Không cẩn thận, họa lớn rồi! - Truyện Teen - thichdoctruyen.yn.lt
XtGem Forum catalog

Không cẩn thận, họa lớn rồi! (xem 5134)

Không cẩn thận, họa lớn rồi!

thôi không giãy dụa nữa, ngẩng đầu nói với mẹ: “Tần Chinh nói có việc, tí nữa là đi, không vào ngồi nữa.”


Mẹ ừ một tiếng, hỏi: “Tiểu Tần à, con còn có việc gì nữa?”


Tần Chinh mỉm cười trả lời: “Đưa Tiểu Kỳ tới cục dân chính đăng ký kết hôn.”


Tôi ngây người, sau đó quay phắt đầu trừng anh, anh cười đến thật tự nhiên, một chút chột dạ cũng không thấy. Mẹ già mặt mày hớn hở nói: “Phải, phải, phải, mẹ suýt chút nữa thì quên mất.” Nói xong biến sắc, nghiêm mặt nhìn tôi, “Tiểu Kỳ, con cầm hộ khẩu chưa?”


Tôi chậm chạp trả lời: “Chưa …”


Bà thuộc phái hành động, nghe tôi nói như vậy, lập tức chạy đi lấy hộ khẩu, lát sau đã dúi vào tay tôi, sau đó đẩy tôi ra ngoài cửa.


Thời cơ này chưa tốt lắm.


Thẩm Phong chơi điện tử với mẹ tôi cả đêm, sau thì đặt lưng lên giường nằm thẳng cẳng, tôi tứ cố vô thân, mẹ già và Tần Chinh ăn ý, tôi cứ như thế mà bị đẩy khỏi cửa.


Chương 21: Giở Trò Lưu Manh


Vào thang máy rồi, tôi không phải vờ vịt nữa, cố sức đẩy tay Tần Chinh ra.


“Anh có ý gì?” Tôi ngẩng đầu giận dữ trừng mắt anh, “Đây là câu trả lời anh mất một đêm suy nghĩ?”


Tần Chinh hơi hoang mang nhíu mày. “Chẳng lẽ em không muốn sao?”


“Con mắt nào của anh nhìn thấy em đồng ý!” Cửa thang máy “ting” một tiếng mở ra, tôi xoay người bước ra, Tần Chinh vội vàng đuổi theo, túm lấy cổ tay tôi.


“Tiểu Kỳ” Tần Chinh vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng gọi một tiếng, “Rốt cuộc em muốn anh làm thế nào…”


“Anh Tần, xin hãy tự trọng, sáng như ban ngày, trước đông người, đừng tự tung tự tác.”


Người đi ngang qua nhìn tôi với Tần Chinh bằng ánh mắt kỳ quái, người có lòng tốt nghỉ chân vây lại xem, bộ dạng như chờ đợi chuẩn bị xông lên cứu người.


Tần Chinh hơi buông lỏng tay ra, cổ tay tôi bị anh nắm đến hồng cả lên, hơi đau, tôi nhíu nhíu mày, nhìn thấy một chiếc taxi chạy qua, lập tức ngăn lại, lên xe lập tức đóng cửa xe, cũng không nói địa chỉ, thúc giục tài xế mau chạy đi.


Tần Chinh dùng sức đập cửa xe, tôi quay mặt sang bên kia. Thế mà lại lợi dụng mẹ tôi ép hôn, Tần Chinh, tôi thật khinh bỉ anh!


Tài xế quay lại liếc qua, nói: “Cô dâu mới giận dỗi chồng hả?”


“Không phải ” Tôi nói, “Chồng trước dây dưa không dứt, bác mau chạy đi.”


Bác tài xế sửng sốt, lập tức nhấn ga, cho Tần Chinh rớt lại phía sau xe.


“Người bây giờ ấy à, cứ phải mất đi rồi mới biết quý trọng.” Tài xế nói một câu thật tang thương, “Có điều ngựa khôn không quay đầu ăn cỏ cũ, chờ mình biết quý trọng rồi, ngựa cũng đã đi xa mất rồi. Cháu nói phải không?”


Tần Chinh, Bạch Vi kia, bảo là phần tử trí thức bằng cấp cao gì chứ, độ giác ngộ còn không bằng một bác tài xế lái taxi, quả nhiên trí tuệ nhân dân là vô hạn.


“Cô gái à, cháu muốn đi đâu?”


Bác tài xế bỗng dưng hỏi một vấn đề thật quan trọng, vấn đề quan trọng này khiến tôi bất giác sờ sờ túi tiền, sau đó phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng.


Vừa rồi đi quá vội, trong túi một cắc cũng không có, di động cũng không mang theo, thứ duy nhất mang theo, chính là sổ hộ khẩu ….


Nên đi đâu bây giờ?


Tôi trầm tư suy nghĩ.


Về nhà ư, phải nói với mẹ như thế nào, Tần Chinh có lẽ vẫn còn đóng quân ở dưới lầu. Quay về Nhà Trắng? Bên đó trống không, ba đã đi công tác.


“Bác ơi, cho cháu tới đại học XX.” Tôi quyết định, đi tìm Chu Duy Cẩn!


Bác lái xe sững người. “Đại học XX?”


Tôi biết, không phải là chỉ xa hơn chút thôi sao, mất hơn 2h xe chạy.


“Đúng ạ” Tôi mặt không đỏ, tim không nảy nói dối, “Chồng cháu dạy học ở đại học XX.”


Sư phụ biến sắc, lại bày vẻ kính trọng với tôi. “Hóa ra là giáo sư.”


Ai bảo người Trung Quốc không tôn trọng phần tử trí thức, kiểu sùng bái văn hóa một cách mộc mạc này thật quen, tôi vốn vẫn nhìn thấy trong gương ….


Nhưng sự thật chứng minh, văn hóa với phẩm chất con người là không tương đương, đáng sợ nhất là lưu manh có văn hóa.


Năm tư đại học, Tần Chinh giúp tôi làm luận văn tốt nghiệp, hai người chúng tôi cả ngày ngâm người trong thư viện, chứng kiến một đôi chia tay. Lớp 12, năm cuối đại học là ngưỡng cửa, rất nhiều người không qua được. Thẩm Phong nói, với những người đó, tình yêu chỉ là đôi đũa dùng một lần, dùng xong rồi ném, ai lại mang về nhà dùng đi dùng lại.


Tôi nghe thấy không yên lòng, bởi vì theo ý Thẩm Phong kia, hình như Tần Chinh cũng coi tôi là đũa dùng một lần, dùng rồi thì quăng. Vì thế tôi thật cẩn thận nói bóng nói gió; một góc yên ắng trong thư viện, Tần Chinh đang xem sách, tôi nhìn anh, anh nâng mắt, ánh nhìn dừng trên mặt tôi, khóe môi hơi nhếch: “Có chuyện gì?”


Tôi cầm sách, nuốt nước miếng. “Đồng chí Tần Chinh … Mao chủ tịch nói, tất cả những chuyện yêu đương không lấy kết hôn làm mục đích đều là giở trò lưu manh. Anh là đang giở trò lưu manh với em sao?”


Khóe mắt Tần Chinh giật giật, im lặng một lúc, tay vỗ vỗ đầu tôi. “Những câu này không phải Mao chủ tịch nói, Mao chủ tịch nói là, chưa điều tra thì chưa có quyền lên tiếng. Câu này là của Shakespeare.”


Tôi còn chưa biết cái gì gọi là đỏ mặt, lúc ấy còn lanh lợi nhanh nhảu, không thấy anh đang lảng sang chuyện khác, tiếp tục truy hỏi: “Cho nên anh rốt cuộc không phải giở trò lưu manh với em phải không?”


Lúc ấy anh liếm môi dưới, khóe môi hơi nhếch, ý cười lướt qua đáy mắt.


“Chu Tiểu Kỳ, em đang cầu hôn anh ư?”


Cách tư duy của phần tử trí thức quả nhiên người thường chúng tôi khó có thể hiểu, lúc ấy tôi ngây người. Xung quanh dường như có chó săn ẩn nấp, Tần Chinh dùng khóe mắt lạnh lùng liếc xung quanh một cái, mấy cái đầu nhất thời chột dạ cúi xuống. Tôi thấy thế không ổn, cũng ngậm miệng, vùi đầu đọc sách.


Tận đến lúc lâu sau, Tần Chinh mới nói hai chữ: “Không phải ”


Lại một lúc lâu sau, tôi mới giật mình hiểu ra, anh là vừa trả lời tôi câu hỏi lúc đầu.


Dù sau đó trong trường lại lưu truyền tin đồn “Chu Tiểu Kỳ giở trò lưu manh trong thư viện, cầu hôn Tần Chinh trước mặt mọi người nhưng bị cự tuyệt”, nhưng cũng chả ảnh hưởng gì đến tâm trạng vui vẻ của tôi.


Đáng tiếc cảnh còn người mất a …


Tờ giấy đăng ký kết hôn kia, anh muốn cho, tôi cũng phải đắn đo cân nhắc rồi mới quyết định có muốn hay không.


Chu Duy Cẩn học ở một đại học cũng coi như nổi tiếng trong tỉnh, ra khỏi tỉnh rồi thì cũng chả có tiếng tăm gì, nhưng cũng có những chuyên ngành vô cùng xuất sắc, rõ ràng, ngành Chu Duy Cẩn học không phải mấy ngành này.


Chu Duy Cẩn nhà chúng tôi giống như Tán Tài đồng tử vậy, nhạn bay qua lưu lại tiếng, người đi qua để lại tên, nó kế thừa truyền thống tốt đẹp từ ba tôi, đến mỗi nơi đều lưu lại một đống kiến trúc, hoặc là thư viện, hoặc là sân vận động, hoặc là tòa nhà dạy học …


Theo phương diện này mà nói, tuy là thành tích Chu Duy Cẩn làm kéo lùi cả mặt bằng trình độ, nhưng mà lại có vật chất bồi thường, kiên quyết đóng góp một viên gạch cho sự nghiệp giáo dục. Coi như có tiền bỏ tiền, có

Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)
1 Chuyên mục chính
Truyện Đề Xuất
Đúng, vợ tôi không xinh

Gửi chồng và nhân tình của anh

Lời Trần Tình Của Một Ả Điếm Voz Full

Yêu không hối tiếc (Chỉ có thể là yêu 2)

Đọc Truyện Yêu Em Nhanh Thế Full