này. Có vẻ như còn rất nhiều thứ mà tôi đã quên hoặc bị lấy đi. Nhưng tất cả chỉ là có vẻ như…Chẳng có bất kì điều gì chắc chắn cả.
Tuy nhiên khi nhìn thấy cổng nhà mình thì tôi mới bình thường trở lại. Vì sao bạn biết không? Vì tối hôm qua tôi không ngủ ở nhà! Một
đứa con gái mới lớn mà dám ngủ qua đêm ở ngoài, lại còn không thông báo với gia đình nữa chứ. Nhà tôi lại toàn là người gia trưởng và
nền nếp. Ôi không! Kiểu này làm sao qua khỏi được cơn thịnh nộ của ba cùng mấy bác đây???
Tôi run như cầy sấy trước cổng nhà. Dù rất muốn vào nhưng vẫn không dám nhích thêm một bước nào nữa. Đầu óc tôi loạn cả lên,
dường như nó muốn nổ tung ra để tìm xem có cách nào đó để giải quyết rắc rối tày đình này. Nhưng càng vào những lúc nước sôi lửa
bỏng như vậy thì não tôi lại “láng mịn” hơn thì phải. Huhu……..
Này! Mày có đứng đó làm gì? Tính làm bù nhìn đuổi ruồi cho nhà này hả?
Tôi giật mình ngẩng đầu lên. Chú Bảy đang đứng trên ban công gọi vọng xuống.
Chú ơi…- tôi gọi với giọng thảm thiết cực độ. Không hiểu sao cứ nhìn thấy chú ấy là tôi lại không kìm được cảm xúc thật trong lòng mình.
Mày không vào sớm thì tội càng nặng hơn đấy!
Tôi xụ mặt lại, lấy tay kéo cửa rồi bước vào, cảm giác như có quả bom nguyên tử đang treo lơ lửng trên đầu.
“Cố gắng đi Nguyên! Mạnh mẽ lên! Can đảm lên! Cùng lắm là bị một trận roi thôi! Nặng lắm thì bị cắt tóc. Tóc mày có ngắn thêm cũng
không thành vấn đề gì đâu! Cố lên!” – đây là những gì tôi tự nói với chính bản thân mình. Thường những lúc như thế này tôi luôn là
người tự cổ vũ cho mình nhiều nhất. Nhưng hiệu quả thì dường như là…con số 0!
Hít một hơi thật mạnh lấy tinh thần, tôi bước chân vào nhà. Và quả bom trên đầu càng lúc càng nặng nề hơn khi tôi nhìn thấy bác Hai
đang ngồi ngay ở ghế giữa phòng khách đọc báo.
Kiểu này là coi như…xong!
Phần 30:
Tôi rón rén bước vào, hai mắt nhắm tịt lại, tay thì cứng đơ ra. Gì chứ bác Hai là người tôi sợ nhất trong nhà.
Về rồi mà sao không mở miệng chào hả? – bác Hai nói chậm rãi, mắt vẫn không rời tờ báo.
Hix… dạ…cháu chào bác buổi sáng! – tôi nói mà như sắp khóc.
Cháu cũng khá nhỉ? Bữa nay còn dám không ngủ ở nhà nữa!
Bác ơi! Huhu! Cháu sai rồi! Bác tha cho cháu lần này thôi ạ!
Như bị bắn trúng tim, tôi hốt hoảng quỳ xuống, đưa hai tay lên cao nói rối rít. Bây giờ thì không còn gì để mất nữa. Trong mọi trường hợp
thì tự nhận lỗi và cầu xin sự tha thứ luôn là phương thức tốt nhất có thể…
Sau vài giây mắt nhắm tịt, tim đập chân run, tôi bỗng nhiên thấy có cái gì đó lạ lạ. Ngẩng đầu nhìn lên và mở mắt ra, tôi ngơ ngác khi nhìn
thấy bác Hai đang đưa đôi mắt đầy dấu hỏi hướng về phía mình cứ như rằng không hiểu đứa cháu thân yêu đang làm cái trò gì. Còn chú
Bảy đứng tựa trên cầu thang thì cười sằng sặc. Thế này là thế nào nhỉ???
Thái độ hối lỗi như vậy là tốt! Nhưng mà cũng hơi quá! Cháu làm ta sợ đấy…- bác Hai đặt tờ báo xuống bàn rồi tiến lại phía tôi rồi đỡ tôi
đứng dậy.
Hơ???
Con khờ này có lẽ chưa tỉnh ngủ anh ạ! Để em lôi nó lên lầu giáo huấn cho nó một trận.
Nói đoạn chú Bảy kéo xềnh xệch tôi lên phòng trong khi tôi vẫn còn ngơ ngơ như con bò đeo nơ ( câu này là câu cửa miệng của nhỏ Mít,
nghe riết tôi cũng bị nhiễm luôn!).
Sau khi thả tôi ngồi phịch xuống giường, chú Bảy lại được thể cười như điên như dại, cười như chưa bao giờ được cười làm tôi từ ngơ
ngác hóa khó hiểu và cuối cùng là bực mình.
Chú đang làm cái trò gì vậy hả? Sao mà cứ cười mãi thế???
Mày…haha…cái hành động quỳ xuống rồi đưa hai tay lên cao của mày rất ấn tượng đó…haha…buồn cười chịu không nỗi luôn…haha…
Và thế là ổng lại tiếp tục ôm bụng cười. Lần này thì tôi bó phép thực sự.
Mất khoảng 5 phút thì tràn cười có thể được liệt vào danh sách những tiếng cười có khả năng tiêu diệt côn trùng cao nhất của chú Bảy
mới được dập tắt. Sau đó thì tôi mới được ổng kể cho nghe nguyên nhân vì sao bác Hai lại có thái độ đó khi thấy tôi quỳ xuống nhận tội
và vì sao ổng lại cười như một thằng mất trí.
Vậy là chú đã nói trước với cả nhà là tối qua cháu ở lại nhà nhỏ Mít ngủ vì nhỏ bị trúng gió mà không có người thân ở bên hả?
Ời! Sao mày hỏi hoài thế?
Và thế là ba với mấy bác không hề tức giận ạ?
Cũng có! Họ tức vì mày không chịu thông báo cho họ biết. Tao lại phải bịa thêm việc con Samsung Wave của mày bị hết pin mặc dù tối
hôm qua mày gọi ầm ầm cho tao. Lại còn phải bắt em Mít dễ thương của tao gọi điện cho ba mày để khẳng định lại sự việc nữa chứ!
Haizzz
Sự thật là thế sao?
Ơ cái con nhỏ này! Tai mày bị thủng lỗ nào rồi hả?
Ôi! Cháu yêu chú quá đi mất! Chú đúng là hero của đời cháu! Moa moa!!!
Tôi vui mừng muốn điên khi nghe những lời nói của chú Bảy. Hèn gì hồi nãy lúc thấy tôi về nhà thái độ của bác Hai vẫn vô cùng bình
thường chứ chẳng có chút gì tức giận cả. Thật sự là vui quá đi mất thôi! Cứ tưởng về nhà là phải ăn gậy rồi chứ! Hura!
Con gà này! Mày hun tao kiểu này nhỏ Mít mà thấy thì coi chừng hứng axit nhé con! – chú Bảy nhăn mặt né qua một bên sau khi bị tôi
ôm chặt cứng nhảy tưng tưng và quất vào má ổng một cái kiss “thâm hậu”.
Ô! Cháu quên mất! Hì hì! – tôi vội vã buông tha cho ổng. Dù là chú cháu ruột nhưng chú ấy cũng là “hoa” đã có chủ rồi. Tốt nhất là
không nên đụng chạm. Hehe
Ê! Mới nói thế mà mày đã thả tao ra rồi hả? Không được! Ôm lại đi! Lần này đừng hun vào má! Hun vào đây này! – chú Bảy nhăn mặt lại
vẻ bức xúc rồi lấy tay chỉ chỉ vào môi ổng.
Trời! Chú bị gì à? Rõ vô duyên! Hứ!
Tôi há mồm ngạc nhiên trước cái yêu cầu điên rồ của ông chú lắm chiêu. Thân thiện với ổng một chút là ổng sẽ lấn tới. Thật là…
Ê ê! Chưa ôm tao mà dám bỏ đi à! Ê ê!!!
Mặc kệ ổng! Con người gì đâu mà toàn bắt người khác làm chuyện kì cục.
……………………………………………………
Bữa cơm trưa…
Hôm nay bác Ba lại vào bếp. Thật lòng mà nói tôi thích ăn cơm của bác ấy hơn là ăn cơm do ba nấu. Lý do khách quan là vì tay nghề bếp
núc của ba còn non lắm. Hix. Tôi mới tập tành nấu nướng mà còn nấu ngon hơn ba nữa là…
Nhưng bữa cơm gia đình dạo này không được đầy đủ các thành viên như trước. Bác Tư đã bỏ bữa mấy ngày hôm nay. Bác ấy rời khỏi
nhà từ lúc sáng tinh mơ và luôn về khi trời tốt mịt, còn trong tình trạng say khướt nữa. Bác Hai với mấy người khác cũng có tỏ ý khuyên
bảo nhưng tình hình vẫn thế. Tôi biết là bác Tư đang buồn lắm. Haizzz. Gia đình đổ vỡ, lại có một người vợ như thế thì làm sao mà không
buồn cho được.
Nhớ chừa phần cơm cho thằng Tư nghen! – bác Hai dặn ba trước khi cầm chén lên.
Dạ! Nhưng mà có lần nào nó chịu ăn đâu!
Kệ! Rồi sẽ có lúc nó ăn! Thằng Tư không phải là đứa yếu đuối quá nhiều như thế đâu! Mọi người cứ đối xử bình thường với nó. Đừng tỏ
ra bất cứ thái độ gì cả. Hiểu chưa?
Không khí im ắng thay cho cái gật đầu. Hix. Giờ thì tôi chẳng mong có thêm thành viên nữ nào trong nhà mình nữa đâu. Một cô Diệp
cũng đã đủ phức tạp lắm rồi.
Thường thường tôi hay ngồi đối diện với chú Tám trong bàn ăn. Nhưng vì hôm nay khuyết một chỗ của bác Tư nên tôi ngồi đối diện với
chú Bảy. Điều đó cũng không nói lên được gì nếu như tôi không nhìn thấy những vết bầm ở má trái và khóe miệng của chú ấy.