng mạnh đến nỗi nói lắp bắp, cô hung trợn trừng mắt với Mạch nhất, “Người kia rõ ràng là nam nhân mà.” Dám trêu chọc bổn tiểu thư.


Mạch nhất không nhanh không chậm nói: “Đừng nói với mình là cậu không biết trên đời này có một loại tình cảm lưu luyến gọi là đồng tính luyến ái nhé, dường như hôm nay cậu vẫn ồn ào muốn làm Les đấy thôi.”


Ngải nhị vội vàng cười: “Hắc hắc, mình nói thế thôi, nếu không các cậu còn lâu mới cho mình ăn, lấy nhân cách và mị lực của mình mà nói, nếu là Les, số vợ của mình đã sớm vượt qua Vi Tiểu Bảo rồi.”


Như cảm giác được có ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, thiếu niên đang đánh đàn quay đầu nhìn về phía chúng tôi nở nụ cười, Mạch nhất đưa tay vẫy vẫy hắn, xem ra bọn họ rất thân với nhau.


Đáp lại cái xoay đầu của người đánh đàn là tiếng thở dài liên tục của Ngải nhị, “Không có thiên lí, thật sự là không có thiên lí, người đẹp như vậy thật lãng phí quá, mình đã nói rồi, nam nhân có thể chấm được càng ngày càng ít, thì ra không riêng gì nữ nhân chúng ta thích nam nhân, ngay cả nam nhân cũng muốn cướp nam nhân của chúng ta.”


Ngải nhị cảm thán một phen làm mọi người cười mãi không ngừng, Mạch nhất chợt tắt ý cười, khéo léo nói: “Kì thật anh họ và Paul vì tình cảm này mà chịu không ít đau khổ, anh họ thậm chí còn bỏ cả quyền thừa kế công ty của chú, quyết tâm ở lại đây cùng Paul kinh doanh quán bar này.”


Lời nói của Mạch nhất làm chúng tôi trầm mặc một lúc. Bản nhạc kết thúc, người than

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Vừa biết anh có vợ thì tôi phát hiện mình có thai

Vợ Lạnh Tanh Tuyên Bố Lý Do Ngoại Tình

7788 em yêu anh

Chờ một nàng Hồ ly

Bẫy Tình